Hoàng đế vừa nghe Tôn công công nói chuyện, mặt xám xịt hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì.” Mấy năm này đã nghe không ít lần hậu cung gặp chuyện không may. Hoàng đế đã thành phản xạ có điều kiện.
Thật ra lúc trước Ôn Uyển cho rằng hoàng đế cảm thấy nhi tử tôn tử đủ nhiều rồi, đám tần phi trong hậu cung kia có mang thai hay không cũng không sao cả, thật đúng là oan uổng chết hoàng đế. Nam nhân thời đại này, coi trọng đông con nhiều cháu ( Ôn Uyển ói cái rụp: hoàng đế nhiều con chính là tăng thêm sát nghiệt đấy). Mấy năm này hậu cung không ít nữ nhân mang thai, nhưng đám trẻ nít sinh ra cũng không quá một bàn tay. Hơn nữa đám nhỏ sinh ra được cũng đều là công chúa.
Ôn Uyển lại không nghĩ như hoàng đế, vừa nghe Tôn công công gọi tên cả hai người, trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn, nhanh chóng đứng lên nói: “Có phải hài tử đã xảy ra chuyện hay không?” Nếu là chuyện đại sự quốc gia không thể nào gọi đến cả nàng. Nếu tần phi hoàng tử công chúa gì gì đó có chuyện cũng không dính dáng gì đến nàng.
Tôn công công không dám nhìn Ôn Uyển, lấy hết dũng khí nói: “Hoàng thượng, Quận chúa. Là Nhị công tử Minh Cẩn trúng độc.”
Ôn Uyển vừa nghe, trong nháy mắt đầu óc như trống rỗng. Nếu không phải còn chưa biết chân tướng, lo lắng cho hài tử, hẳn là té xỉu rồi.
Hoàng đế giận dữ: “Làm sao lại trúng độc ? Nô tài trong Vĩnh Ninh Cung hầu hạ như thế nào?” Đang yên đang lành sao đứa nhỏ này lại trúng độc như vậy?
Tôn công công trong lòng kêu khổ, tiểu tổ tông kia nếu đi Vĩnh Ninh Cung thì tốt rồi. Người trong Vĩnh Ninh Cung đều là tinh tế tuyển chọn lưu lại, những thứ đồ dơ bẩn kia sẽ vào không được: “Hồi hoàng thượng, đại công tử và nhị công tử đi ngự hoa viên. Vừa lúc trong ngự hoa viên có mấy vị nương nương đều ở đó. Nhị công tử chơi mệt mỏi, ăn vài miếng điểm tâm, uống một chén trà. Nhị công tử có cảm giác được không thoải mái, Hạ Ảnh cô nương nói là xem ra trong điểm tâm có độc.”
Lúc này toàn thân Ôn Uyển phát run. Nếu Minh Cẩn có tam trường lưỡng đoản gì, nàng phải làm gì bây giờ. Nhưng cũng may ý chí của Ôn Uyển khá mạnh, còn có thể hỏi ra đầy đủ: “Minh Cẩn bây giờ đang ở đâu?”
Tôn công công nói gấp: “Hạ Ảnh cô nương đã ôm nhị công tử trở về Vĩnh Ninh Cung rồi. Hiện tại nhị công tử đang ở Vĩnh Ninh Cung.” Nói xong, Tôn công công lau một phen mồ hôi. Đúng là cái đám muốn chết, âm mưu dơ bẩn trong hậu cung ông thấy nhiều rồi. Nhưng hiện tại, những âm mưu này rơi xuống đầu nhị công tử. Tôn công công có thể đoán được, hậu cung sẽ bị một trận phong ba.
Ôn Uyển nghe xong, lập tức xông ra ngoài. Đến lúc này, cái gì quy củ, cái gì lễ nghi, còn quản cái con khỉ.
Ôn Uyển vừa chạy vừa nghĩ nếu vạn nhất Minh Cẩn có chuyện thì làm sao bây giờ. Ôn Uyển chạy trên đường, quãng đường ngày thường đi chưa tới một khắc đồng hồ, lúc này lại là xa như vậy, giống như không có điểm cuối.
Hoàng đế cũng nóng lòng, nhưng không thất thố như Ôn Uyển: “Để thị vệ đi theo.” Là kẻ nào to gan lớn mật nào, thế nhưng muốn ám hại Minh Duệ và Minh Cẩn. Lập tức phân phó người đi tra rõ. Sau đó cũng đi Vĩnh Ninh Cung.
