Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 236: Tiếp giá (Hạ)




Hoàng đế mặc một thân áo giáp màu hoàng kim, khoác trên người một chiếc áo khoác màu vàng sáng, cưỡi một con đại hắc mã, anh khí phát ra, uy phong lẫm liệt. Ôn Uyển chậc lưỡi, chuyến đi biên thành này không làm tiều tụy già đi, ngược lại trông càng trẻ ra. Cái bộ dáng này làm gì giống bộ dạng lão đầu năm mươi tuổi, thật giống như thanh niên mới ba mươi tuổi vậy.
Không để suy nghĩ nhiều, Hoàng đế đã đi đến trước mặt. Ôn Uyển mang theo văn võ bá quan đồng nhất quỳ trên mặt đất hô to: “ Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Sau khi lời của Ôn Uyển cùng đại thần vừa dứt, đại quân theo sau, tất cả binh lính giơ cao vũ khí, cùng nhau hô to: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Âm thanh chấn động đinh tai nhức óc.
Ôn Uyển đi tới cái thế giới này, đây là lần đầu tiên thấy một cảnh tượng hùng vĩ đến như vậy. Thoáng một cái liền quên mất phải làm gì. Hạ Ảnh bên cạnh nhắc nhở mới phục hồi tinh thần.
Hoàng đế lập tức đến ngay, đến trước mặt Ôn Uyển, giúp Ôn Uyển đứng dậy. Cũng không nói gì thêm, xoay mặt về hướng văn võ bá quan nói: “ Chúng ái khanh bình thân.”
Ôn Uyển đem bộ dáng tươi cười chuẩn mực mức cho Hoàng đế: “Cậu Hoàng đế, cuối cùng người cũng đã về rồi.”. Những lời này là thật tâm thật lòng. Nếu không nàng cũng không đứng đến cho chân tê dại, ước chừng bụng cũng ca không thành kế. Ừ, còn có một đống chuyện nát kia có thể trả lại.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển một thân trang phục màu hoàng kim, thân đầy ngọc châu. Ăn mặc không có gì để bắt bẻ được, nhưng Hoàng đế lại nhíu chặt mày lại: “Làm sao gầy nhiều như vậy?” Nhìn so với lúc hắn rời kinh thì gầy đi một vòng lớn. Khuôn mặt mượt mà cũng không nhìn thấy. Thư gửi cho hắn Ôn Uyển ngày ngày kêu mệt, nhưng không nghĩ lại gầy đi như thế này, giờ mới biết lời Ôn Uyển nói không phải giả.
Ôn Uyển rất muốn đi lên xe để sưởi ấm: “ Cậu Hoàng đế, chúng ta về rồi từ từ nói chuyện được không!” Có thể không gầy sao? Đầu tiên à cung biến, sau đó lại xử lý chính sự, mệt muốn chết người. Xong rồi còn bị người tính kế, suýt nữa bị tức đến bệnh, không mệt bệnh chỉ là có chút gầy đã là tốt lắm rồi.
Bạch Thế Niên ở phía sau Hoàng đế, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ôn Uyển, ánh mắt không nỡ tách rời khỏi hình ảnh Ôn Uyển đang dời đi từng bước một.
Ôn Uyển mặc một thân triều phục màu hoàng kim, thắt lưng buộc ngọc đái cửu khổng ( lỗ) linh lung, tóc chải búi cao, bên tóc mai cài trâm châu hoa văn phức tạp, ung dung quý phải.
Ôn Uyển lần này không trang điểm đậm, chỉ thoa phấn một lớp mỏng. Da trắng nõn nà, môi thắm như anh đào, đôi mắt hạnh nhẹ nhàng như nước, lại một thân cung trang màu hoàng kim, ở dưới ánh mặt trời giống như bao phủ một tầng ánh sáng, tựa như thần nữ từ chín tầng mây hạ phàm.
Diệp Tuần nhỏ giọng nói: “Đây là Quận chúa? Như thế nào tám năm không gặp, lại đã là mẹ của hai con, sao Quận chúa so với lúc rời kinh càng thêm kinh diễm như vậy…” Nhớ lại Quận chúa năm nay cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi. Sao vẫn còn trẻ như vậy, bộ dáng hệt hai mươi. Ừm, bất quá so với tám năm trước có chút hấp dẫn hơn.
