Lý Huy an tâm ở quốc tử giám học. Còn lão ngũ Lý Triệu bị Lý Hiển hung hăng trách phạt một trận, sau này cũng đàng hoàng hơn rất nhiều. Chỉ là ánh mắt nhìn Lý Huy mang theo hung quang.
Lý Huy có chút khó hiểu. Hắn mặc dù biết lão ngũ không thích hắn, nhưng trước đây chỉ là chán ghét, bây giờ ánh mắt nhìn về hắn tràn đầy hận thù.
Chu Ngọc biết nghi ngờ của hắn nhịn không được cười mắng hắn ngây ngô: “Huynh coi hắn là đệ đệ ruột thịt nhưng người ta căn bản là không coi huynh là ca ca ruột. Hắn trước đây ghét bỏ huynh bình thường làm mất mặt hắn. Hiện tại cũng căm hận huynh rõ rằng hắn ưu tú hơn huynh nhưng hiện tại lại không tốt bằng huynh. Đây là hắn ghen ghét huynh.” Chu Ngọc thở dài, người huynh đệ này quá nhân hậu. Có đệ đệ nào tính toán huynh ruột như vậy sao? Đổi thành hắn, tuy không đến nỗi bóp chết nhưng cũng áp chế gắt gao.
Lý Huy có chút nghĩ không thông: “Là có ý gì? Làm sao lại nói đệ ấy ghen ghét ta? Ta đâu có tốt?” Lý Huy thật không hiểu. Hắn mỗi ngày đều ở quốc tử giám học tập, cái khác đều không làm.
Chu Ngọc hết chỗ nói: “Ta thật muốn hỏi huynh rốt cuộc thật ngây ngô hay là giả ngây đây!” Quốc tử giám này những tài tử học nhiều hiểu rộng ban đầu còn không biết thân phận hắn, chỉ coi hắn là tiểu tử từ Giang Nam đến, thấy hắn tài học cũng bình thường nên đều không đáp lại hắn. Sau khi biết thân phận hắn rồi ai không muốn nịnh bợ lấy lòng hắn. Phải biết rằng, bình thường hắn đều theo mẹ công chúa đi gặp cậu hoàng đế. Nếu ở trước mặt cậu hoàng đế khen họ một câu nửa lời, hay cho dù chỉ nhắc đến tên bọn họ, trước mặt cậu hoàng đế gọi một tiếng cũng đủ cho họ có được lợi ích vô cùng. Cũng chỉ có quả dưa Lý Huy ngây ngô chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Lý Huy thật chưa từng nghĩ. Mộng tưởng của Lý Huy là muốn dựa vào bản lĩnh của mình, một ngày nào đó có thể lên chiến trường, thành danh tướng lưu danh thiên cổ. Lý Huy không phải không có ngạo khí, chỉ là ngạo khí của hắn người thường không thấy.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. Nói đến tình huống này của Lý Huy mặc kệ là Lý Triệu làm gì hắn, đáy lòng hắn vẫn coi Lý Triệu là đệ đệ. Cũng vì vậy mới không ác ý thăm dò Lý Triệu.
Lý Huy nghe Chu Ngọc phân tích xong, nửa ngày không nói một câu.
Chu Ngọc mãi sau mới lên tiếng: “Ngũ đệ này của huynh tư chất không tệ nhưng tư chất tốt chỗ nào cũng có. Có thể thành tài hay không còn phải xem tâm tính, phải xem phẩm đức. Lý Huy, không phải ta trước mặt huynh chửi bới đệ đệ này của huynh. Đệ đệ này của huynh lòng dạ hẹp hòi không chứa được người khác, lòng ghen tỵ rất mạnh. Ta sợ sau này hắn tính toán huynh. Huynh phải cẩn thận, người một ngày còn ghen ghét thì chuyện gì cũng có thể làm.”
Lý Huy vẫn không muốn tin: “Không đâu.” Theo lời đại ca, Lý Triệu chỉ là tính tình trẻ con, sẽ không thực sự làm gì.
Chu Ngọc lắc đầu, thấy vẻ mặt Lý Huy, còn nói thêm một câu: “Ta khuyên huynh, sau này phải để tâm đến đệ đệ này hơn, Hắn sẽ không niệm tình cũ đâu.” Lý Huy có thực học, hơn nữa có tinh thần kiên định, lòng dạ khoan dung, đối xử với người chân thành. Càng khó có được là tâm tính tốt, nhân duyên rất tốt, tương lai con đường làm quan nhất định sẽ đi được rất xa. Tương phản, Lý Triệu là một đứa trẻ hư do được nuông chiều. Cho rằng tất cả mọi người phải theo hắn. Ở nhà, có trưởng bối yêu thương cưng chiều, tất nhiên tất cả mọi người đều nâng niu nhưng bên ngoài, cũng chỉ người có điều sở cầu mới nịnh nọt ngươi bằng không ai thèm để ý đến ngươi. Chẳng qua hắn chưa từng nghĩ vậy.
Trước hắn chỉ cho rằng Lý Triệu là thuộc về loại trẻ hư do được nuông chiều nhưng chuyện xảy ra lần trước hắn đã biết, Lý Triệu không chỉ bị làm hư mà còn là người không dung được người khác, không dung được người ưu tú hơn hắn. Cũng vì đố kỵ, đến huynh trưởng cũng có thể hãm hại, hơn nữa cũng không nhìn xem đối phương là người hắn có đắc tội nổi không. Lòng dạ hẹp hòi, tâm tính ác độc như vậy, trong quan trường những người đó đều là cáo già, ai dám dùng người như vậy. Dùng hắn còn phải lo rằng đến một lúc nào đó sẽ bị cắn ngược một cái.