Ôn Uyển đến Vĩnh Ninh Cung, người phía ngoài vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi Quận chúa, đã không thấy thân ảnh Ôn Uyển. Tốc độ thật nhanh.
Ôn Uyển vào phòng ngủ, nhìn thấy Hạ Ảnh đang rót cho Minh Cẩn một chén thuốc đen thui, Minh Cẩn sắc mặt vô cùng thống khổ. Ôn Uyển nhìn phía dưới còn có một chậu đồng, trong chậu đồng đã có không ít thứ đồ bẩn.
Minh Duệ thấy Ôn Uyển, đi tới mở to miệng chuẩn bị gọi Ôn Uyển. Ôn Uyển giống như không nhìn thấy Minh Duệ, từ bên cạnh Minh Duệ đi qua, bước nhanh tới cạnh Minh Cẩn.
Minh Cẩn nhìn Ôn Uyển một cái, nước mắt lã chã rơi, mở miệng không kêu được ra tiếng, cuối cũng cũng nôn ra ngoài một ngụm. Sắc mặt vô cùng đau đớn.
Sau một trận hành hạ, Minh Cẩn đã hư thoát. Hạ Hương bưng tới một chén canh đen sì sì, Ôn Uyển cũng không biết đó là thứ gì. Dù sao mùi vị kia đặc biệt quái dị, ánh mắt Ôn Uyển tỏa sáng như muốn phun lửa. Có thể tưởng tượng được. Ăn thứ này nhiều lắm khôn tốt.
Ôn Uyển ôm Minh Cẩn, nhìn Hạ Ảnh nói: “Tại sao không cho Minh Cẩn ăn giải độc hoàn trước?” Ôn Uyển không phải hoài nghi Hạ Ảnh, bởi vì so với nàng, Hạ Ảnh chuyên nghiệp hơn nhiều. Nhưng nàng cũng phải biết, vì sao lại làm như vậy?
Hạ Ảnh rất tỉnh táo nói: “Quận chúa. Minh Cẩn trúng độc tương đối nhẹ, hơn nữa còn là ngộ độc thức ăn. Biện pháp tốt nhất chính là đem thức ăn trong bụng ói hết ra. Chờ khi nôn xong rồi, mới dùng thuốc giải độc.” Theo ý của Hạ Ảnh, đồ ăn vào vẫn còn trong bụng, chưa được tiêu hóa. Việc cấp bách nhất lúc này chính là đem những thứ đồ này thải ra ngoài, giảm bớt độc tính. Về phần thuốc giải độc, dù sao cũng phải không ăn nữa, nếu không, ăn vào cũng phun ra, lãng phí.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển không nói gì nữa, gấp gáp nói: “Quận chúa, vật này mặc dù khó ngửi. Nhưng có thể làm cho Minh Cẩn đem đồ ăn ói ra hết. Quận chúa, đồ Minh Cẩn ăn vào đã nôn ra hơn phân nửa rồi. Nhưng vẫn chưa có nôn được hết.” Nói xong, lại vội vàng rót thuốc tiếp.
Ôn Uyển nhận chén thuốc không rõ mùi vị kia, tiếp tục rót cho Minh Cẩn. Đồ khó ngửi như vậy tất nhiên là khó uống, dỗ dành không được, cũng chỉ có thể rót.
Minh Cẩn không muốn uống nữa, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn. Bởi vì Minh Cẩn đã bị hành hạ đến nói không ra lời.
Ôn Uyển nhìn nhi tử chịu tội như vậy. Trái tim của người làm mẹ như nàng, giống như bị vô số kim châm xuống. Ôn Uyển vuốt ve đầu Minh Cẩn, nước mắt không ngăn được lã chã rơi xuống: “Tiểu Bảo ngoan, đem những thứ không sạch sẽ con ăn vào phun ra. Bằng không, những chất độc kia ở lại trong người con, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tiểu Bảo ngoan, nghe lời mẹ, uống hết nào.” Nói xong, cũng không nghe thấy thanh âm nào nữa.
Trong ấn tượng của Minh Cẩn, còn chưa thấy nương hắn khóc qua đâu (Thời điểm Bạch Thế Niên gặp chuyện không may, Minh Cẩn quá nhỏ nên không có ấn tượng). Lúc này mặc dù rất khó chịu, nhưng vẫn nghe theo uống cái thứ khó ngửi kia, sau khi uống lại tiếp tục ói. Lặp đi lặp lại, mãi cho đến thật sự không có gì để ói nữa, thái y nói, những thứ kia căn bản đều nôn ra hết rồi.
