Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 18: Sinh thần (hạ)




C18. Sinh thần (hạ)
2020.04.22 ~ 2020.05.06
Hôm nay là sinh thần của Vệ Cẩm Hoa, nhưng y lại không hề vui sướng chút nào, chỉ duy độc một tâm tình đầy bi ai. Từ sau khi mẫu hậu qua đời, còn ai sẽ thật lòng nhớ kỹ sinh thần của y? Không có, một người cũng không có. Mọi người sở dĩ nhớ đến cũng chỉ là sinh thần của Thái Tử đương triều mà không phải là Vệ Cẩm Hoa y.
Trên đời này ngoại trừ mẫu hậu, sớm đã chẳng còn người nào không oán không hối, không cầu hồi đáp mà đối xử tốt với y. Chẳng còn ai, cho dù là ngoại tổ phụ cùng cữu cữu cũng không ngoại lệ, họ nhìn trúng bất quá cũng là thân phận Thái Tử của đứa cháu ngoại này mà thôi.
Phụ hoàng sao? Nhìn trên bàn bày đầy cái gọi là thánh thượng ban thưởng, Vệ Cẩm Hoa khóe môi lại gợi lên một mạt cười lạnh trào phúng. Trừ bỏ ban thưởng này nọ, phụ hoàng còn có thể cho y cái gì? Hắn chưa từng quan tâm đứa con trai này, mỗi lần gặp mặt bất quá chính là một lần đi ngang qua sân khấu của cái gọi là thiên luân chi nhạc (1) mà thôi.
Chỉ cần người kia xuất một đạo thánh chỉ, bất luận y có chuyện gì quan trọng cũng đều phải bỏ dở mà đến chỗ hắn, diễn một vở tuồng phụ từ tử hiếu, hầu hạ dưới gối (2). Ha, một năm nhiều nhất nói được trăm câu, mà đa phần đều là thỉnh an, nơi nào thấy được tình phụ tử? Cái gọi là thiên tử, bất quá chính là tùy tâm sở dục, chỉ cần hắn nhớ tới mình còn nhi tử này thì liền có thể kêu tới trêu đùa, nhớ không nổi thì coi như chưa từng sinh ra thôi. Phụ tử như vậy có khác gì chủ nhân đối đãi với sủng vật?
Phụ hoành của Vệ Cẩm Hoa y có thể bởi vì sinh thần của một sủng phi mà đi bồi mỹ nhân chơi đùa, thương hương tiếc ngọc, tình chàng ý thiếp. Mà đến lượt sinh thần của đích trưởng tử này thì bất quá sẽ cho một ít cái gọi là ban thưởng, thậm chí một câu quan tâm hỏi han cũng chẳng có. Phụ thân như vậy cũng xứng chức phụ thân sao? Tình phụ tử như vậy cũng có thể gọi là tình phụ tử sao? Bất quá chỉ là một hồi gặp dịp thì chơi thôi.
Năm mẫu hậu vừa qua đời, y cũng đã từng chờ đợi có thể nhận thêm sự che chở cùng quan ái từ phụ thân. Lúc đó y vẫn là hài tử duy nhất trong hoàng cung! Thiên kiều bách quán, thiên chân vô tà giống hệt Vệ Cẩm Dương lúc này, ngây thơ cho rằng mặc dù phụ hoàng rất ít tới nhìn mình, trong lòng nhất định cũng yêu thương mình như mẫu hậu. Thậm chí có một đoạn thời gian còn xem phụ hoàng là thần tượng, là người vĩ đại nhất thiên hạ!
Kết quả thế nào? Sau khi mẫu hậu mất, số lần phụ hoàng của y, trụ cột duy nhất trong lòng y, tới xem y so với trước kia lại càng ít. Không lâu sau đó, Vệ Cẩm Dương dị mẫu đệ đệ này liền ra đời, rồi Lưu thị được lập làm hoàng hậu, mẫu tử bọn họ thành công thay thế địa vị của y cùng mẫu hậu, lúc ấy y trừ bỏ cái hư danh Thái Tử này thì còn dư lại cái gì đâu?