Bạch Thế Niên nghe xong những lời này nhìn về phía Diệp Tuần, trong mắt bắn ra dao găm làm cho Diệp Tuần rùng mình một cái. Diệp Tuần cẩn thận nhớ lại lời nói, không có gì sai nha! Quả thật so với tám năm trước có sức hấp dẫn hơn, điều này mà cũng ghen, quá nhỏ nhen. Nhưng Diệp Tuần vẫn chặc lưỡi, Quận chúa đây là như thế nào lớn lên, lớn lên nghịch thiên, nghịch thiên a!
Diệp Tuần nghĩ như vậy, nhìn Ôn Uyển, lại nhìn Bạch Thế Niên, trên mặt có chút hả hê. Quận chúa càng ngày càng xinh đẹp, tướng quân càng ngày càng già. Ừm, trên đầu đã có tóc trắng. Hai người đứng chung một chỗ không xứng đôi. Cái này hoàn toàn chính là già trẻ phối nha! Lúc trước tướng quân không có lo lắng, hiện giờ không lo lắng không được. Ha ha, thú vị, thật thú vị.
Bạch Thế Niên nhìn vợ so sánh với trong trí nhớ thì hấp dẫn hơn nhiều. Trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần a! Mặc dù Ôn Uyển luôn nói mình là thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, nhưng Bạch Thế Niên vẫn từ tin tức của quản gia cho biết. Đại quản gia đã lâu chưa thấy Ôn Uyển, chỉ căn cứ trong lời đồn mà nói với Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên biết Ôn Uyển không những không trở thàng thiếu phụ luốn tuổi có chồng, mà sau khi sinh hài tử càng trở nên trẻ ra. Bạch Thế Niên đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng Ôn Uyển trong tưởng tượng cùng thực tại, có sự khác biệt. Hơn nữa còn có chênh lệch lớn. Nếu không phải trường hợp không đúng, Bạch Thế Niên thật muốn hỏi Ôn Uyển, như thế này mà là thiếu phụ luống tuổi có chồng, ta có phải sẽ trở thành cha chồng rồi hay không?
Ôn Uyển mời Hoàng đế lên long liễn, mà Hoàng đế làm sao có thể ngồi long liễn được. Khó có được cơ hội khoe khoang một phen, ngồi long liễn rất không thú vị. Cưỡi ngựa vào kinh mới gọi là uy phong.
Ôn Uyển cũng không cự tuyệt, Hoàng đế trở lại, Hoàng đế định đoạt. Ôn Uyển tự mình lên kiệu lớn tám người khiêng màu hoàng kim. Ôn Uyển mãi đến khi lên kiệu, cũng không một cái liếc mắt nhìn Bạch Thế Niên.
Bach Thế Niên không biết Ôn Uyển nghĩ gì. Nhưng đối mặt với thái độ của Ôn Uyển, trong lòng Bạch Thế Niên một trận mất mác. Chẳng lẽ Ôn Uyển thật sự ghét bỏ mình già rồi, bằng không tại sao lại không cho mình một ánh mắt. Bạch Thế Niên không nhịn được nghĩ đến đầu mình đã điểm tóc trắng, còn vợ hắn hiện tại trong veo như nước, hắn già rồi. Già đến nỗi vợ không nhận ra mình.
Diệp Tuần ở bên cạnh cười không ngừng: “Xong, xong, tướng quân, Quận chúa không nhận ra người.” Thật ra trong lòng hắn rất bội phục Ôn Uyển Quận chúa. Ở trường hợp như thế này ngay cả trượng phu của mình một cái cũng không nhìn tới. Thái độ như thế cũng chỉ có hai nguyên nhân. Hoặc là xem trượng phu là người dưng hoặc là không dám lộ tình cảm ra ngoài.