Chu Ngọc nhìn sắc mặt Lý Huy, cuối cùng vẫn không nói gì. Có một số việc phải tự mình trải qua mới có thể thâm nhập tâm tủy.
Lý Huy không ngốc, ngược lại trong lòng Chu Ngọc hắn không chỉ thông minh còn chăm chỉ, chỉ là sự thông minh này không bộc lộ ra ngoài. Công chúa Trường Bình mời cho Chu Ngọc một đại nho giảng giải cho hắn, Chu Ngọc lôi kéo Lý Huy đến bên cạnh nghe. Lý Huy cũng được lợi ích không nhỏ.
Hết năm, Lý Huy hoàn toàn vùi đầu chuẩn bị cho kỳ thi hội sắp tới. Lúc này, hắn nhận được tin nói Thuận vương phi chết, chết vì khó sinh.
Hắn về nhà một chuyến, thấy ca ca nhốt mình trong thư phòng nửa ngày không ra. Sau khi đi vào, thấy trên mặt ca ca có vệt nước mắt. Ca ca luôn thông tuệ, làm việc gì cũng có trật tự, nhưng lại bị chuyện này làm thương tâm. Hắn cũng không biết làm gì để ca ca được thoải mái, ngày hôm đó cùng ca ca uống rượu, hai người uống đến say mèm.
Ngày hôm sau ca ca khôi phục như ban đầu. Nhìn không khác ngày thường nhưng hắn nhìn đại ca càng ngày càng lạnh lùng trong lòng vẫn có chút đau.
Hắn lại không biết, trên đường hắn gặp một nha hoàn, tự xưng là thiếp thân nha hoàn của đại cô nương Mai gia, muốn đưa cho đại ca một phong thư. Chỉ là nàng không tìm được cửa, chỉ mong phong thư này được giao cho đại ca. Nha hoàn kia đưa thư cho hắn xong liền xoay người rời đi.
Hắn cầm lá thư, phảng phất như nặng nghìn cân. Nhưng hắn biết Thuận vương phi đã chết, đã chết thì cái gì cũng không còn, lưu lại phong thư này là tai họa. Nhưng hắn nghĩ đến sự đau khổ của đại ca, liền luyến tiếc hủy phong thư. Cuối cùng hắn vẫn giữ lại phong thư, không giao cho đại ca cũng không thiêu hủy.
Với sự lựa chọn này của hắn Chu Ngọc cũng chỉ biết cúi đầu, không nói gì cả.
Thuận vương phi mất, đại ca càng ngày càng trầm mặc. Mà trong một lần đại ca đắc tội người khác, chỉ là chút chuyện nhỏ, chuẩn bị chút tiền là được rồi nhưng không biết tại sao chuyện này náo rất lớn, cuối cùng đại ca không chỉ bị bãi quan ma còn bị tước đoạt công danh.
Hắn tìm Chu Ngọc nhờ hỗ trợ, Chu Ngọc nhìn hắn thở dài: “Chuyện này ta cũng bất lực.” Nếu là Lý Huy gặp chuyện không may làm bằng hữu tốt, hắn nhất định sẽ hỗ trợ. Coi như mình không giúp một tay hắn cũng cầu xin mẹ hỗ trợ. Nhưng đối tượng lại là Lý Hiển, như vậy đương nhiên khỏi cần bàn.
Đúng lúc Lý Huy hoang mang sợ hãi, đại ca không biết từ nơi nào nhận được tin nói Thuận vương phi đưa cho hắn một phong thư. Đại ca hỏi hắn điều này hắn chết cũng không thừa nhận: “Đại ca, phong thư này đệ đã đốt. Không còn tồn tại nữa.” Hắn không hi vọng đại ca vĩnh viễn trầm mê mà sống.
Nhưng đại ca không tin, đau khổ cầu xin đưa thư cho đại ca xem. Thậm chí quỳ gối trước mặt hắn, hắn đau lòng khó nhịn cuối cùng đưa thư cho đại ca. Đưa thư ra là việc hắn hối hận nhất.
Đại ca đọc thư xong không lâu, liền lấy lý do Mai thị không thể sinh con làm lý do hưu thê. Mặc dù nói chính thất vô sinh cũng có thể hưu thê nhưng chính thê đại hộ không thể sinh con cũng có thể để tiểu thiếp sinh rồi đưa cho mẹ cả là dưỡng dục. Chứ đừng nói đại tẩu mới gả được hai năm.
Đại tẩu là tông phụ, hưu thê là đại sự trong tộc. Lần này đại ca không lay chuyển được tông tộc. Không bỏ được đại tẩu. Hưu thê không thành, cuối cùng phải chịu gia pháp. Đại ca bị đánh nằm trên giường không dậy nổi. Nếu là như vậy dưỡng thương một khoảng thời gian là tốt rồi nhưng trong lòng đại ca tích tụ, lúc này bị thương, người càng ngày càng suy yếu.
Thái y nói đại ca không có ý chí cầu sinh.
