Trọng Sinh Chi Phụ Tử Tiến Hóa Thức

Chương 6: Búp bê sống




Ngồi ở trước bàn ăn, Thất Tử thực không thoải mái kéo kéo cổ áo. Sắc mặt của hắn so với mấy đám mây đen đang che lấp mặt trăng ngoài kia còn muốn âm u hơn vài phần.
“Vì cái gì tôi lại phải mặc cái loại quần áo buồn cười này chứ?” Hắn phẫn nộ hỏi. Một bộ lễ phục thời Trung cổ rườm rà, hoa văn hoa lệ mặc dù hắn chẳng hiểu nó là cái thứ gì, còn cổ hắn thì như bị người ta gắt gao bóp chặt làm cho hắn cảm thấy thở không nổi.
Nặc Y Tô Tư chỉ huy người hầu trong nhà bày biện từng món đồ ăn phong phú dùng trong bữa tiệc lớn này lên bàn ăn, chiếc bàn dài mười thước đặt ở trung tâm căn phòng được trang trí xa hoa bằng những ngon nến vàng, hoa hồng đỏ,… bữa tối đêm nay thật hào hoa.
” Hôm nay là ngày họp mặt thành viên trong nhà, cho nên thiếu gia mới phải mang bộ lễ phục đó.”
” Ngoại trừ tôi đang ngồi ở đây từ lúc nãy tới bây giờ, tôi không hề nhìn thấy một bóng ma nào có mang họ Y lượn qua đây cả.” Ngay cả Y Kình cũng không có xuất hiện, vừa mới nghe người giúp việc nói y hình như còn đang tăng ca. Ngay cả chủ nhân chủ nhân gia tộc cũng không xuất hiện thì còn tiệc tùng họp mặt gì nữa chứ?
“Hai thiếu gia bồi lão gia đang ở ngoại quốc điều dưỡng, chỉ đến khi chuyển sang tiết trời mùa xuân mới có thể trở về. Bởi vì là bữa tiệc dành cho người trong nhà nên những phân nhánh khác trong gia tộc sẽ không đến tham gia.”
Thất Tử khinh thường phiết phiết miệng, dùng sức kéo cổ áo thít chặt lấy cổ mình xuống.” Tôi nhất định phải mặc loại quần áo này sao?”
“Đây là bộ lễ phục mà chính cha cậu đã tự tay chuẩn bị cho cậu, cho nên chừng nào bữa tiệc còn chưa kết thúc, cậu vẫn phải mặc nó.”
” Y ra lệnh cho tôi như vậy sao?”
Nặc Y Tô Tư tiếp nhận nữ chén đĩa từ tay người giúp việc đưa đến trước mặt Thất Tử, sau đó đưa tay xuống dưới bàn ăn, lôi ra một chiếc kính mắt màu đen.
Thất Tử nhìn chiếc kính mắt đặt trên chến đĩa của mình, khóe miệng từng trận run rẩy:” Vì cái gì tôi chẳng muốn nghe. Y không thể có chút sáng kiến nào tốt hơn sao?”
” Xin cậu đừng nói về cha cậu như vậy. Đây cũng là vì bảo vệ cậu mà thôi.” Nặc Y Tô Tư khẩn thiết nói, nhưng càng nghe lại càng như là cảnh báo cho Thất Tử.
Có tiếng chuông, người giúp việc đi mở cổng, bước vào nhà là Y Kình mặc tây trang thẳng tắp đi vào nhà ăn, dáng người vô cùng hoàn mỹ.
Vì cái gì y có thể mang đồ tùy ý, hắn lại phải mặc cái bộ đồ giống như một đứa ngu ngục như vậy? Thất Tử từ tai đến cổ đều đỏ bừng vì tức giận.
Người giúp việc đưa lên canh khai vị, Y Kình cầm lấy khăn ăn trả lên chân mình, nhẹ nhàng liếc mắt kiểm tra Thất Tử một chút, sau đó tao nhã bắt đầu dùng canh.
Thất Tử nhìn đi nhìn lại mắt kính trong chén đĩa trước mặt, ánh mắt lại vô tình nhìn được hình ảnh Y Kình đang dùng thìa uống canh. Hắn liếm liếm môi, trộm xoa cái bụng trống trơn của mình, ngẩng đầu đáng thương nhìn Nặc Y Tô Tư.
” Cơm của tôi đâu?” Hắn nhỏ giọng hỏi, trong lòng xấu hổ cực kỳ.
” Trước hết mời thiếu gia dùng kính mắt, đây là mệnh lệnh của cha cậu.”
” Không ăn không được sao?”
” Đúng vậy.”