Làm người dưng thì không thể nào, dù không có tình cảm vợ chồng, nhưng cũng không thể xem trượng phu của mình thành người dưng được. Huống hồ tướng quân cùng Quận chúa tình thâm ý trọng, mặc dù hiện tại không có vì xa lìa nhiều năm mà xa lạ, hai năm này vẫn tặng đồ đạc này nọ, còn đưa tâm phúc của mình cho tướng quân là thiếp thân hộ vệ. Lại hết lòng nuôi dạy hai hài tử. Từ nơi này có thể nhận ra chút ít Quận chúa rất nhớ tướng quân. Cho nên, Diệp Tuần có thể nhận định rằng Ôn Uyển thuộc loại thứ hai, không muốn biểu đạt tình cảm của mình ra bên ngoài nên mới thu liễm.
Diệp Tuần trong lòng bội phục Ôn Uyển, xa nhau tám năm, sớm chiều đều nhớ đến trượng phu vậy mà có thể khống chế được mình, nhìn cũng không nhìn một cái. Đây là cái dạng tâm lý gì nha! Tám năm rồi, Quận chúa so với lúc trước càng khó nhìn thấu hơn. Bất quá có thể hiểu, nếu chút điểm tâm tư này cũng không có, làm sao có thể được Hoàng đế ủy thác trách nhiệm nặng nề, Nhiếp chính Quận chúa.
Diệp Tuần nhìn Bạch Thế Niên đang buồn bực, không hiền hậu vui mừng một phen, cho ngươi tiếp tục buồn bực a! Hắn sẽ không nói cho Bạch Thế Niên biết đâu! Mấy năm nay cái tên đó ép buộc mình quá đáng, còn làm chân mình đau nhức. Hiện tại có thể trả thù được một chút xíu. Cho là lợi tức.
Ôn Uyển ngồi trong kiệu, từ bên ngoài nhìn vào không thể thấy cái gì. Cũng không phải sợ ám sát, mà là Ôn Uyển không muốn mọi người ngưỡng mộ.
Hạ Ảnh đi bên cạnh kiệu của Ôn Uyển, nhỏ giọng nói: “ Quận chúa, mới vừa rồi tướng quân vẫn cứ nhìn người. Không thấy người nhìn lại, tướng quân có chút thất vọng, cũng rất mất mác.” Lần này đi ra ngoài, Hạ Dao và Võ Tinh bảo vệ hai đứa bé. Ôn Uyển lo lắng mấy người Thu Vân không dùng được, cho nên mang Hạ Ảnh trở lại. Hạ Ảnh vẫn theo sát bên cạnh Ôn Uyển, một tấc cũng không rơi. Mới vừa rồi nữ nhân này cũng không quy không cách, đưa này đưa kia.
Ôn Uyển lộ mặt mỉn cười. Nàng làm sao không cảm nhận được một ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn theo dõi bóng nàng chứ? Thiên hạ hôm nay, người có thể làm trò chẳng kiêng nể nhìn nàng không chớp mắt như thế, ngoại trừ chồng nàng ra còn có thể là ai. Nếu không thể trao đổi, cũng không nên nhìn nhau làm gì. Tám năm có thể chờ, còn kém chút này sao?
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển không lên tiếng, nhịn không được lại nói: “ Quận chúa, tướng quân đến giờ vẫn còn nhìn về nơi này! Quận chúa, người xem có nên đi nói cho tướng quân một tiếng hay không nha!” Hạ Ảnh không hiểu Quận chúa hôm nay làm sao. Ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng có thể đem tướng quân trở lại kinh thành, làm sao lại lãnh đạm như vậy. Nhìn bộ dạng tướng quân mất mác khó chịu, Hạ Ảnh rất lo lắng tướng quân sẽ suy nghĩ nhiều a!
Ôn Uyển nhẹ nhàng nói: “ Không cần.”
Hạ Ảnh nghe tiếng của Ôn Uyển, thoáng chút liền co đầu rút cổ.
Bạch Thế Niên ở bên kia nhìn thấy Ôn Uyển ngay cả rèm kiệu cũng không thèm nhấc lên, trong lòng thất vọng càng nặng. Khụ, vẫn vì chuyện đó mà lo lắng, chẳng lẽ muốn biến thành sự thật sao? Vợ thật sự không những có oán khí với mình, thật sự chán ghét mình mà!