Không thể không nói, y lúc ấy thật là hận chết Lưu thị cùng tiểu đệ đệ mới sinh ra này, hận đến muốn bóp chết nó, đứa nhỏ đã lấy đi hết thảy vốn thuộc về y. Lớn lên một ít, suy nghĩ cũng cẩn thận hơn, y biết rõ nguyên nhân kỳ thật cũng không nằm ở đôi mẫu tử kia, mà là ở chỗ phụ hoàng.
Cho nên y đã thề phải nỗ lực trở nên mạnh mẽ (3), ở thời điểm một đám đệ đệ muội muội còn chưa có sinh ra, chưa kịp lớn lên, phải nắm chắc quyền thế địa vị thuộc về chính mình, hoàn hảo bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Khi đó bởi vì đệ đệ muội muội càng ngày sinh ra càng nhiều, đối với Vệ Cẩm Dương cũng không còn hận thấu xương như lúc đầu, dù vậy, cảm giác chán ghét vẫn như cũ lan tràn dưới đáy lòng, vứt đi không được. Không nghĩ rằng, sau sáu năm, mình cùng Vệ Cẩm Dương quan hệ lại tốt như hôm nay.
Rõ ràng thế sự vô thường, ai có thể đoán trước được tương lai bọn họ sẽ như thế nào? Năm đó đệ đệ mà y hận thấu xương hiện giờ lại được y thật lòng yêu thương, ai biết chắc tương lai có thể hay không trở thành cốt nhục tương tàn, binh nhung tương kiến?
Kỳ thật, đối với dị mẫu đệ đệ này sinh ra tính ỷ lại như vậy, Vệ Cẩm Hoa tự mình cũng thấy bất ngờ. Tựu trung lại, đoán chừng là bởi vì y đã cô đơn lâu lắm lâu lắm rồi, giống như một người trôi nổi trên đại dương cô độc mênh mông vô tận, bỗng nhiên xuất hiện một khối phù mộc có thể mang y thoát khỏi cô tịch cùng vô vị này, y liền thuận thế mà gắt gao ôm lấy nó, không muốn buông tay.
Cho dù y hoàn toàn không biết khối phù mộc này bên trong có hay không đã thối rữa đếnsắp tan thành mảnh nhỏ (4), khiến y chết chìm trong biển kịch độc, cũng không xác định khối phù mộc này nguyên bản có phải hay không chỉ là một cây rơm rạ. Y cũng không biết chính mình đối với một nhân tố hoàn toàn không nắm chắc sinh ra ỷ lại lớn như vậy đến cùng có phải hay không là sai rồi. Nhưng cố tình y chính là thuận theo khát cầu một nơi ấm áp, muốn thoát khỏi cô độc mà nắm chặt lấy đứa nhỏ cho y hơi ấm này, không muốn buông tay.
Vệ Cẩm Hoa nhìn gỗ đỏ đã được chế tác thành bàn gỗ (5), đạm mạc cười nhạo. Kỳ thật, là phù mộc cứu mạng hay là rơm rạ hại người, chẳng phải đều là đường xa biết sức ngựa, ngày dài tỏ lòng người (6) sao? Hiện tại đứa bé kia không phải đã bắt đầu xa cách mình rồi? Tuy rằng Vệ Cẩm Dương mỗi ngày vẫn sẽ tới nơi này tìm y chơi, nhưng thời gian không phải đã dần dần giảm bớt à?
Từ lúc dị mẫu đệ đệ trở nên thân thiết với Minh Châu hoàng cô, y liền sớm có loại dự cảm này. Cọng rơm duy nhất trong đại dương cô độc cuối cùng cũng bỏ y mà đi. Hài tử rốt cuộc vẫn thích cùng người đồng trang lứa làm bạn, mà y lại là ca ca lớn hơn nhóc sáu tuổi, nhóc cảm thấy không thú vị cũng là đương nhiên.