Thất Tử nhìn chằm chằm Nặc Y Tô Tư, khóe mắt co rút một lần lại một lần, sau một lúc lâu, hắn mới tuôn ra một tràng:” Vì cái gì y ăn canh, tôi lại phải nuốt cái thứ này? Vì sao tôi nhất định phải cho vào mồm hết mấy cái đồ vật điên khùng này?” Thanh âm của hắn lớn dần lên, tức giận chỉ tay về phía Y Kình,” Vì cái gì tôi nhất định phải nghe lời y? Là bởi vì y là cha của tôi nên có thể tước đoạt hết tất cả tự do của tôi sao? Tôi là người, một người sống có thể hô hấp, không phải là một con búp bê vô hồn bày trong tủ kính, mặc cho ai đều có thể đùa nghịch.”
” Nặc Y Tô Tư!” Y Kình buông chén cơm, hai tay đặt trên bàn, lạnh lùng nhìn Thất Tử đang bực bội, chậm rãi nói:” Xem ra ông vẫn chưa nói cho hắn rõ thân phận của hắn ở trong căn nhà này là gì rồi.”
Nặc Y Tô Tư cung cẩn trả lời: “Thực xin lỗi ông chủ. Là tôi thất chức. Xin thứ lỗi nếu tôi mạo phạm, tôi cho rằng Chức thiếu gia quyền được tự do lựa chọn điều cậu ấy muốn.”
Y Kình nhẹ nhàng cười, nụ cười của y khiến người ta không rét mà run. “Có vẻ ở cạnh Y Chức quá lâu cho nên ông đã không phân rõ xem ai mới là chủ nhân của ông, Nặc Y Tô Tư.”
Nặc Y Tô Tư khom người nói:” Ngài là chủ nhân của tôi.”
Nặc Y Tô Tư mặt không chút thay đổi, vẫn trấn tĩnh cúi đầu nhìn mặt đất. Thất Tử kinh ngạc nhìn thấy đôi môi nhanh chóng mất đi huyết sắc của Nặc Y Tô Tư, tức giận chuyển hướng về phía Y Kình quát: “Ông thật quá đáng.”
” Tất cả nơi này đều là của ta, ta muốn như thế nào thì mọi chuyện sẽ như thế ấy. Nặc Y Tô Tư chắc đã nói cho cậu, làm một con búp bê của ta trong căn nhà này thì phải làm những gì rồi chứ??” Y Kình tao nhã mỉm cười, ánh mắt của y lóe ra một tia sáng lạnh,” Ví dụ như, ta nói, ngay từ bây giờ, cậu phải nuôi tóc dài.”
” Rầm!” Một tiếng, Thất Tử đập bàn đứng dậy, giận dữ tột độ trừng mắt nhìn Y Kình lớn tiếng tuyên bố:” Tôi không phải con búp bê của ông! Kể từ hôm nay tôi chính thức là đối thủ của ông!”
Ý cười trên môi Y Kình càng đậm, cười nhạt nói: “Dùng nắm tay của ngươi sao?”
Môi Thất Tử mấp máy một lúc, muốn nói lại không nói được, quả thật, hắn có chút cứng lưỡi, nhưng rất nhanh lại ngang ngạnh mà đáp trả:” Dùng nắm đấm thì làm sao? Chỉ cần có thể đánh thắng được ông, nắm đấm cũng có thể chứ sao..” Hắn có điểm thẹn quá thành giận cho nên nói quàng, khóe miệng không được tự nhiên mà run rẩy.
” Ha ha ha……” Y Kình đột nhiên giương giọng cười to, tiếp theo nhìn thẳng vào Thất Tử nói,” Tốt lắm, trước hết, để ta xem xem nắm đấm của cậu có thể đánh được ta hay không.”
Thất Tử căm tức trừng mắt nhìn Y Kình bày ra khuôn mặt xem thường người khác, hai tay chống trên bàn dùng sức siết chặt: “Tôi sẽ thắng! Nhất định sẽ thắng! Tôi thề.”
Dừng lại ở đôi mắt đang bừng bừng lửa giận của Y Chức, Y Kình phải thừa nhận, hắn rất đẹp. Đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt khỏi hắn.
Lần đầu tiên, ở bữa tiệc đoàn tụ, hai cha con Y Kình cùng nhau vượt qua không chút sứt mẻ. Chỉ có điều, bữa tiệc này cũng không yên ả, Thất Tử vì trả thù thái độ của Y Kình đối với mình mà vung tay ném chén đĩa, lớn tiếng gây chuyện. Bởi vì bữa tiệc là truyền thống gia đình, Y Kình cũng không thể làm như bình thường mà bỏ đi được, đành phải chịu đựng âm thanh chói tai để trải qua bữa tiệc (ra là ẻm làm ồn để hông cho cha ẻm ăn cơm cho ngon. Ác thiệt á).
Bởi vì hôm trước nhận được tin một công ty lớn ở Mỹ sẽ tổ chức đấu thầu, cho nên sáng sớm hôm sau, Y Kình liền trang phục chỉnh tề xuất phát đến sân bay.