Diệp Tuần đi theo bên cạnh Bạch Thế Niên như mèo thích trộm đồ tanh, cười mờ ám không dứt. Tướng quân đây là quá quan tâm, nên tâm mới mất bình tĩnh như thế. Chuyện này thực ra chỉ cần nghĩ kỹ một chút, cũng không chui vào ngõ cụt. Dù sao trước mắt mọi người, vợ chồng hai người dính lấy nhau cũng không tốt. Huống chi hiện tại Quận chúa đã là Nhiếp chính Quận chúa, hình ảnh không thể bị ảnh hưởng được.
Diệp Tuần nhìn sắc mặt Bạch Thế Niên âm trầm đi xuống, đầu tiên là cười trộm. Nhưng suy nghĩ lại, bản thân lại buồn bực, tướng quân buồn bực không lâu, vì chờ hai người về nhà tầng hiểu lầm này cũng được gỡ bỏ. Nhưng vợ hắn còn không biết lúc nào mới có thể lấy về nhà. Diệp Tuần cũng lâm vào ưu sầu. Haizz, cho nên mới nói, chê cười người khác, một khi thân mình ở trong đó lại để người khác chê cười lại.
Đường trong kinh thành cũng là do quân đội mở đường, hai bên đứng đầy dân chúng. Trước sau trái phải của Hoàng đế đều có người, cũng không lo lắng thích khách vân vân.
Ôn Uyển cảm thán, nơi này trời lạnh, đổi lại là nàng thì sẽ ở trong nhà làm ổ trong chăn ấm, cũng không đi ra ngoài này chịu lạnh. Có thể thấy được dân chúng nhiệt tình không thể kiềm chế được a!
Ôn Uyển là không nghĩ tới, dân chúng hiếm có cơ hội được chiêm ngưỡng thiên nhan. Chuyện đáng tự hào như vậy, đủ để theo chân tôn tử nói cả đời. Đừng nói mặt trời hiện ra đỏ rực, cho dù trời có rơi đầy tuyết, so với tuyết rơi khí hậu càng khắc nghiệt hơn, họ cũng sẽ tới đây chiêm ngưỡng thiên nhan. Ôn Uyển nghĩ như vậy, là do quan điểm không tương đồng.
Ôn Uyển cho rằng những quan viên kia đứng chịu tội, nhưng có người muốn chịu phần tội này đây!
Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, Tô Hiển ở nhà lại buồn bực. Ông bị bãi quan rồi, không có tư cách đi đón giá. Văn võ bá quan đều đi, ông lại ở nhà chờ. Có chút tiếp nhận không được, vừa nói với chính mình phải tiếp nhận sự thật, nhưng ông vẫn không muốn tiếp nhận, không chỉ mất mác mà còn khó chịu hơn.
Nếu là ngày thường, ông sẽ đến chỗ cha ông. Hiện tại hằng năm vừa vào mùa đông, Tô Tướng liền lên ôn tuyền thôn trang. Mấy năm gần đây, mùa đông Tô Tướng đều ăn ở trên thôn trang. Người già rất sợ lạnh, rất nhiều lão nhân không chịu được mùa đông. Ở thôn trang nhiệt độ cao, lại có ôn tuyền để ngâm, rất thích hợp cho Tô Tướng. Đừng nói Tô Tướng, ngay cả Tống Lạc Dương vừa vào đông cũng đều đuổi theo Ôn Uyển lên thôn trang. Tống Lạc Dương cũng là người năng đi lại. Mấy năm nay bôn tẩu khắp nơi, bệnh tật không ít. Điều này cũng may là Ôn Uyển quyết định giữ Tốn Lạc Dương ở kinh thành không hề đi ra ngoài nữa, Ôn Uyển hạ lệnh Hạ Lâm và Tô thị cố gắng chiếu cố. Thái y cũng thường xuyên đến xem chẩn, hai phu nhân trông chừng, bằng không so với hiện giờ lại càng hỏng bét hơn.
Tô Hiển có chút phiền não, nhưng ông không thể so với Tô Tướng có thể đi thôn trang tránh đông. Con trai lớn không có ở đây, trong nhà còn cần ông trấn giữ!
Tô Hộ ở ôn tuyền thôn trang so với Tô Hiển ở nhà có vẻ nhàn hạ hơn. Tô Hộ so với Ôn Uyển càng chú trọng nuôi thân hơn: “ Tô Hàng như thế nào?”