Mà chính y sau khi mất đi cọng rơm cuối cùng này, hẳn nên nhận mệnh một mình phiêu đãng trên biển rộng, rồi lại bước lên cái vị trí cô độc nhất thiên hạ kia, chân chính trở thành cô gia quả nhân. Đây mới là kết cục tốt nhất, không phải sao?
Vệ Cẩm Hoa nhìn đến cái nơi mà ngày thường đứa bé kia vẫn hay chơi, trong lòng đè nặng cô đơn cùng chua xót. Cảm giác lại trở về cuộc sống chỉ có chính mình một người, tựa như khi mẫu hậu rời đi. Người mà y để tâm, cuối cùng đều giáng cho y một đòn, có lẽ y đã chú định là thiên sát cô tinh.
"Đại ca!" Vệ Cẩm Hoa còn đang bị nhấn chìm trong biển tịch mịch, Vệ Cẩm Dương liền nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới rồi. Chỉ thấy Vệ Cẩm Dương cao hứng phấn chấn chạy vào đại môn Vinh Hoa điện, trên tay còn cầm một hộp gỗ, trên trán thấm ướt mồ hôi, trong mắt lại sáng lấp lánh, tựa hồ đang rất vui vẻ.
Bởi vì trong nửa năm này, Vệ Cẩm Dương mỗi ngày đều sẽ tới tìm Vệ Cẩm Hoa nên thị vệ, dưới sự ngầm đồng ý của Vệ Cẩm Hoa, đã không cần thông báo liền trực tiếp cho nhóc vào.
"Cẩm Dương", vốn còn đang chìm sâu trong suy nghĩ của chính mình, nhưng vừa nghe thấy tiếng gọi của Vệ Cẩm Dương, Vệ Cẩm Hoa vẫn cực nhanh thu liễm cảm xúc trên mặt, lại treo lên tươi cười ôn tồn lễ độ. Y đứng lên, ý cười tràn đầy đưa tay đón lấy hài đồng đang chạy đến, rồi lại tiến vào lòng ngực thiếu niên đơn bạc chưa nẩy nở của y.
"Làm sao vậy? Cẩm Dương hôm nay thế nào lại chạy nhanh như vậy? Có chuyện gì sao?" Vệ Cẩm Hoa nhìn hài tử trong ngực, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, trong lòng lại thoáng (7) kinh ngạc (8), đứa nhỏ này gần đây thời gian ngốc ở chỗ y đều khá ngắn, theo lý thì bây giờ không phải thời điểm tới tìm y mới đúng. Nhóc không phải đã tìm được đồ chơi tốt hơn rồi sao? Trong lòng tuy là kinh ngạc, nhưng nhìn đến Vệ Cẩm Dương mồ hôi đầy đầu, Vệ Cẩm Hoa vẫn từ trong tay áo lấy ra một khối khăn gấm, hết sức ôn nhu cẩn thận thay nhóc lau đi mồ hôi trên trán.
"Đại ca, sinh thần... sinh thần khoái nhạc! Ha!" Vệ Cẩm Dương chạy gấp có chút suyễn, hơi thở còn chưa khôi phục đã chấp nhất mà nâng lên hộp gỗ nhỏ, tựa như hiến vật quý mà đưa tới trước mặt Vệ Cẩm Hoa.
Ngọa tào, lão tử thiếu chút nữa liền ngủ quên. Hôm nay chính là sinh thần của hoàng đế bệ hạ tương lai, đại ca nhà hắn a, muốn ôm đùi, không, muốn làm hảo huynh đệ, hôm nay sao có thể quên a? May mắn vẫn còn kịp, bằng không thì không phải đã uổng phí Yến vương điện hạ ta tiêu phí nhiều thời gian như vậy để chuẩn bị lễ vật sao? Làm không tốt còn sẽ lưu lại cho hoàng đế bệ hạ tương lai ấn tượng rằng hắn không coi trọng sinh thần của y a!