Trước khi ra đi, đại ca tìm hắn, nói với hắn rất nhiều. Cũng lúc đó hắn biết là thư kia viết những gì. Đại cô nương Mai gia mất trong sạch vào tay Thuận vương đều là nhị cô nương Mai gia thiết kế. Nguyên nhân là nàng ấy thích đại ca, phải gả cho đại ca. Như vậy đại cô nương Mai ga là chướng ngại vật, nếu muốn đạt mục đích nhất định phải bỏ chướng ngại vật này.
Mấy năm nay vì chuyện đại cô nương Mai gia, đại ca vẫn sống rất áp lực. Mà lần này bị bãi quan, tước đoạt công danh cũng vì Thuận vương biết đại ca và Thuận vương phi không chỉ là nghị thân mà hai người còn có tư tình. Cũng vì vậy Thuận vương phi mới có thể chết, ca ca trở thành bạch thân (người không có công danh sự nghiệp).
Đại ca lần này nản lòng thoái chí, không có ý niệm tiếp tục sống. Tiền đồ không còn, nữ nhân yêu mến cũng đã mất, lại không thể báo thù cho nàng: “Nhị đệ, đại ca không gượng được nữa. Cái nhà này sau này liền nhờ vào đệ.”
Đại ca nắm tay hắn, muốn hắn nhất định đáp ứng, phải bảo trụ vinh quang gia tộc: “Nhị đệ, Lý gia không phải chỉ là Lý gia này, mà là Lý gia hơn một nghìn người. Nhị đệ, đệ đáp ứng ta. Nhất định phải bảo trụ vinh quang Lý gia.”
Lý gia hơn nghìn người, Lý gia cũng không cần hắn bảo trì vinh quang, càng không phải hắn có thể thủ hộ được. Đối mặt với đại ca hắn kính trọng nhất cầu xin, hắn cũng không cách nào đáp ứng: “Đại ca, điều này không phải là đệ không đáp ứng mà là đệ không làm được.” Con cháu Lý gia kiệt xuất rất nhiều, hắn là kẻ bình thường nhất trong đó. Cho nên sẽ có người gánh vác trọng trách này.
Đại ca thấy thái độ thành khẩn của hắn, cuối cùng cười khổ: “Quên đi, ta cũng không bắt buộc. Lý gia có thế nào cũng xem vào số mệnh!”
Hắn không hứng thú với trọng trách gia tộc nhưng hắn biết, nếu Lý gia có chuyện hắn cũng không trốn được. Bất kể thế nào, đây là gia tộc của hắn, dưỡng dục hắn lớn khôn, bồi dưỡng hắn trưởng thành. Hắn không thờ ơ được: “Đại ca, huynh yên tâm, Lý gia cần gì từ đệ, đệ tuyệt không từ chối.” Nhưng gánh vác trọng trách thì thôi đi.
Đại ca gật đầu mỉm cười: “Có những lời này của đệ là đủ rồi.”
Đại ca mất, cũng có nghĩa là kỳ vọng của phụ thân tan vỡ. Kỳ thực lúc đại ca bị tước đoạt công danh, phụ thân đã thất vọng rồi. Đại ca là nơi ký thác hi vọng của ông, không những vậy còn được tất cả mọi người thừa nhận là người tiếp nhận trọng trách gia tộc. Đại ca đi, phụ thân đưa lão tam từ Giang thành đến kinh thành. Kể cả Dung di nương cũng đón lên.
Hắn không nói gì, dù sao hắn cũng không ở trong phủ. Một tháng tối đa chỉ ở nhà một ngày một đêm. Đại ca không còn, hắn không có một chút lưu luyến với cái nhà này.
Thi hội sắp đến. Tiên sinh nói hắn chỉ cần phát huy như thường sẽ không thi rớt. Chỉ là thứ tự không cao, phỏng chừng chỉ ở giữa nhị giáp.
Tâm thái Lý Huy rất tốt, hắn cũng không muốn đậu trạng nguyên, bảng nhãn gì, có thể vào nhị giáp là được. Mang theo loại tâm thái buông lỏng này vào trường thi, lúc thi đặc biệt thả lỏng.
Cũng vì loại tâm thái này lúc thi hắn phát huy vượt xa bình thường, thi đứng thứ sáu. Ngược lại tam nhi tử mà Lý đại lão gia ký thác hi vọng lại thi rớt. Ngũ nhi tử Lý Triệu thi đứng thứ 39.
Không nói người khác, chính Lý Huy cũng sợ ngây người, không thể tưởng tượng nổi! Hắn lại thi tốt hơn Lý Triệu. Đây là đùa sao?
Chu Ngọc cũng thi đỗ đứng thứ 168. Đối với Chu Ngọc mà nói, có thể đỗ đối với hạng con cháu như hắn mà nói đã là chuyện đại hỷ. Mẹ hắn, công chúa Trường Bình nhận được tin, cười đến không thấy mặt trời. Đây là chuyện hoàn toàn thật, nhi tử tự mình thi đậu. Không liên quan đến nàng, đứa con trai này tự kiếm vinh quang.
Chu Ngọc biết Lý Huy cho rằng mình vận khí tốt lập tức cười không ngớt. Ngốc tử này, nào có chuyện vận khí tốt với chả không tốt. Mẹ hắn mời đại nho đó để làm cảnh phải không? Nếu hắn không có thực lực, trên trời có rơi bánh cũng không đến lượt hắn ăn. Nhưng Chu Ngọc rất vui vì Lý Huy thi tốt.