Người phía dưới nhỏ giọng nói: “Đại công tử không tốt.”
Tô Tướng hiển nhiên cũng không lộ vẻ muốn hỏi tiếp, liền nhàn nhạt nói: “ Chờ hắn ăn đủ đau khổ rồi, mới biết được trong nhà vẫn tốt nhất.”Nói xong, đại phu tới đây châm cứu cho lão. Già rồi già rồi, bệnh tật cứ thay phiên nhau tới.
Tô tướng không phải không biết tôn tử của mình hiện tại khẳng định rất thảm, mệnh lệnh là do lão đưa ra, nhưng nếu muốn trở về, nhất định phải hạ quyết tâm, hơn nữa còn hạ quyết tâm hoàn toàn. Làm ba cọc ba đồng là không thể khiến Tô Hàng hồi tâm chuyển ý được. Lần này lão xuống tay nặng như vậy, khẳng định Tô Hàng nhận được giáo dục lần này, nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý. Hơn nữa, nhất định có thể thay hình đổi dạng, chống đỡ được môn hộ.
Tô Hàng hiện giờ không phải là không tốt theo như lời của người phía dưới, mà là thê thảm không nỡ nhìn. Tiết Minh Ngưng không tin Tô gia thật sự từ bỏ Tô Hàng cho nên động tiểu tâm tư, cố ý đi tìm Tô Hàng về nhà. Lúc đi ra cửa, Tiết Minh Ngưng cũng mang theo khăn che mặt.
Chẳng qua ra cửa nhiều, tránh không được ngoài ý muốn. Một lần khăn che rơi xuống đất, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Trong trấn nhỏ này lúc nào lại xuất hiện một mỹ nhân đến như vậy! Mới nhìn qua mọi người cho rằng là tiên nữ hạ phàm.
Tiết Minh Ngưng xinh đẹp, lại hay đi ra ngoài. Người sợ nổi danh heo sợ mập, Tiết Minh Ngưng xinh đẹp truyền đi ra ngoài, nhất thời trở thành đề tài sốt dẻo của trên thành trấn.
Điều này cũng không thể trách, trong trấn nhỏ chưa từng thấy qua bộ mặt thành thị. Tiết Minh Ngưng lớn lên vốn xinh đẹp, ngay cả Ôn Uyển cũng công nhận nàng rất xinh đẹp, có thể nghĩ bộ dáng có bao nhiêu là tốt. Mặc khác, Tiết Minh Ngưng là nữ tử chịu qua giáo dục chính thống, cầm kỳ thi họa, ca từ thi phú, khí chất cực kỳ xuất chúng. Lễ nghi thì không cần phải nói. Làm ra chuyện hạnh kiểm xấu, nhưng lễ nghi cũng rất hoàn mỹ.
Sau khi danh tiếng Tiết Minh Ngưng xinh đẹp lan truyền ra ngoài, nàng đều co đầu rút ở trong nhà không dám ra ngoài. Nhưng ở chỗ này không phải là Tô gia. Nếu ở Tô gia, dù danh tiếng xinh đẹp có truyền ra ngoài, cũng không có người dám có ý tưởng biến thái nào. Nơi này hai người không có quen thân ai, rơi vào mắt người có tâm, còn không mặc người ta xoa nắn sao?
Tiết Minh Ngưng rất nhanh bị người trấn trên để mắt. Hơn nữa còn là người có giàu có nhất trấn trên nên khiến người ta phải lo lắng. Người này họ Lý, mọi người gọi hắn là Lý đại quan nhân.
Tô Hàng không quyền không thế, ở chỗ này cũng chỉ là một tiểu nhân vật. Ngược lại, Lý đại quan nhân ở đây là địa đầu xà. Có câu nói cường long áp chế không được địa đầu xà. Không nói tới Tô Hàng chỉ là văn nhược thư sinh, Lý đại quan nhân muốn có Tiết Minh Ngưng là chuyện dễ dàng. Tất nhiên, người ta cũng là tiên lễ hậu binh. Trước ra bạc, tính toán mua Tiết Minh Ngưng lại.