Hạ Ảnh vội vàng lấy từ trong ngực một bình sứ nhỏ màu trắng, từ đó lấy ra một viên thuốc cho Minh Cẩn. Không bao lâu, thái y cũng sắc thuốc xong rồi bưng tới đây. Minh Cẩn không muốn uống, nhưng nhìn Ôn Uyển nước mắt đầy mặt, liền cắn răng nuốt xuống, sau đó yên lặng nằm xuống ngủ.
Ôn Uyển nhìn hài tử bị hành hạ đến sắc mặt trắng bệch, không sao kìm được nước mắt. Đều do nàng, do nàng quá không cẩn thận. Biết rõ hậu cung chính là nơi sài lang hổ báo, còn để cho hài tử rời khỏi mình. Nếu không để Minh Cẩn rời khỏi mình, cũng không có chuyện Minh Cẩn bị người tính toán: “Minh Cẩn, con ngàn vạn lần không thể có việc gì. Nếu con có chuyện, mẹ phải làm sao bây giờ?”
Diệp thái y đã đi ra ngoài chẩn đoán bệnh cho Hạ Dao, không thể kịp thời trở về. Hiện tại người chẩn đoán cho Minh Cẩn là thái y họ Vương, chính là cháu của Vương thái y năm đó. Vương thái y cẩn thận nói: “Quận chúa, Tiểu công tử đã nôn hết được ra những thứ không sạch sẽ, không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng vẫn phải điều dưỡng một thời gian.” Một lần này, cho dù thức ăn trong bụng đều phun ra rồi, nhưng rốt cuộc cũng bị hấp thu một phần, độc tố có nhỏ đi nữa cũng có tổn hại tới thân thể. Về phần có bao nhiêu tổn hại, phải xem tình trạng của hài tử khi tỉnh lại. Hiện tại chưa thể kết luận được.
Ôn Uyển mới vừa rồi vẫn là cứng rắn chống đỡ, thật ra thì nội tâm của nàng đã hoảng sợ tới cực điểm. Nghe đến Vương thái y nói Minh Cẩn không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần cố gắng nghỉ ngơi. Ôn Uyển vẫn hỏi lại một lần nữa, để xác nhận mình không có nghe lầm: “Thật không có chuyện gì sao?”
Vương thái y trước kia cũng đã gặp qua Ôn Uyển, ngày thường Ôn Uyển Quận chúa luôn luôn trấn định. Nhưng bây giờ, yếu đuối như một tờ giấy mỏng. Vương thái y khẳng định: “Quận chúa. Tiểu công tử không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lần này trúng độc đối với thân thể Tiểu công tử có tổn hại. Tốt nhất vẫn cần điều dưỡng.”
Chỉ cần hiện tại không có nguy hiểm đến tính mạng, những cái khác đều không sao. Ôn Uyển còn chưa mở miệng hỏi lại đã thấy Minh Duệ sắc mặt cũng trắng bệch đứng một bên, khuôn mặt áy náy. Mới vừa rồi Ôn Uyển chỉ nghe nói Minh Cẩn trúng độc, không nghe thấy nói Minh Duệ trúng độc. Cho nên trong đầu cũng chỉ nghĩ tới Minh Cẩn, từ lúc vào cung điện, tất cả lực chú ý đều đặt trên người Minh Cẩn. Không có tâm tư suy nghĩ xem Minh Duệ như thế nào. Lúc này Ôn Uyển nhìn vẻ mặt Minh Duệ không bình thường, trong lòng liền sợ hãi.
Ôn Uyển đáy lòng vạn phần tự trách, làm sao lại không biết Minh Duệ cũng sẽ sợ chứ? Đưa tay ôm Minh Duệ vào trong ngực: “Bảo bảo. Có phải Con có chỗ nào không thoải mái hay không? Có phải Con cũng ăn phải thứ không sạch sẽ hay không? Bằng không sắc mặt sao lại kém như vậy? Thái y, thái y. . . . . .”
Minh Duệ thấy bộ dáng thất kinh của Ôn Uyển, ôm lấy cổ Ôn Uyển, nhẹ giọng trấn an nói: “Mẹ, con không sao. Con không ăn những điểm tâm kia, cũng không có uống những thứ nước trà kia. Con không sao.”
Ôn Uyển nghe Minh Duệ nói không ăn điểm tâm, trong lòng liền an tâm không ít. Nhưng Ôn Uyển nhìn khuôn mặt tái nhợt của Minh Duệ thì không yên lòng: “Không được, để cho thái y xem một chút.” Không có chẩn đoán chính xác. Ôn Uyển không yên lòng. Nếu không ăn phải thứ gì không sạch sẽ, sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy.