Thi đình, Chu Ngọc gợi ý cho hắn, nói hoàng thượng thích gì để đến lúc đó hắn không luống cuống. Nếu luống cuống liền rơi vào hạ phong rồi. Chu Ngọc vì thế đặc biệt hỗ trợ huấn luyện hắn. Điều này khiến trong lòng hắn cũng yên tâm.
Chu Ngọc huấn luyện rất hiệu quả, lúc thi đình hắn phát huy vượt xa bình thường. Hoàng đế hình như cũng đặc biệt hứng thú với hắn, cố ý hỏi hắn mấy vấn đề. Lý Huy không luống cuống, trả lời có trật tự. Hoàng đế hài lòng gật đầu, thậm chí còn tán dương hắn một câu.
Sau này Lý Huy mới biết Chu Ngọc nhiều lần khen ngợi hắn trước mặt hoàng thượng. Ngay cả công chúa Trường Bình cũng khen ngợi hắn trước mặt hoàng đế. Lý Huy có thể không biết công chúa Trường Bình rất ít khi khen ngợi người khác, đặc biệt là trước mặt hoàng đế. Công chúa Trường Bình quả thực rất thích Lý Huy, cho rằng đứa bé này sau này sẽ có tiền đồ rộng mở. Công chúa Trường Bình khen khiến hoàng đế tò mò.
Cũng vì phần hiếu kỳ này của hoàng đế tác thành cho Lý Huy. Cho nên lần thi đình này hoàng đế cũng đặc biệt lưu ý hắn. Mà hiển nhiên Lý Huy ứng đối như lời công chúa Trường Bình nói, quả thực có thực học. Hơn nữa nội tình dày. Những người đứng trước hành văn rất tốt nhưng lại không trấn định như Lý Huy, còn có kiến thức, Lý Huy trả lời khiến hoàng đế rất hài lòng.
Lý Huy khi đó nghĩ, có lẽ hắn là trạng nguyên lang hồ đồ nhất, cho đến khi quỳnh lâm yến tan, hắn vẫn như lạc trong sương mù! Hắn nghĩ không ra, hắn vì sao lại được hoàng đế khâm điển thành trạng nguyên. Hắn có thể đứng thứ sáu đã rất hài lòng.
Hắn bên này mơ hồ, Lý gia bên kia lại sôi trào. Vốn tưởng lão đại Lý Hiển sẽ thành trạng nguyên không ngờ kẻ luôn im lặng, tài trí bình thường như lão nhị lại thành trạng nguyên. Mặc dù nói lão đại đã mất nhưng lão đại dù sao cũng là bảng nhãn. Lý gia đồng lứa có một trạng nguyên, một bảng nhãn, danh tiếng Lý gia lại lên đến đỉnh cao.
Lý gia lão gia giờ mới hiểu vì sao con trai nói thời gian tới Lý gia cần lão nhị. Lão tam và lão ngũ không gánh được trọng trách.
Lý Huy đạt được thành tích như vậy tất nhiên cũng vạn phần vui mừng. Nhưng nhìn ngũ đệ âm trầm phảng phất như mùa đông bị người ta dội cho một chậu nước lạnh, nghĩ tới lời Chu Ngọc khiến hắn lập tức tỉnh táo lại. Vẫn là Chu Ngọc nói đúng, tuy hắn chưa từng làm chuyện có lỗi với ngũ đệ nhưng ngũ đệ đúng là hận hắn. Tuy ngũ đệ hận đến khó hiểu nhưng hắn vẫn phải phòng.
Thi đình xong sẽ chuẩn bị thành thân. Hắn rất mong đợi việc hôn nhân sắp tới. Sau khi đính hôn, hắn từng gặp Hoa cô nương hai lần. Dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng, là thê tử lý tưởng của hắn.
Hôn lễ rất náo nhiệt.
Đề tên bảng vàng. Đêm động phòng hoa chúc. Nhân sinh tam đại hỷ sự trong vòng mấy tháng liền thực hiện được hai. Bị đè nén thời gian dài như vậy, hắn luôn cảm thấy ngày hôm đó là ngày hắn hài lòng nhất, hạnh phúc nhất.
Sau khi hắn thành thân, kế tiếp là tam đệ. Tam đệ thi hội bị trượt, hôn sự cũng làm tương đối đơn giản. Hôn sự xong, mẫu thân để lão tam dẫn vợ về Giang thành. Không có một nhà lão tam ở kinh thành hắn thấy sẽ bớt rất nhiều phân tranh. Không ngờ hắn nghĩ quá ngây thơ rồi.
Sau khi thành thân, mẫu thân hay xoi mói thê tử, mà đại tẩu cũng không hiểu sao lại bất mãn vợ hắn, thường bới lông tìm vết.
Hắn nhìn thê tử luôn phải chịu ủy khuất, lòng vô cùng khó chịu. Lúc đó hắn chỉ có thể hứa hẹn, chờ ở Hàn Lâm viện ba năm sẽ đi ra ngoài nhận chức. Đây cũng là việc duy nhất hắn có thể làm.
Thê tử luôn dịu dàng cười: “Không việc gì, làm vợ đều phải như vậy.”