Tô Hàng vì yêu mà từ bỏ hết thảy, là sao có chuyện vì bạc mà bán thê tử của mình chứ. Nhưng bị địa đầu xà dòm ngó, quang minh không được, tất nhiên sẽ có thủ đoạn âm tàn để khuất phục. Thiết kế trăm ngàn bẫy rập hãm hại Tô Hàng. Sau đó trắng trợn cướp Tiết Minh Ngưng đi. Muốn Tiết Minh Ngưng là tiểu thiếp thứ bảy của mình.
Tô Hàng chạy đến tìm, kết quả là bị đánh một trận nhừ tử, giống như giẻ rách ném ra ngoài Lý phủ. Lý đại quan nhân ở chỗ này là thổ hoàng đế, ai cũng không dám đắc tội. Cũng may có một tên ăn mày sống nhiều năm trong ngôi miếu đổ nát phát thiện tâm cứu hắn. Không có ăn mày này, đoán chừng Tô Hàng sẽ bị chết rét ở trên đường.
Lão ăn mày đem thức ăn đã phát ôi thiu chia cho hắn một nửa, đem áo bông chia hắn một nửa. Lúc này mới không để cho Tô Hàng phải chết đói chết rét trên đường.
Nuôi hơn một tháng, vết thương trên người cũng đã dưỡng tốt. Tô Hàng đánh trống kêu oan. Đánh trống thì có lợi gì. Quan trấn cũng nghe theo Lý đại quan nhân. Tô Hàng ngay cả quan cũng không gặp được, lại bị cho ăn đánh một trận nữa, bắt giao vào nhà lao, ngồi giam hơn nửa tháng.
Tô Hàng bị giam trong tù mới biết được, không có sự che chở của gia tộc, hắn cái gì cũng không làm được. Một cái thổ tài chủ nho nhỏ cũng có thể đem hắn vào chỗ chết.
Ngồi nhà giam hơn nửa tháng, mọi người thấy hắn không một chút moi móc được, giam trong lao nuôi cũng phí lương thực, liền thả hắn đi ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, Tô Hàng nghĩ hết biện pháp, tìm cách gặp được Tiết Minh Ngưng. Lúc nhìn thấy Tiết Minh Ngưng, Tô Hàng thỉnh cầu nàng cùng mình rời đi. Rời đi nơi này, sang địa phương khác mà sống. Nếu Ôn Uyển ở chỗ này, nhất định sẽ nói nàng trách nhầm Tô Hàng rồi, Tô Hàng nhất định là một kẻ si tình, là thật lòng. Trăm phần trăm là yêu đích thực.
Tiết Minh Ngưng ở giai đoạn này, thật ra có chút dao động. Tiết Mih Ngưng vốn cho là, Tô Hàng bị một thổ tài chủ nho nhỏ khi dễ, bị hành hạ sắp chết, mấy người Tô gia sẽ đi ra. Nhưng đã làm nàng phải thất vọng, cho dù mắt thấy Tô Hàng bị đánh chết, cũng không nhìn thấy người Tô gia ra giúp đỡ. Hôm nay Tô Hàng lưu lạc bên ngoài như một tên ăn mày, bóng dáng người Tô gia cũng không thấy đâu. Mà Tô Hàng đã lưu lạc thành ăn mày, còn muốn mang mình đi, có thể đi được nơi nào?
Hơn một tháng này, Lý đại quan nhân không có động đến nàng. Cũng không phải Lý đại quan nhân không muốn, mà do Tiết Ngưng Minh lấy cái chết bức bách. Nếu Lý đại quan nhân dùng sức mạnh, nàng sẽ chết.
Lý đại quan nhân bắt đầu muốn dùng mạnh, quả nhiên Tiết Minh Ngưng dùng trâm đâm mình. Lý đại quan nhân bị bất đắc dĩ, đành phải cho nàng thời gian để suy nghĩ. Mỹ nhân đẹp như vậy, chết đi hắn cũng không nỡ. Cho nên một tháng này an nhiên mà vượt qua.
