Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 167: Cảnh giới chênh lệch




Trên quảng trường trọn vẹn hơn ba trăm người, lập tức vây đám người Thạch Phong lại, không khí giương cung bạt kiếm, nhìn chằm chằm lẫn nhau.
Bất quá làm cho Thạch Phong cảm thấy kỳ quái, những người này cũng không có ý tứ muốn xông lên, mà là nhường ra một con đường, thả hai mươi mấy người tiến đến đây.
Hơn hai mươi người đó đi tới trước người Phong Vân Vô Hủy, sắc mặt âm trầm như nước, hơn nữa đẳng cấp của những người này cũng không cao chỉ có level 5-6, trang bị cũng không có gì đặc biệt, so với tinh anh của Võ Lâm Minh kém quá nhiều.
“Xem biểu hiện của các người đấy.” Phong Vân Vô Hủy nhìn những người này, nghiêm túc nói chuyện, ánh mắt chuyển qua người Hỏa Vũ, khóe miệng lộ ra tia cười lạnh lẽo hung tàn.
Những người này hờ hững gật đầu, lấy ra vũ khí, đều chuyển hướng Thạch Phong mà bước đến.
Từ xa, Hỏa Vũ và Thủy Ngưu chứng kiến những người đó, đều giật mình lo lắng.
“Các người… làm sao đều ở bên phe Võ Lâm Minh?” Hỏa Vũ lớn tiếng chất vấn với bọn họ.
Hơn hai mươi người đi tới không phải ai xa lạ, đúng là Hỏa Vũ đám bạn đồng cam cộng khổ trước đó.
Lúc này Phong Vân Vô Hủy nhìn Thạch Phong mà cười to nói: “Ha ha ha, Dạ Phong, tôi thế nhưng là một người rất hào phóng đấy, ban nãy những người này đi giúp chú mày đánh chết không ít thành viên Võ Lâm Minh. Hiện tại tôi đã đáp ứng bọn họ, chỉ cần bọn họ đánh chết chú mày và đồng bạn chú mày, tôi liền tha cho họ, từ nay về sau Võ Lâm Minh cũng sẽ không bao giờ tìm họ gây sự.”
“Dạ Phong, chú mày không thấy giờ nên vì bọn họ làm chút gì, để đền bù tổn thất của họ sao?” Phong Vân Vô Hủy cười khẩy nói, hắn cũng muốn xem thử xem Thạch Phong dám động thủ hay không. Chỉ cần Thạch Phong dám động thủ, ngày mai đầu đề chính trên website chính là tin kiếm sĩ được công nhận cao thủ là kẻ bội bạc, vì tư lợi, vì tự bảo vệ mình đánh chết bạn bè, đến lúc đó xem Thạch Phong còn thế nào lăn lộn trong Thần Vực tiếp.
Hỏa Vũ lập tức không nhịn được, trong đôi mắt mang theo hàn ý lạnh như băng, gắt gao trừng Phong Vân Vô Hủy, quát to: “Phong Vân Vô Hủy, mày là tên tiểu nhân hèn hạ, những người này đều là dưới chỉ thị của tao mới giết thành viên Võ Lâm Minh bọn bay. Có bản lĩnh giết tao đi!”
Vốn Hỏa Vũ vì gia nhập đoàn đội Thạch Phong mà cảm thấy thật cao hứng, không nghĩ tới sẽ gây ra chuyện làm cho Thạch Phong khó xử thế này. Nếu như Thạch Phong hiện tại đánh chết những người ấy, tuyệt đối sẽ bị những người khác nói xấu, nói Thạch Phong vô tình vô nghĩa, ngay cả người trước kia từng trợ giúp mình đều muốn giết.
Chuyện này tuy không phải cô làm, nhưng những người này xác thực đều là đồng bạn của cô, cũng là dưới sự dẫn dắt của cô mới đánh chết người Võ Lâm Minh. Hôm nay những người này đều phản bội cô rồi, đi tới bên phe Võ Lâm Minh còn rút đao khiêu chiến. Làm Thạch Phong khó xử, cô ấy cảm thấy rất có lỗi với Thạch Phong.