Thê tử thiện giải nhân ý, nhưng đại tẩu càng ngày càng quá phận. Với mẹ hắn ngại vì còn hiếu đạo tạm thời không có biện pháp, nhưng đối mặt với đại tẩu này hắn không dễ nói chuyện như vậy. Nếu không phải tại nữ nhân này, đại ca nào có anh niên tảo thệ (mất sớm). Cho nên hắn có một kế sách, bảo phụ thân đưa nữ nhân này đến am ni cô, đồng thời cả đời ở am ni cô cầu phúc cho đại ca.
Thành thân được ba tháng, thê tử mang thai. Điều này khiến hắn rất vui mừng, hắn sắp làm cha, thật tốt.
Nhưng lúc này mẫu thân đưa thiếp thân nha hoàn cho hắn, nha hoàn kia dung mạo như hoa, chỉ là có xinh đẹp như hoa thì thế nào, hắn không thích. Chỉ là khiến hắn ngạc nhiên là thê tử cũng đưa một thiếp thân nha hoàn bảo hắn thu phòng.
Hắn có chút thất vọng, nhưng hắn nghĩ thê tử cũng không dễ dàng, thê tử đại hộ mang thai đều cho trượng phu thu thông phòng, đây cũng là bình thường. Chính hắn không đi tìm hai nữ nhân kia, thời gian dài tin rằng thê tử sẽ thấy thành tâm của hắn.
Nhưng thời gian dài trong lòng hắn bất an. Thê tử quá hiền lành, hiền lành quá mức. Thê tử nào mà không ghen tuông, không đố kỵ trừ phi trong lòng không có ngươi. Chỉ là hắn không miệt mài tìm hiểu nguyên nhân.
Trời vào thu, ngũ đệ cưới tam biểu muội vào cửa. Sau khi tam biểu muội được gả vào, gia đình bắt đầu không yên. Tam biểu muội ở nhà hung hăng càn quấy, giờ đến nhà hắn không hề biết thu liễm. Vừa gả vào đã tranh đoạt quyền quản gia. Mẫu thân vì nàng là cháu gái liền giao toàn bộ quyền quản gia cho nàng, đáng tiếc giao cho nàng được ba tháng trong phủ gà bay chó sủa.
Đúng lúc phụ thân giận dữ, tam biểu muội mang thai vì vậy trốn được một kiếp. Đáng tiếc đã mang thai nàng cũng không an phận. Cuối cùng vì nghiêm phạt một nha hoàn thông phòng mang thai dẫn đến sinh non.
Lý Triệu bắt đầu đêm không về nhà. Mượn cớ là đã cưới phải một con cọp mẹ. Tam biểu muội ương ngạnh mọi người đều biết. Với tính Lý Triệu, hai ngày đầu mới mẻ tất nhiên tốt nhưng thời gian qua tự nhiên không chịu nổi mỗi ngày ầm ĩ. Vợ chồng nháo thành vậy cũng không ngoài dự đoán của mọi người.
Khi hắn chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng, thì thê tử xảy ra chuyện. Thê tử khó sinh, lúc đại phu hỏi giữ người lớn hay đứa bé, hắn chọn bảo vệ thê tử. Con không còn thì có thể sinh tiếp nhưng thê tử mất là mất luôn.
Nhưng đại phu nói sẽ để lại đả kích trí mạng cho thê tử. Ông ta nói sau này thê tử không thể sinh con nữa. Hắn vốn muốn giấu tin này nhưng lại để người có tâm biết được, nói cho thê tử biết. Thê tử không cách nào tiếp nhận được sự thật này, trong tháng ở cữ còn chưa xong liền lưu lại di chứng.
Nhưng không lâu sau, lại làm hắn tra ra việc thê tử khó sinh không phải là ngoài ý muốn, mà do người làm. Mà người này là người của ngũ đệ.
Lần này hắn ném chứng cứ vào mặt Lý Triệu, tát hắn một cái. Từ nhỏ đến lớn đây là lần duy nhất hắn đánh Lý Triệu. Sau khi đánh xong, thấy Lý Triệu hung tợn nhìn hắn.
Lý Triệu xoa xoa bên mặt bị đánh: “Một tát này ta vĩnh viễn nhớ kỹ. Lý Huy, những gì ngươi đoạt của ta, một ngày nào đó ta sẽ khiến người trả lại toàn bộ.” Nếu không phải Lý Huy đê tiện vô sỉ, sao hắn không vào được quốc tử giám? Nếu hắn vào quốc tử giám tất nhiên có thể nhận biết quan to hiển quý như Chu Ngọc. Cuộc đời hắn sẽ rẽ một vòng lớn, đâu có bị Lý Huy bỏ lại sau lưng, hắn từ nhỏ đã không ưa Lý Huy, nhưng những người đó nể mặt mình mà khen ngợi Lý Huy khiến hắn đau đầu. Những vinh quang này vốn là thuộc về hắn.
Lý Huy lạnh lùng nói: “Ta không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với đệ. Nếu đệ còn khăng khăng một mực, chớ trách ta vô tình.” Nếu còn ép hắn, hắn không ngại vì đại nghĩa diệt thân.
Thê tử mất con rất bi thống. Hắn cũng đau khổ. Vẫn phải tận tâm trấn an. Cũng lúc đó khiến hắn phát hiện vật trước đây thê tử làm cho hắn. Toàn bộ đều không phải do nàng ấy làm, mà là do nha hoàn bên cạnh làm thay.
Hắn cầm những vật này đưa đến trước mặt vợ: “Những cái này là nàng thêu cho ta sao?”