Nếu Ôn Uyển có ở đây sẽ dè bĩu khinh thường, cười Tiết Minh Ngưng quá ngây thơ rồi. Loại người giống Lý đại quan nhân là loại người không có điểm mấu chốt. Thấy nữ nhân xinh đẹp sẽ như thổ phỉ cướp đoạt, nếu không phải có nguyên nhân bên ngoài gì, dễ gì cho Tiết Minh Ngưng thời gian chứ? Quang minh không được, vậy thì thủ đoạn âm tàn. Muốn chiếm được thân thể một nữ tử có rất nhiều biện pháp. Hạ xuân dược, mê dược, vân vân còn rất nhiều biện pháp, chẳng lẽ Thiết Minh Ngưng có thể ngăn chặn được. Bất quá tự cho thông minh lại bị thông minh hại, Tiết Minh Ngưng tự cho mình xinh đẹp vô cùng, mọi nam nhân đều không nỡ.
Tiết Minh Ngưng vẫn chưa trả lời Tô Hàng thì người Lý gia đã vọt vào, đánh Tô Hàng một trận. Còn đánh gãy đôi chân Tô Hàng, rồi ném ra ngoài.
Lão ăn mày tìm tới đây, cõng Tô Hàng bất tỉnh, không biết lấy đâu ra một chiếc xe đẩy nhỏ, mang hắn về ngôi miếu đã đổ nát. Sau đó Tô Hàng phát sốt cao.
Sau khi sốt cao, Tô Hàng bị ngây ngốc một lát. Chờ hoàn toàn tỉnh táo lại, nhìn hai chân được kẹp lại lập tức bi thương kêu lên: “ Chân của ta, chân của ta…”
Lão ăn mày trấn an hăn nói: “Đừng lo lắng, chân của ngươi không có chuyện gì. Lão ăn xin thường bị người ta đánh, nên đã nghiên cứu ra ra một biện pháp, dưỡng khoảng ba đến năm tháng liền tốt.”
Tô Hàng không tin. Lão ăn mày thấy hắn không tin thì cũng không có biện pháp. Chẳng qua bảo hắn chờ xem. Tô Hàng không biết vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Lão ăn mày họ Hoa nhìn thấy bộ dạng này của Tô Hàng, thử thăm dò hỏi: “ Ta coi bộ dáng của ngươi, cũng không phải là hài tử nhà nghèo khổ gì. Nếu là người nhà giàu, làm sao lại lưu lạc đến mức này? Chẳng lẽ cùng người ta bỏ trốn?” Nhìn bộ dáng Tô Hàng, nhất định là công tử nhà giàu. Hơn nữa nghe đồn nữ nhân kia rất xinh đẹp, chắc là nghe trấn trên đồn, bỏ nhà trốn đi.
Tô Hàng không lên tiếng.
Lão Hoa lắc đầu: “Nữ nhân là vô tình vô nghĩa nhất a! Ngươi có biết lão Hoa ta làm sao lại lưu lạc đến mức này không? Nhớ khi đó nhà ta cũng là gia tài bạc vạn, ruộng đất ngàn mẫu. Giống như ngươi, vì một nữ nhân, cuối cùng rơi xuống tình trạng như hiện nay.” Nói xong, lão như đang hoài niệm.
Tô Hàng nhịn không được hỏi đã có chuyện gì xảy ra. Con người nha, luôn có lòng hiếu kỳ.
Lão Hoa không đau khổ không vui kể lại chuyện hắn đã trải qua. Chẳng qua hắn đã yêu một hoa khôi kỹ viện, bởi vì hoa khôi đó nói không muốn làm thiếp, vì muốn lấy nữ nhân này, hắn đã vứt bỏ thê tử kết tóc của mình, muốn cưới người đàn bà kia vào cửa.
Thê tử cầu xin hắn, hắn lúc ấy tức giận, kiên trì muốn hòa ly. Không hoà ly được thì hưu thê. Cuối cùng thê tử cái gì cũng không muốn, chỉ van xin hắn cho nhi tử đi theo nàng. Hắn vì muốn thuận lợi cưới người trong lòng vào cửa, dáp ứng nguyện vọng của thê tử. Nào biết đâu lại cưới vào cửa là một nữ nhân tâm địa rắn rết, vẫn luôn muốn tìm cách giết hắn, muốn đoạt hết tài sản của hắn. Không chết được, may mắn để lại một mạng. Thế nhưng người đàn bà kia cuốn gói hết tài sản của hắn cùng tình nhân bỏ trốn.