“Hỏa Vũ, chúng tôi cũng không có cách nào, chúng tôi muốn có được sự tha thứ của Võ Lâm Minh, mới có thể tiếp tục chơi tại trấn Hồng Diệp, nên chúng tôi nhất định phải làm như vậy.”
“Hỏa Vũ, chúng tôi thực không có cách, hi vọng cô có thể hiểu được chúng tôi.”
“Đúng rồi, chúng tôi cũng chỉ là bị buộc bất đắc dĩ, hãy để chúng tôi đánh chết một lần đi.”
Các đồng bạn của Hoả Vũ vừa nói dứt lời, vừa bước tới gần. Một ít chức nghiệp pháp hệ đã bắt đầu ngâm xướng pháp thuật, chuẩn bị công kích.
“Các người…” Sắc mặt Hỏa Vũ hết sức khó coi, chợt cúi đầu với Thạch Phong nói xin lỗi. “Đại ca Dạ Phong, tôi thực xin lỗi, chuyện này tôi sẽ cho anh sự công bằng.”
“Phong Vân Vô Hủy, mày hãy nghe cho kỹ, Hỏa Vũ tôi từ giờ trở đi rời khỏi đoàn đội, cùng đại ca Dạ Phong không có bất kỳ quan hệ gì, cho nên để tôi chấm dứt với các người đi.” Hỏa Vũ trực tiếp thối lui ra khỏi đội ngũ, tuyên bố thẳng trước mặt mọi người, xong rồi lấy ra chủy thủ đi về hướng đồng bạn trước kia, chuẩn bị do chính cô tự tay đối phó những đồng bạn ấy, có như vậy Thạch Phong sẽ không chịu bất luận lời chửi bới gì cả.
Phong Vân Vô Hủy sau khi thấy, sắc mặt thoáng chốc liền tái nhợt vô cùng, không nghĩ tới ả Hỏa Vũ này quyết đoán tuyệt tình như thế.
“Hỏa Vũ! Cô đây là muốn khiến chúng tôi khó xử sao, tốt xấu gì chúng ta cũng từng là đồng bạn. Làm sao cô có thể như vậy?”
“Đúng đấy, chúng tôi vào sinh ra tử với cô lâu như vậy, cô lại đối xử với chúng tôi như thế sao?”
Các đồng bạn của Hỏa Vũ đều bắt đầu chỉ trích, những lời chỉ trích ấy thật đâm đau trái tim Hỏa Vũ, trước kia cùng nhau cười vui rồi cùng nhau thống khổ, hết thảy ràng buộc đã thành mây bay trôi hững hờ, duy nhất có thể làm chính là không để nước mắt chảy xuống, quyết tuyệt ra tay giết họ.
“Hỏa Vũ, cô cứ nhẫn tâm mà muốn giết chúng tôi thật sao?” Một người đàn ông là Thích khách lớn tuổi mặc bì giáp màu xám u oán nói.
Điều này khiến Hỏa Vũ sững sờ trong giây lát.
Nhưng ngay sau đó chính chuỷ thủ của thích khách lớn tuổi này lại đâm về phía lồng ngực Hỏa Vũ.
Keng một tiếng, chuỷ thủ sáng như tuyết bị một thanh kiếm đen kịt sắc bén chặn lại.
“Hỏa Vũ, em cũng không thèm coi việc tôi đây làm đoàn trưởng là chuyện đáng kể trong lòng sao? Em đã gia nhập đoàn đội của tôi, trước khi người đoàn trưởng như tôi không ra quyết định đuổi em ra, em vẫn là thành viên đoàn chúng ta.”
“Em đã là thành viên đoàn chúng ta, tôi người đoàn trưởng này liền có nghĩa vụ chịu trách nhiệm với từng người, đối với những kẻ khiến em nhớ lại liền đau khổ, vậy thì hãy để tôi giúp loại bỏ.”
Thạch Phong từ vừa mới bắt đầu đến nay đều không hề để ý qua người ngoài nói gì về hắn.
“Hỏa Vũ, ở trong Thần Vực nếu như cứ mãi để ý ánh mắt người lạ, thì sẽ không có khả năng phát triển thực lực và kỹ thuật của mình. Cho nên căn bản không cần phải xem ý kiến người ngoài thế nào, hướng thẳng phía con đường mình muốn đi bước tiếp là đủ rồi, chỉ có như vậy mới có thể trở thành là cao thủ chân chính.”