Thê tử nhìn hắn, trong ánh mắt có sự áy náy: “Xin lỗi.” Nàng cũng không muốn như vậy. Lúc đó tâm tình không tốt liền đưa hà bao của thiếp thân nha hoàn. Sau đó những vật kia đều để thiếp thân nha hoàn làm thay. Lúc xuất giá, nàng đã đuổi nha hoàn kia đi. Không ngờ chuyện này vẫn bị phát hiện. Nàng vốn định cứ vậy im lặng cả đời không nói cho trượng phu biết, người khác cũng đều như vậy cả đời, phu thê tương kính như băng. Nhưng trượng phu đối với nàng rất tốt, toàn tâm toàn ý với nàng khiến nàng rất hổ thẹn. Cũng vì sự hổ thẹn này mà nàng không nói dối được.
Lý Huy nhìn Hoa thị, ánh sáng trong mắt dần tán đi: “Đã như vậy sao còn muốn gả cho ta?” Nếu hắn biết, kiên quyết không lấy một nữ nhân trong lòng đã có người khác.
Hoa thị lộ vẻ bi thương: “Mệnh của phụ mẫu, mai mối. Ta cũng là thân bất do kỷ.”
Lý Huy khẽ cười: “Hay cho một cái thân bất do kỷ.” Nói xong liền đi khỏi nhà chính. Ra khỏi phòng, nhìn những vì sao lóe sáng trên bầu trời, hắn nghĩ quá lạnh, quá yên tĩnh. Cả người lạnh lẽo.
Hắn vốn tưởng cứ vậy trôi qua nhưng không qua được một cửa trong lòng. Hắn phái người đi thăm dò. Là tình tiết rất quen thuộc nhưng chuyện đó lại phát sinh trên người vợ mình lại có một phen tâm tình khác.
Hắn trong hành lang, nhìn bóng cô tịch của mình. Khẽ cười. Hắn cảm thấy bầu trời xanh kia như sụp đổ. Thì ra là ở đây đợi hắn! Hoa gia phu nhân sợ là muốn tìm một người hàm hậu, vì tính vạn nhất chuyện xảy ra, bị con rể tương lai biết cũng sẽ đối xử tử tế với con gái bà. Hắn đã nói mà, trên đời này không có bữa cơm trưa miễn phí.
Rất nhiều người, rất nhiều chuyện một khi xé rách tầng cửa sổ kia liền không thể quay về ban đầu được. Nguyện vọng trước kia của hắn là: ‘Nguyện một người ở bên, tay trong tay mãi không chia lìa’, cũng vĩnh viễn chỉ có nguyện vọng này.
Hắn không tàn nhẫn, tuyệt tình được như Thuận vương, để rửa khuất nhục mà để Thuận vương phi biến mất. Hắn có thể làm chỉ là bảo trì trầm mặc. Thế nhưng nhìn nhau như người lạ, loại cảm giác này rất thống khổ. Hơn nữa nhìn người Lý gia từ trên xuống dưới, hắn có loại xung động muốn bỏ đi.
Ngay lúc đó biên cảnh nổi lên chiến hỏa. Hắn là văn thần không được ra chiến trường nhưng cũng có thể ra một phần lực. Hắn dâng sổ con, thỉnh cầu đi biên thành. Địa phương như biên thành từ trước đến nay văn thần đều tránh xa như tránh rắn độc, bọ cạp, hắn tự động xin đi giết giặc hoàng đế tất nhiên vui vẻ.
Chu Ngọc nhận được tin thuyết phục công chúa Trường Bình trở thành một quan quân, hắn thành giám quân. Hai người cùng nhau tới biên thành.
Trước khi đi, Hoa thị quỳ trước mặt hắn, xin hắn lưu lại một điểm huyết mạch. Hắn nhìn Hoa thị nhịn xuống, cúi đầu cười: “Ta thành toàn cho nàng.” Hoa thị là sợ hắn chết, nàng sau này khổ sở không nơi nương tựa. Cho nên hy vọng hắn có thể lưu một đứa bé cho nàng nuôi. Đã vậy hắn thành toàn cho nàng.
Ở biên cương, hắn nhận được tin phụ thân qua đời. Theo lý mà nói hắn phải về nhà giữ đạo hiếu. Nhưng hoàng thượng đoạn tình không cho hắn về kinh.
Trận chiến này đánh ba năm, vì thân thể hắn chưa từng trải qua chiến trường, chỉ ở hậu phương. Nhưng ba năm qua là những ngày tháng hắn sống vui sướng nhất. Ba năm, trận chiến này rốt cuộc đã thắng, hắn cũng phải trở về kinh thành. Nếu có thể, hắn vĩnh viễn không muốn về kinh. Nhưng đã hứa với đại ca, hắn không thể nuốt lời.
Về kinh, hắn lập tức được điều sang binh bộ, nhậm chức Binh Bộ thị lang, thành quan viên tam phẩm có thực quyền. Hai mươi lăm tuổi trở thành quan viên tam phẩm, trong triều đương thời cũng không có mấy người.
Ở ngoài ba năm, lão tam và lão ngũ đã có thêm không ít nhân khẩu. Chỉ là lão tam có 4 con trai, hai con gái. Lão ngũ có một đích nữ, hai thứ tử. Hắn lại chỉ có một nhi tử. Đứa bé này là trước khi hắn rời kinh mà có, là thiếp thân nha hoàn của Hoa thị sinh.