Tô Hàng khiếp sợ vạn phần mà nhìn Hoa lão: “ Ngươi, ngươi chỉ vì một kỹ nữ thanh lâu mà không muốn thê tử kết tóc của mình? Ngay cả đứa nhỏ cũng không muốn?” Chỉ vì một nữ tử thanh lâu mà thê tử cùng nhi tử cũng không cần. Thật làm cho người ta sợ hãi. Đúng là trời cao biển rộng, không hiếm chuyện lạ, loại người nào cũng có a! Thật làm cho hắn mở rộng tầm mắt a!
Lão ăn mày cười khổ: “Đúng vậy a, ta đây là báo ứng. Thê tử của ta không tái giá, ngậm đắng nuốt cay đem hài tử nuôi lớn. Ta không còn mặt mũi nào nhìn họ, chỉ có thể len lén nhìn từ xa. Con người, lúc làm sai luôn phải trả giá đại giới. Ngươi xem ngươi, vì một nữ nhân lẳng lơ, ngay cả cha mẹ người nhà cũng không muốn. Cuối cùng cũng rơi vào kết cục giống như ta.”
Tô Hàng lập tức phản bác: “ Không phải, Ngưng nhi không phải như thế.”
Lão Hoa cười lạnh nói: “Không phải như thế? Đó là người như thế nào? Nếu là một người biết lễ còn bỏ nhà trốn với ngươi sao? Biết bản thân mình xinh đẹp, lại đi lộ dung nhan chọc người chú ý. Có khi nàng ta cố tình trên đường rêu rao gây chú ý thì có. Cũng chỉ có ngươi ngu như lợn tin nàng ta băng thanh ngọc khiết mà thôi. Cùng với nữ nhân rắn rết năm đó không có gì khác nhau cả.”
Tô Hàng rống to, không cho phép lão Hoa nói xấu Tiết Minh Ngưng.
Lão Hoa thương hại mà nói: “ Ta năm đó cũng bị ma quỷ ám, nghĩ nàng thật tâm ái mộ ta, nguyện ý theo ta một đời. Cuối cùng rơi xuống kết cục ngay cả thê tử cũng không dám gặp. Người trẻ tuổi, ta hy vọng ngươi không đi vào con đường sai trái của ta. Sai lầm rồi, ngay cả hối hận cũng không kịp nữa.
Tô Hàng lắc đầu, lâm bẩm nói: “ Sẽ không, không thể như vậy. Sẽ không, Ngưng nhi không phải như thế.”
Lão Hoa nhìn bộ dạng hắn đáng thương, nếu người bình thường sẽ cảm thấy thương hại. Đáng tiếc, lão Hoa lại không có cái gì gọi là thương hại cả. Chẳng qua cười nói: “ Nếu ngươi không tin. Đợi mà nhìn đi. Nữ nhân này nhất định sẽ trở thành thiếp thất của Lý đại quan nhân. Ngươi đến lúc đó sẽ trở thành kẻ ăn mày, người ta thì trải qua cuộc sống giàu sang. Khi đó ngươi sẽ thấy được mục đích thật sự của nàng ta.”
Tô Hàng liều mạng lắc đầu, không thể nào. Tuyệt đối không thể nào.
Sự thật đúng như Tô Hàng nghĩ, Tiết Minh Ngưng làm sao có thể thật lòng ủy thân vào Lý đại quan nhân. Lý đại quan nhân mặc dù lớn lên cũng không khó coi, nhưng hắn đã là nam nhân ba mươi tuổi, ở trấn trên là phú hộ đệ nhất, nhưng hợp lại cũng không đến một hai vạn lượng bạc. Với điểm bạc này làm sao Tiết Minh Ngưng để vào trong mắt được. Tiết Minh Ngưng sở dĩ cần có thời gian, đơn giản là phái người đưa tin, tìm kiếm người đến cứu nàng. Đáng tiếc điểm này qua mắt được Lý đại quan nhân, nhưng không dấu diếm người có tâm, thư tín đi ra ngoài đều bị chặn lại.
Lý đại quan nhân nhận tin Tiết Minh Ngưng tìm người đến cứu. Mặc kệ kết quả ra sao, trước tiên có được người đẹp rồi nói sau. Cùng ngày hôm ấy liền hạ dược cho Tiết Minh Ngưng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.