Hạ Ảnh ở một bên cũng nói: “Quận chúa yên tâm, thái y đã xem cho Minh Duệ, không có làm sao.”
Ôn Uyển nhất định phải nghe được thái y nói vô sự mới yên tâm. Thái y mới vừa rồi đã xem mạch cho Minh Duệ, đáp án rất rõ ràng, Minh Duệ không có chuyện gì. Thật ra thì trong lòng thái y rất là cảm thán, gặp chuyện như vậy, đại công tử này cũng không bị dọa sợ, phần can đảm này thật sự khó được.
Ôn Uyển nghe nói đã không có chuyện gì, trong lòng vạn phần may mắn. Ôm chặt Minh duệ: “Bảo bảo không có chuyện gì là tốt rồi. Không có chuyện gì là tốt rồi. Nếu huynh đệ các con có chuyện gì, Mẹ phải làm thế nào đây?” Ôn Uyển vừa nói, nước mắt lại không nhịn được ào ào rơi xuống. May mà không có chuyện gì, nếu không khác gì ông trời của nàng sụp xuống. Ôn Uyển cũng không dám tưởng tượng, nếu hài tử có chuyện nàng sẽ như thế nào.
Minh Duệ đau lòng nói: “Mẹ, thật xin lỗi. Con không bảo vệ tốt đệ đệ. Mẹ, thật xin lỗi.” Nếu lúc ấy hắn kiên trì không để cho Minh Cẩn đi ngự hoa viên chơi, kiên trì không để Minh Cẩn ăn thứ không rõ lai lịch, cũng sẽ không xảy ra chuyện đáng tiếc.
Ôn Uyển ôm Minh Duệ, vừa rơi nước mắt vừa nói: “Đứa ngốc, con nói ngốc cái gì. Con không sao là tốt. Muốn trách, thì trách Mẹ. Mẹ không nên để các con rời ra ngoài trước. Cũng là lỗi của Mẹ, Mẹ không bảo vệ tốt các con. Đều là lỗi của mẹ.”
Hạ Ảnh lúc này đang hận không được tự sát tạ tội. Hạ Hương cũng đau lòng cúi đầu, ngàn sai vạn sai, đều là sai của nàng. Lúc trước Hạ Dao đã nhắc nhở, bọn họ ở trong hoàng cung phải vạn phần cẩn thận. Nàng cho rằng sẽ không có ai dám gia hại Minh Duệ và Minh Cẩn, không nghĩ tới, hậu cung so với nàng tưởng tượng còn hung hiểm hơn, nửa điểm cũng không thể thả lỏng.
Minh Duệ giúp Ôn Uyển lau nước mắt, nào biết được, nước mắt Ôn Uyển càng lau càng nhiều. Đến cuối cùng, Minh Duệ cũng không nhịn được mà nước mắt lưng tròng.
Hoàng đế tới đây đỡ Ôn Uyển đứng lên: “Minh Cẩn đã không có chuyện gì rồi, cháu đừng đem Minh Duệ dọa sợ. Không nhìn thấy sắc mặt đứa nhỏ này sao.” Hoàng đế mới vừa rồi vẫn luôn nhìn, trong lòng cũng rất khổ sở. Cũng may thái y khẳng định Minh Cẩn không có chuyện gì. Nếu không ông thật sự không biết làm sao đối mặt với Ôn Uyển.
Ôn Uyển nghe thấy lời này, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Minh Duệ, lập tức lau nước mắt: “Cũng là mẹ không phải, làm con sợ rồi.”
Minh Duệ lắc đầu: “Mẹ, con không sao. Thái y nói đệ đệ không có chuyện gì, Mẹ, người đừng lo lắng.” Nhìn thấy Mẹ khóc đến như vậy, còn có vừa rồi nước mắt như mưa, vẻ mặt bất lực. Minh Duệ đau lòng không gì sánh kịp. Ban đầu cha gặp chuyện không may, Mẹ cũng là như vậy, nếu còn. . . . . . Minh Duệ nắm quả đấm, không có, không còn tiếp theo nữa.
Ôn Uyển cố gắng bình tĩnh trở lại, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Minh Cẩn trúng độc? Không phải ta để các ngươi mang theo bọn nhỏ hồi Vĩnh Ninh Cung hay sao?”
Hạ Ảnh và Hạ Hương quỳ trên mặt đất: “Quận chúa, đều tại thuộc hạ vô năng, không bảo vệ tốt Tiểu công tử. Xin Quận chúa trách phạt.”