Hắn về không bao lâu thì nhi tử mắc bệnh đậu mùa thiếu chút nữa mất mạng. Trải qua một lần chuyện ngoài ý muốn, hắn không tin là trùng hợp. Nhưng lần này không phải lão ngũ hạ thủ mà là lão tam và Dung di nương hạ thủ.
Nếu phụ thân ở đây, hai người họ có bùa hộ mệnh đáng tiếc phụ thân đã mất. Đương gia tác chủ là hắn. Hắn cũng không nói nhiều, đem chuyện này nói cho trưởng lão trong tộc. Hôm nay Lý gia là do hắn làm chủ. Có đầy đủ chứng cứ, tất nhiên phải nghe hắn sai bảo. Hắn khai trừ một nhà lão tam ra khỏi tông tịch. Đuổi ra khỏi tộc. Nhiều hơn nữa cũng không cần hắn làm, sẽ có người chậm rãi thu thập hắn.
Xử lý xong chuyện này, hắn dâng sổ con, hắn thủ hiếu đủ ba năm cho phụ thân. Năm đó hoàng thượng đoạt tình là tình thế bức bách. Nhưng thân là nhi tử, lại không thể giữ đạo hiếu cho phụ thân. Hiếu chính là đại nghĩa. Hoàng thượng tất nhiên sẽ không thể không phê.
Mẫu thân vì vậy mà chửi hắn một trận. Mẫu thân mắng hắn, đơn giản vì hắn từ chối vị trí tốt như vậy sau này sẽ bất lợi cho gia tộc.
Lúc đó Lý Huy nhìn mẹ, chỉ lạnh nhạt nói: “Vì phụ thân giữ đạo hiếu, chính là đại nghĩa. Làm con trai không thể không làm.” Kỳ thực tình huống bên trong hắn không muốn nói. Hiện nay hoàng tử tranh giành ngai vị rất ác liệt. Không muốn bị cuốn vào đó. Thế cục không nghiêng về bên nào, tiền đặt cược phiêu lưu quá lớn. Hắn không muốn mạo hiểm. Trên dưới Lý gia cũng không mạo hiểm được.
Chu Ngọc chưa từng nói gì, chỉ cười nói: “Huynh muốn bảo trụ Lý gia cũng chỉ có thể đầu nhập vào lục hoàng tử.” Chu Ngọc nói vậy là vì Lý Triệu đã nương tựa vào kẻ thù của Lục hoàng tử, Ngũ hoàng tử. Nếu muốn bảo vệ gia tộc bình an, chỉ có thể tìm nơi nương tựa đối đầu.
Hắn khẽ cười: “Không đến cuối không ai biết người nào là người chiến thắng cuối cùng. Hiện tại đặt cược sẽ phiêu lưu quá lớn. Vẫn là chờ thêm một chút!” Ngoại trừ ngũ hoàng tử và lục hoàng tử còn có tứ hoàng tử không tiếng tăm gì. Ai là hoàng tước hắn không biết. Hắn chỉ biết cẩn thận một chút là không sai.
Hắn vẫn luôn ở thư phòng, không có chuyện gì sẽ không quay về hậu viện. Hậu viện hắn giao cho Hoa thị. Hoa thị vẫn xử lý chuyện hậu viện thỏa đáng, không khiến hắn quan tâm. Nhưng ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên đến nói cho hắn một việc. Chuyện Hoa thị không có cách nào xử lý.
Lúc phụ thân qua đời mẫu thân được Lý Triệu cầu tình đưa Mai thị về. Lại không ngờ Lý Triệu và Mai thị hai người lại vô liêm sỉ như vậy, thông đồng cùng nhau. Chuyện này vạn nhất truyền ra ngoài Lý gia triệt để xong rồi.
Hắn ném chứng cứ trước mặt Lý Triệu. Mặt Lý Triệu xám như tro tàn, ôm bắp đùi hắn khóc rống lên: “Nhị ca, ta bị nàng câu dẫn. Nhị ca, ca tha cho ta một lần đi! Nhị ca, ta van huynh.” Hắn biết, chuyện này chỉ cần lộ ra ngoài một chữ hắn đều chết không chỗ chôn.
Lý Huy nhìn Lý Triệu không khỏi thất vọng. Lý Triệu không được rồi. Đại ca đi, Lý Triệu cũng phế. Lão tam bị hắn phế bỏ, Lý gia chỉ còn mình hắn. Nhưng hắn lại cảm thấy mệt muốn chết, không muốn chống đỡ Lý gia nữa.
Hắn giam Lý Triệu lại. Đứng giữa sân, hắn không biết tại sao mình lại sống. Mệt muốn chết. Thực sự mệt muốn chết. Mẹ con không ra mẹ con, huynh đệ không phải huynh đệ, vợ chồng cũng không phải vợ chồng. Sau khi chuyện này đã đi vào dĩ vãng, hắn phải rời khỏi cái nơi khiến hắn hít thở không thông này.
Mai thị bệnh nặng, không trị bỏ mình. Lý Triệu cũng bị hắn đuổi về quê. Phái người đi trông chừng hắn. Kỳ thực hắn rất muốn xử lý Lý Triệu như Mai thị nhưng hắn lại không hạ thủ được. Cho nên hắn chỉ có thể nhốt Lý Triệu ở nhà cũ.
Thời gian cứ vậy không nhanh không chậm trôi qua.
