Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Chương 11: Nam nhân




Khi Thương Mặc trở lại bệnh viện, Kiều Lẫm cũng đang đi tới từ phía đối diện. Sắc mặt anh trông rất trầm trọng, hiển nhiên là đang tức giận.
“Cậu vừa đi đâu?” – Kiều Lẫm nhìn chằm chằm cậu, tức giận hỏi.
Thương Mặc thành thật trả lời: “Em ra ngoài đi dạo.”
Kiều Lẫm nhướn mày, hận không thể bóp chết người trước mắt: “Thân thể chưa tốt lên đã ra ngoài đi dạo? Cậu nghĩ cái gì vậy? Không sợ đi giữa đường ngất xỉu à?”
Thương Mặc lắc đầu: “Sao có thể thế được, thân thể em cũng không kém đến mức đấy. Hơn nữa đây là bệnh viện, ngất xỉu cũng không sợ.”
Kiều Lẫm nghe vậy, cảm thấy bản thân không tức chết thật đúng là thần kỳ.
Nếu không phải vì Đỗ Thác nói không thấy Thương Mặc trong phòng, anh sẽ không tin, bởi Thương Mặc ngày thường tuy có chút bướng bỉnh, nhưng vừa xảy ra tai nạn, sẽ không thể không hiểu chuyện đến mức ấy.
Ai mà ngờ cậu ta lại có thể không hiểu chuyện đến mức ấy!
Kiều Lẫm lạnh lùng hỏi: “Cậu ra ngoài đi dạo tại sao không báo cho mọi người, di động cũng không mang theo. Cậu có biết mọi người đi tìm cậu rất lâu rồi không?”
Thương Mặc nghe vậy chỉ biết áy náy đáp: “Em xin lỗi.”
“Nói đi, rốt cuộc là vì sao? Tại sao vừa bị tai nạn đã chạy ra ngoài đi dạo?” – Kiều Lẫm nhìn cậu chằm chằm, một bộ muốn cậu phải khai ra hết. Anh tin là đã có chuyện gì đó, nếu không thì Thương Mặc cũng sẽ không nói tiếng nào đã đi ra ngoài như vậy.
“À… Không có gì, em chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí thôi.” – Thương Mặc rũ mắt ngăn cách tầm mắt của Kiều Lẫm – “Em không thích không khí trong bệnh viện, hơn nữa sau khi tỉnh ngủ thì cảm thấy chán nên muốn ra ngoài một chút.”
Kiều Lẫm nhìn cậu vài giây, không phát hiện ra điều gì mới cứng rắn nói: “Lần sau ra ngoài phải nói với mọi người, để lại giấy hoặc nhắn tin gọi điện. Việc này cũng đâu có tốn nhiều thời gian.”
Thương Mặc gật đầu rồi hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì không?”
Kiều Lẫm trừng cậu, lạnh lùng nói: “Không phải vì vào phòng không thấy cậu à?”
Thương Mặc lần thứ hai áy náy đáp: “Thật ngại quá, lần sau em sẽ không như vậy nữa.”
Kiều Lẫm bĩu môi: “Còn có chuyện nữa, Đỗ tổng nhà cậu vì lo lắng quá nên lật tung cái bệnh viện này tìm cậu rồi.”
Thương Mặc vừa nghe đến tên Đỗ Thác liền lập tức nhớ đến chuyện vừa xảy ra, trong lòng phát lạnh. Cậu liếm môi: “Anh ta không lo cho em đâu.”
Kiều Lẫm nghe vậy cũng chỉ nghĩ hai người có chút giận dỗi, anh nhăn mày đáp: “Cậu nhanh đi tìm anh ta đi, đừng để chướng khí vây khắp cái bệnh viện này nữa.”
Thương Mặc lắc đầu, sắc mặt khó coi: “Bây giờ em không muốn đi gặp anh ta, em muốn thăm Diệp tử trước.”
Kiều Lẫm đảo mắt: “Cậu đi gặp ai là quyền của cậu, tôi không có quyền can thiệp. Nhưng có điều này Thương Mặc cậu phải nhớ kĩ, Đỗ tổng có thể đưa Liễu Vận một bước trở thành minh tinh, thì cũng có thể dễ dàng bóp chết một ca sĩ hạng hai như cậu.”
Thương Mặc giật mình đứng im. Cậu cúi gằm xuống nhìn sàn nhà thật lâu, Kiều Lẫm cũng không giục cậu, cứ lẳng lặng mà đứng đó.
Cuối cùng Thương Mặc vẫn mượn di động của Kiều Lẫm gọi cho Đỗ Thác, hỏi xem hắn đang ở đâu.
Đỗ Thác vừa thấy cậu đã vội vàng kéo người vào trong lòng siết chặt, cọ cọ lên tóc mai của cậu, ôn nhu nói: “Tôi tìm em khắp nơi, còn sợ em có chuyện gì, làm tôi lo lắng muốn chết.”
Thương Mặc bị hắn ôm, trong  lòng một mảnh lạnh lẽo, nhưng cậu cũng không đẩy hắn ra mà chỉ nói: “Em ra ngoài đi dạo. Đỗ tổng không cần chuyện bé xé ra to*.”