Thạch Phong đột nhiên xuất hiện trước người Hỏa Vũ, phảng phất như một ngọn núi lớn nguy nga, bất kỳ nguy hiểm hay thương tổn gì cũng không thể xuyên qua hắn.
“Đại ca Dạ Phong…” Hốc mắt Hỏa Vũ không cầm được chảy ra giọt lệ, nội tâm xúc động cực kì, như thể một cánh cổng lớn ngăn cách thế giới cao thủ đang từ từ mở ra, có lẽ cũng là bởi vì cô lo trước lo sau, nên cô mới thủy chung không thành cao thủ chân chính.
Giết thì thế nào, người khác phê phán thì thế nào, kẻ mạnh chưa bao giờ sẽ đi để ý những việc nhỏ xíu không đáng giá nhắc tới này, điều bọn họ duy nhất phải suy tính chính là dũng cảm tiến tới, không ngừng tăng lên thực lực của mình!
Thủy Ngưu chạy tới nghe được lời nói như thế, cũng cảm động không nói nên lời, chưa từng nghĩ tới đoàn đội Thạch Phong khiến cho người ta tin cậy, khiến người ta kính nể như vậy.
Mà mấy người bên Khả Nhạc cũng nhếch miệng mỉm cười chân thành, tiến tới đứng thẳng, chắn trước người Hoả Vũ.
“Nói xong chưa? Các người còn không lên cho tao.” Phong Vân Vô Hủy trong lòng là vui mừng như nở hoa rồi, hắn đã đem đoạn video này ghi lại, đến lúc đó không cần lo Thạch Phong chống chế.
“Dạ Phong tên tiểu nhân hèn hạ kia, bọn tôi giúp anh nhiều như vậy, kết quả là anh còn muốn giết chúng tôi, anh quả thực không đáng làm người!”
Các đồng bạn cũ của Hoả Vũ tức giận quát lớn, cả đám đều phóng tới Thạch Phong, muốn khiến Thạch Phong bị loạn đao chém chết.
Thạch Phong cười khinh thường, nhìn hai mươi tên cận chiến xông lên cùng đám pháp thuật từ chức nghiệp pháp hệ, lẫm liệt giơ lên Thâm Uyên Giả nhẹ nhàng vung xuống.
Phong Lôi Thiểm!
Ba tia chớp trong nháy mắt lướt qua thân thể hơn hai mươi người, toát ra nguyên một đám năm trăm điểm thương tổn thậm chí vượt qua ngàn điểm, trực tiếp giết đám người trong nháy mắt.
Mà hình con thoi màu xanh biếc cũng đồng thời trở nên hoàn toàn đỏ ngầu, làm lòng người phát lạnh.
“Đại ca Dạ Phong!”
“Đội trưởng!”
Hỏa Vũ và Thuỷ Ngưu nhất thời nóng nảy, ở trong tiểu trấn chủ động đánh chết người chơi, là sẽ bị vệ binh chém giết ngay tại chỗ, hơn nữa sau khi sống lại còn trực tiếp bị giam lại. Với mức độ tên đỏ của Thạch Phong, ít nhất sẽ rơi mất ba level, thậm chí có khi bốn level.
“Ha ha ha, Dạ Phong rốt cục tên đỏ rồi, không có tiểu trấn bảo vệ, hiện tại tao liền có thể không hề cố kỵ tại đây làm thịt mày, tuôn ra tất cả trang bị của mày luôn.” Phong Vân Vô Hủy cười to nói rằng, “Những người khác lên cho tao, ai có thể bạo chết Dạ Phong, tao liền trực tiếp thăng chức lên làm đội trưởng đoàn tinh anh.”
Nhưng khi Phong Vân Vô Hủy vừa nói dứt lời, chợt nghe từ sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Chẳng lẽ Thiết Kiếm Cuồng Sư chưa từng nói với chú mày, hắn ta là làm sao chết ư?” Thạch Phong dùng Vô Thanh Bộ đi tới sau lưng Phong Vân Vô Hủy, cười lạnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.