Ba năm thủ hiếu xong, triều đình tranh đấu đã đến độ gay cấn. Ngũ hoàng tử thua. Lục hoàng tử thắng. Nhưng người vẫn luôn ẩn mình là tứ hoàng tử xuất hiện với lực lượng mới, cùng lục hoàng tử tranh đấu. Mà hắn, đầu phục tứ hoàng tử.
Lúc đó, người hắn phái đi trông chừng Lý Triệu lại chết. Lý Triệu bình an đến kinh thành, hơn nữa còn được Lục hoàng tử trọng dụng. Cũng sau đó hắn mới biết Lý Triệu hiện không thể chết được. Lý Triệu tạm thời không thể chết được. Loại vai diễn này nếu không phải lục hoàng tử hay tứ hoàng tử, bất kể là Lý Triệu thắng hay hắn thắng Lý gia cũng không sập.
Hắn dần dần được tứ hoàng tử trọng dụng, cuối cùng thành cánh tay của tứ hoàng tử. Tất nhiên hắn cũng trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Lục hoàng tử, nhất thiết phải nhanh chóng xử lý.
Thế cục càng ngày càng rõ, nhưng trong thời gian đó, mí mắt hắn không ngừng giật. Hắn dự cảm có chuyện không tốt xảy ra. Sau đó hắn nói với Tứ hoàng tử: “Điện hạ, nếu thuộc hạ có vạn nhất gì, xin điện hạ hãy nể tình thuộc hạ, bỏ qua cho những người vô tội trong Lý gia.” Những người bị cuốn vào hắn sẽ không thỉnh cầu. Chỉ hi vọng tứ hoàng tử thật sự thành công, leo lên ngôi cửu ngũ chí tôn, có thể bỏ qua cho tộc nhân Lý gia. Những người đó đều vô tội.
Dự cảm không tốt rất nhanh ứng nghiệm, hắn trúng độc. Hắn không phải không phòng bị, chỉ là những người này thủ đoạn lớp lớp, không ngờ lại lợi dụng mẫu thân đến hạ độc. Hổ dữ còn không ăn thịt con, lẽ nào hắn thật không phải con ruột.
Lúc này, Lý Triệu tới. Nhìn bộ dáng sắp chết của hắn, cười ha ha: “Lý Huy, ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Lý Huy cảm giác lần này mình thực sự khó tránh khỏi cái chết. Tuy hắn rất đau khổ nhưng chết cũng tốt, đã chết liền giải thoát: “Ta không thiếu đệ cái gì? Ta cũng không có cái gì phải trả đệ.” Đời này hắn không hổ với bất luận người nào.
Lý Triệu hận hận nói: “Nếu không phải ngươi, không biết ngày hôm nay ta đã là gì? Đều tại ngươi, đều là ngươi làm hại.” Hắn là thiên chi kiêu tử, là người được mọi người ngưỡng mộ. Nhưng từ khi đến kinh thành, hết thảy đều thay đổi. Mà người tạo ra tất cả kết quả này là Lý Huy. Đều là tại kẻ phế vật này.
Lý Huy thấy Lý Triệu đã mất lý trí, điên cuồng như người điên, cũng không muốn nói nhiều. Hắn mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.
Lý Triệu thấy hắn không nói lời nào, trong mắt hiện lên hung quang. Lý Triệu chọn hạ thủ vào lúc này không phải vì báo thù mà là muốn danh sách trong tay Lý Huy. Chỉ cần có phần danh sách này, có thể nhổ tận gốc thế lực ẩn núp trong bóng tối của Tứ hoàng tử. Đến lúc đó Lục hoàng tử sẽ ổn định làm hoàng đế.
Lý Huy khẽ cười: “Không có danh sách.” Danh sách thì có nhưng lại không có viết ra giấy. Toàn bộ đều tồn tại trong đầu hắn. Hắn quyết không nói. Tứ hoàng tử thượng vị chỉ là vấn đề sớm hay muộn, Lục hoàng tử đã thua. Dưới tình huống như vậy, đưa danh sách ra sẽ chỉ khiến trên dưới hơn nghìn người Lý gia bồi mệnh.
Lý Triệu bóp cổ hắn khàn giọng nói: “Nói, danh sách ở đâu. Ngươi mau nói danh sách ở đâu? Ngươi chỉ cần nói cho ta biết danh sách ở đâu, ta sẽ cho ngươi giải dược.” Thấy thần sắc nhàn nhạt của Lý Huy, Lý Triệu nóng nảy: “Ngươi nói mau, chỉ cần ngươi nói cho ta biết ta sẽ đưa giải dược cho ngươi. Ngươi nói đi…..” Thấy Lý Huy chết cũng không nói, lập tức chuẩn bị đưa giải dược vào miệng Lý Huy, chỉ là Lý Huy ngậm chặt miệng không muốn nuốt.
Lý Huy chậm rãi nhắm mắt. Không thể tự chọn nhà đầu thai, hiện tại chết cũng tốt. Rốt cuộc không cần sống thống khổ như vậy nữa.
Lý Triệu biết Lý Huy đã chết, lập tức xụi lơ trên mặt đất. Không hoàn thành nhiệm vụ lục hoàng tử giao, trên lưng còn mang tội giết huynh, cả đời này của hắn đều xong rồi. Hắn vốn còn muốn sau này phong quang vô hạn, tiếp quản Lý gia, vĩnh viễn dẫm nát Lý Huy dưới chân. Hiện tại ngay cả mình cũng xong rồi.