Bản gốc là “Đại kinh tiểu quái.”
Đỗ Thác đưa tay vò tóc Thương Mặc, sau đó buông người ra, nhéo nhéo mặt cậu: “Lại gọi tôi là Đỗ tổng. Vài ngày không gặp, trí nhớ của tiểu vô lương tâm nhà em càng ngày càng kém.”
Thương Mặc cười như không cười, cậu chớp mắt vô tội nói: “Chính ngài tổng giám đốc Đỗ trước kia đã từng nói ở bên ngoài thì phải gọi ngài là Đỗ tổng, còn trong nhà mới được gọi là Đỗ Thác.”
Đỗ Thác sửng sốt, đúng là hắn đã từng nói điều này, nhưng mà,… dù hắn có nói như vậy, Thương Mặc ở bên ngoài gặp hắn vẫn thường gọi hắn bằng tên, hắn cũng đã quen với việc Thương Mặc gọi tên mình.
Vậy mà giờ không biết tại sao lại gọi hắn là Đỗ tổng… Còn xưng hô với hắn là ngài…
Đỗ Thác nhíu mày, nghĩ rằng sau khi cậu gặp tai nạn thì tâm tình không tốt. Hắn cong môi nhìn Thương Mặc, cưng chiều nói: “Được rồi, là lỗi của tôi. Dù sao đây cũng chỉ là cách xưng hô, em muốn gọi sao cũng được.”
Hắn vẫn nhìn cậu, ánh nhìn như muốn xuyên thấu tâm tư: “Chỉ cần em nhớ điều này.”
Thương Mặc hỏi: “Điều gì cơ?”
Đỗ Thác mỉm cười, nụ cười khiến ngũ quan bỗng trở nên thật nhu hòa. Hắn nói, thật dịu dàng và tự hào: “Tôi là người đàn ông của em.”
Thương Mặc cắn môi, không nói lời nào.
Đỗ Thác thấy cậu không nói gì, cho rằng cậu ngượng ngùng, lại nghĩ giờ tâm trạng Thương Mặc không tốt lắm nên không tiếp tục trêu chọc nữa. Hơn nữa, Đỗ Thác thấy vài vết thương trên trán Thương Mặc mới nhớ ra cậu vừa gặp tai nạn, hắn lập tức cao thấp xem xét hỏi: “Thân thể em thế nào rồi? Có đau lắm không?”
Nhìn bộ dáng ôn nhu quan tâm này đi. Thương Mặc tâm như tro tàn cúi đầu đáp: “Không đau, em bị thương không nặng.”
Đỗ Thác thấy cậu cúi đầu xuống, cả người rầu rĩ khiến người sinh thương tiếc. Hắn vươn tay vò tóc Thương Mặc, kéo người vào trong lòng một lần nữa, dịu dàng nói: “Bị thương không nghiêm trọng cũng phải nằm trong phòng nghỉ nơi, đừng chạy lung tung. Hôm nay qua phòng không thấy em làm tôi sợ gần chết. Nếu em cảm thấy buồn, đợi thân thể tốt hơn tôi đưa em đi chơi được không?”
Thương Mặc chôn đầu trong ngực hắn, trong lòng không ngừng cảm thán kĩ năng diễn xuất của Đỗ Thác, ngoài mặt vẫn không nói gì.
Đỗ Thác lại hỏi: “Em đói chưa? Tôi bảo Giản Anh mua cơm cho em. Hôm nay em muốn ăn gì?”
Thương Mặc giãy dụa ra khỏi lồng ngực hắn, nói: “Ăn gì thanh đạm thôi, mua cho cả Diệp tử nữa.”
Nói xong Thương Mặc đã ngay lập tức hối hận. Đỗ Thác thích Viên Diệp, làm sao có thể quên mua cơm cho y. Cậu nói câu này thật đúng là thừa.
Đỗ Thác không phát hiện ra cậu có gì bất thường, hắn cười cười nói: “Được, em về phòng trước chờ đồ ăn đi. Giờ tôi phải về công ty xử lý một số việc, tối sẽ qua thăm em. Em nhớ ngoan ngoãn ăn cơm, nghỉ ngơi cho tốt.”
Giờ Thương Mặc không hề muốn nhìn thấy hắn, nghe được câu này chỉ ước Đỗ Thác đi cho nhanh.
Dưới sự giám sát của hắn, Thương Mặc nằm lên giường bệnh. Nhưng Đỗ Thác vừa đi, cậu lập tức ra khỏi chăn, đi xuống phòng bệnh của Viên Diệp.
Viên Diệp vừa mới tỉnh không bao lâu, thoạt nhìn suy yếu cực kì. Thấy cậu đến, y mấp máy môi quan tâm hỏi: “Tiểu Mặc cậu thế nào? Thân thể có chuyện gì không?”
Thương Mặc ngồi bên giường giúp Viên Diệp lau mồ hôi trên trán. Cậu nhìn gương mặt Viên Diệp, lại nhớ tới Đỗ Thác, trong lòng không tự chủ mà phát lạnh, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Viên Diệp nói: “Tớ không sao, cậu không cần lo lắng. Nhưng mà, cậu thế này còn khiến mọi người đau lòng hơn.”