Ôn Uyển mặt lạnh: “Bây giờ không phải là thời điểm trách phạt. Nói cho ta biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao các ngươi không trở về Vĩnh Ninh Cung, mà lại đi ngự hoa viên. Đi ngự hoa viên còn chưa tính, sao còn có thể để Minh Cẩn ăn đồ lung tung. Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần, đồ trong hậu cung không thể ăn lung tung. Trừ đồ chỗ cậu hoàng đế cùng Vĩnh Ninh Cung, không thể để hài tử ăn đồ ở những nơi khác. Các ngươi đem lời của ta như gió thổi bên tai rồi phải không?”
Ôn Uyển tin tưởng hai người Hạ Ảnh, Hạ Hương, cả hai người đều là người cẩn thận. Nếu không qua kiểm tra, cũng sẽ không cho Minh Cẩn ăn lung tung ăn cái gì. Nhưng dù thế, Minh Cẩn vẫn trúng độc. Đây chính là các nàng thất trách.
Ôn Uyển nói xong lời cuối cùng, cả người đều run lên. Sắc mặt hoàng đế cũng rất khó coi, bất quá so với Ôn Uyển thì trấn định hơn nhiều: “Đem tiền căn hậu quả nói rõ ràng.”
Hạ Ảnh đem trước sau một mạch nói ra. Lúc ấy Minh Cẩn không muốn đi Vĩnh Ninh Cung, nói nơi đó quá buồn bực. Ầm ĩ muốn đi chung quanh xem một chút, xem một chút toàn cảnh hoàng cung. Hạ Ảnh bọn họ không đồng ý, cuối cùng Minh Cẩn ồn ào một phen, mấy người cũng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể theo hắn đi ngự hoa viên. Chờ đến ngự hoa viên, trong ngự hoa viên đã có không ít phi tử ở đó nói chuyện.
Đoàn người cùng mấy Tần phi làm lễ, sau đó đi qua. Minh Cẩn ở trong vườn hoa chơi đùa một hồi, Minh Duệ nói phải đi về. Minh Cẩn không lay chuyển được Minh Duệ, cũng ngoan ngoãn chuẩn bị trở về. Nhưng trên đường trở về, vừa lúc thấy Giang Vi đang ngắm hoa. Trùng hợp chính là trên bàn bên cạnh Giang Vi, có bánh mứt táo. Bánh mứt táo chính là điểm tâm Minh Cẩn thích ăn nhất. Lúc này đã gần tới buổi trưa, Minh Cẩn đói bụng, cộng thêm đi một đoạn đường như vậy, khí trời lại nóng, Minh Cẩn có chút khát. Lập tức muốn ăn muốn uống.
Hạ Ảnh ngăn cản, đồ trong hoàng cung không phải thứ có thể ăn lung tung. Nhưng Minh Cẩn cũng không biết có chuyện như vậy, chỉ bướng bỉnh nói muốn ăn. Minh Duệ ngăn cũng vô dụng. Cộng thêm Giang Vi ở một bên cầm lấy bánh mứt táo ăn một khối, vừa ăn vừa nói không thành vấn đề, để cho Hạ Ảnh yên tâm.
Hạ Ảnh bị Minh Cẩn náo đến không có biện pháp, không còn cách nào khác đành lấy một khối thử qua, thấy không có độc sau, mới để Minh Cẩn ăn. Ăn điểm tâm, đương nhiên cũng muốn uống nước. Hạ Ảnh thấy nước trà là dùng chén bạc tinh khiết đựng, dĩ nhiên cho dù dùng chén bạc tinh khiết Hạ Ảnh cũng phải nghiệm, xác nhận không thành vấn đề mới để Minh Cẩn uống. Có thể nói, những thứ này hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng gặp quỷ chính là, đáng lẽ không thành vấn đề, cuối cùng vẫn lại xảy ra vấn đề.
Minh Cẩn ăn xong rồi theo bọn họ trở về, nhưng đi được một hồi liền vuốt bụng. Minh Duệ đứng bên cạnh Minh Cẩn, vừa thấy bộ dáng của hắn lập tức kêu Hạ Ảnh.
Hạ Ảnh thấy Minh Cẩn nói đau bụng, liền nghĩ đến, nhất định là mới vừa rồi ăn phải thứ không sạch sẽ. Phản ứng cũng thật nhanh, lập tức vỗ Minh Cẩn, đem đồ ăn lúc trước phun ra hơn phân nửa.
Sau đó Hạ Ảnh ôm Minh Cẩn nhanh chóng trở về Vĩnh Ninh Cung, rót thuốc để cho Minh Cẩn tiếp tục ói.