Trước khi lên xe, y xoay người đối diện với Thấy Tử đang đứng phía sau, nói: “Ta sẽ ở Mĩ một tháng, đến khi ta về, hy vọng cậu sẽ không làm ta quá thất vọng.”
Thất Tử khinh thường nói: “Là thất vọng khi mất đi con búp bê này phải không?”
Đúng vậy.” Y Kình ngồi trên xe cũng không quay đầu lại, nói như vậy liền đi.
Nhìn chiếc xe đang dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mình, Thất Tử hung hăng siết chặt nắm tay. Tôi sẽ cho ông biết lợi hại của tôi, Y Kình!
“Y chức đại nhân, thật sự phải làm như vậy sao?”
Trước ngực Âu San Tuyết giữ một gói thức ăn vặt, đôi mày gắt gao nhíu chặt vì ánh mặt trời đang soi thẳng vào bọn họ. Hai người đang ở phía sau rừng cây.
Thân là người hầu của chủ nhân, cô có thể ra tay đánh chủ nhân của mình không? Âu San Tuyết không ngừng lắc đầu: “Không thể! Không thể! Tuyệt đối không thể!”
Thấy cái đầu của Âu San Tuyết giống như cái trống bỏi không ngừng lắc a lắc, gương mặt Thất Tử đen như đáy nồi. Lúc sau, hắn thở dài, cúi người nhặt thanh kiếm gỗ từ dưới mặt đất lên.
“Cậu đi đi, tôi không cần một thuộc hạ vô dụng.” Y Kình, tôi sẽ không thua ông! Chỉ cần hắn mỗi ngày kiên trì rèn luyện, nhất định rồi sẽ có một ngày hắn đánh bại được Y Kình, hắn vẫn chưa quên hắn đã từng là một người có võ đạo mạnh nhất trong phái.
” Em… em…” Âu San Tuyết gấp đến xoay mòng mòng.
” Xoẹt!” Một tiếng, thanh kiếm gỗ chỉ thẳng vào cái mũi của Âu San Tuyết chưa kịp phòng bị, lại nhanh chóng thu lại, chém thẳng vào ngực của cô.
Âu San Tuyết dùng bịch đồ ăn vặt bảo vệ ngực, chân đứng không vững loạng choạng một lúc rồi ngã xuống đất, mông cùng đất mẹ tiếp xúc thân mật.
Thất Tử đem kiếm thu lại một cách điệu nghệ, thở gấp nói:” Cô đã không muốn làm thuộc hạ của tôi thì đi đi, đừng ở đây làm phiền tôi.” Thân thể này so với trong tưởng tượng của hắn còn kém cỏi hơn. Rõ ràng là không chịu rèn luyện, mới chỉ khua vài đường kiếm đã phải thởi hồng hộc như vậy rồi.
Âu San Tuyết ngồi dưới đất bắt đầu hít hít mũi: “Em không muốn… Hức… không muốn…”
” Không muốn thì đứng dậy, giúp tôi luyện kiếm. Cô cũng không muốn thấy chủ nhân của cô sau này bị người ta xem không ra cái gì phải không?” Thất Tử hít sâu một hơi, ánh mắt sáng ngời nhìn mũi kiếm, nghiêm túc lớn tiếng nói, “Đứng lên! Giúp cho chủ nhân trở nên mạnh mẽ hơn cũng là trách nhiệm của hầu nữ, không phải sao?”
Âu San Tuyết sửng sốt một chút, đôi mắt to tròn đầy nước chớp chớp đột nhiên sáng lên, từ dưới mặt đất nhảy dựng lên: “Em hiểu rồi! Tuyết Nhi sẽ trợ giúp Y Chức đại nhân trở nên cường đại, không cho bất luận kẻ nào khi dễ Y Chức đại nhân.”
“Y Chức đại nhân đứng lên! Bộ dáng bây giờ của anh không được ổn.” Âu San Tuyết như một quản ngục đang trông chừng phạm nhân, nhăn nhó: ” hông phải anh nói là phải trở nên cường đại sao?”
Thất Tử quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hển, mắt trắng dã trừng thủ phạm đã gây nên tình trạng này cho mình, lắc lư thân thể càng lúc càng nặng nề, cầm lấy kiếm gỗ đứng dậy. “Bộp!” Dưới chân còn chưa có đứng vững, hắn đã bị gấu bông đánh bay.
……
” Lại đến.”
” Phanh.”
” Lại đến.”
” Phanh.”
……
Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi trời chiều nhiễm đỏ phía chân trời, Thất Tử vẫn tiếp tục đứng lên, bay ra, đứng lên, bay ra…
Hết chương 6.
Không biết mình edit có dở quá không ta? vẫn chưa thấy ai nhận xét à… *tự kỉ-ing*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.