Viên Diệp bị câu nói đùa của cậu chọc cười, đôi môi tái nhợt khẽ cong lên: “Có gì mà đau lòng với không đau lòng. Mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”
Thương Mặc cau mày: “Công ty bắt cậu xuất viện sớm à?”
Viên Diệp lắc đầu: “Không, bác sĩ nói nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện.”
Lông mày Thương Mặc lúc này mới giãn ra. Cậu muốn nói thêm, nhưng vừa mở miệng lại nghe thấy giọng Giản Anh ngoài cửa: “Thương thiếu gia, cậu ở trong đó phải không?”
Viên Diệp nghi hoặc nhìn cậu. Thương Mặc giải thích: “Là người của Đỗ Thác đưa cơm đến.”
Viên Diệp hấp háy mắt nhìn cậu: “Xem ra Đỗ tổng đối xử với cậu rất tốt đấy.”
Thương Mặc thở dài. Đây không phải chuyện tốt hay không, bởi với tình nhân nào hắn cũng dịu dàng như thế. Hắn đối với Viên Diệp mới thật sự khác, thật sự tốt.
Những lời này tất nhiên cậu không thể nói trước mặt Viên Diệp. Không nói đến chuyện Viên Diệp chưa biết tình cảm chân chính của Đỗ Thác thì với tính cách nhạy cảm của y cậu cũng không dám nói. Hơn nữa cho dù có nói cũng chỉ khiến Viên Diệp nghĩ cậu đang chế nhạo y, từ đó làm hỏng tình anh em của hai người.
Hai mắt Thương Mặc tối sầm, cậu nói vọng ra cửa: ‘Tôi ở trong này, anh vào đi.”
Giản Anh đẩy cửa bước vào, mặt không đổi sắc nói: “Làm phiền rồi.”
Sau đó gã đưa hai túi trong tay cho Thương Mặc và Viên Diệp. Hiện tại tay chân Viên Diệp đang bất tiện nên không thể nhận, Thương Mặc tự cầm cả hai túi rồi nói với Giản Anh: “Được rồi, anh về trước đi.”
Giản Anh đi rồi, Thương Mặc tính đút cho Viên Diệp ăn trước, nhưng vừa mới đút cho y  vài miếng, Kiều Lẫm cũng mang hai hộp bước vào, thấy hai người đang ăn uống thật thoải mái thì thở dài. Anh đặt hộp qua một bên, giành lấy bát đũa trong tay Thương Mặc, nói: “Cậu tự ăn đi, để tôi làm cho.”
Thương Mặc gật đầu, đúng lúc cậu cũng đói rồi.
Ăn uống no nê xong, Kiều Lẫm bắt đầu đuổi người về đi ngủ.
Thương Mặc cự tuyệt: “Em không về.”
Kiều Lẫm nhìn cậu: “Diệp tử cần nghỉ ngơi, cậu đừng quấy rầy cậu ta.”
Viên Diệp cũng nhìn cậu, hiền hòa nói: “Cậu bị thương cũng không nhẹ, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Thương Mặc đành phải bất đắc dĩ đi về.
Chưa đi được bao xa, ở trên hành lang Thương Mặc lại bắt gặp một người đội mũ đeo kính bịt khẩu trang. Cậu nhìn dáng người cao lớn ấy, cảm thấy thật đẹp mắt và quen thuộc, chỉ là nghĩ mãi không ra mặt mũi thế nào. Nhưng nhìn người này ngụy trang quái dị như vậy, chỉ sợ không phải người bình thường.
Thương Mặc không muốn gây rắc rối, vì thế cũng không nhìn người nọ thêm nữa.
Nhưng không ngờ là khi cậu vừa đặt lưng xuống giường, phía sau lại vang lên tiếng đẩy cửa.
Thương Mặc nhanh chóng xoay người, ngoài cửa chính là người ngụy trang quái dị cậu vừa gặp trên hành lang. Cậu sợ hãi nhảy dựng lên, đầu tiên tưởng là cướp, sau đó trấn tĩnh lại mới giận dữ chỉ vào người ngoài cửa: “Anh là ai?”
Khóe môi người nọ co rút, khuôn mặt hiện rõ vẻ khinh bỉ vì cậu không nhận ra hắn. Hắn tháo kính râm và khẩu trang, để lộ ra khuôn mặt suất khí phi phàm, chỉ có điều biểu cảm trên khuôn mặt ấy thực sự chướng mắt.
Thương Mặc nhìn khuôn mặt của người đứng ngoài cửa, kinh ngạc vô cùng. Cậu không nghĩ người này sẽ đến đây, cũng không tìm ra lý do để hắn đến. Hơn nữa ấn tượng của hắn về cậu cũng không hề tốt, vậy mà lại chạy đến đây. Thật không thể hiểu nổi!
Nhưng thật ra người này cũng không phải dạng hiền lành, chỉ e là đến đây cũng không phải có mục đích tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.