Vệ Cẩm Dương nhạy bén phát hiện, thời điểm hắn nói với y "sinh thần khoái nhạc", Thái Tử đại ca nhà mình rõ ràng sửng sốt một chút, hiển nhiên là có chút kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ nhớ rõ sinh thần của y! Càng không nghĩ tới hắn sẽ chuẩn bị lễ vật! Thế nào? Cảm động đi! Đây chính là lần lão tử chuẩn bị lễ vật tỉ mỉ nhất đó!
Vệ Cẩm Hoa nhận lấy hộp gỗ trong tay Vệ Cẩm Dương, mở ra phát hiện bên trong là một cây sáo (9) thô ráp được chế tác đơn sơ từ lục trúc, nhìn qua như là tác phẩm được làm thủ công.
"Đại ca, đây chính là Cẩm Dương tự tay làm nha! Mấy ngày này Cẩm Dương đều ở chỗ lão sư của hòa nhạc khí phường học làm trúc địch đó! Đều không thể tới tìm đại ca chơi! Đệ làm hỏng rất nhiều cái mới làm ra được một cái này a! Tuy rằng nó nhìn qua không quá đẹp, nhưng đệ vẫn hy vọng đại ca có thể thích! Đây là lần đầu tiên Cẩm Dương tặng cho người khác lễ vật, có lẽ còn khó coi, lần sau chắc chắn sẽ rất đẹp!" Vệ Cẩm Dương nhìn Vệ Cẩm Hoa nắm chặt trúc địch trong tay, nãi thanh nãi khí nói.
Đây chính là cả hai đời cộng lại lão tử lần đầu tiên làm đồ vật cho người khác a! Tuy rằng hắn cũng thừa nhận bộ dáng cây sáo này so với những cái khác trong cung do sư phụ làm thật sự là không ra sao, nhưng đây cũng là Yến Vương điện hạ hắn làm vô số lần mới làm ra được đúng âm luật nha! Ý nghĩa sâu xa a! Phải biết rằng Yến Vương điện hạ hắn chính là một kẻ âm si (10), ngũ âm khuyết thiếu (11) nha, có thể làm ra một cây sáo mà vài vị nhạc sư đều nói âm luật thực chuẩn là cỡ nào không dễ dàng mà.
Nói tới lúc đó, hắn cũng là ngẫu nhiên nghe được tiếng đàn từ nhạc phường mới có thể nhớ tới Vệ Cẩm Hoa kiếp trước là người yêu thích âm luật, lúc nào cũng mang theo một cây sáo ngọc bên người! Nghe nói y mười tuổi đã có thể thổi sáo. Nếu hiện tại Vệ Cẩm Hoa còn chưa có đem sáo ngọc bảo bối kia ra làm vật bất ly thân, hắn trước tiên liền đưa sáo trúc cho y luyện tập là được.
"Cẩm Dương, cảm ơn đệ! Đại ca, thực sự thích lễ vật của đệ!" Vệ Cẩm Hoa đem trúc địch đặt ở bên môi thử thử âm sắc, sau đó yêu thích không buông mà vuốt ve nhạc cụ thô ráp đơn sơ trong tay, hốc mắt không khỏi có chút phiếm hồng. Từ sau khi mẫu hậu mất, đã không còn ai đưa cho y lễ vật được tỉ mỉ chuẩn bị như vậy, lễ vật chỉ vì Vệ Cẩm Hoa y mà chuẩn bị. Những người khác, bao gồm cả phụ hoàng, đưa vật gì cũng đều là thứ quý giá vô cùng, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra chúng được tùy ý chọn ra, mà hôm nay y từ trong tay của dị mẫu đệ đệ này thu được một cây trúc địch, tuy rằng có vẻ đơn sơ lại chính là chỉ vì duy nhất một mình Vệ Cẩm Hoa y mà chuẩn bị.
Hơn nữa đứa bé kia còn vì chuẩn bị lễ vật tặng y mà dành ra mấy ngày học cách làm cây sáo a! Cảm giác được người khác toàn tâm toàn ý đặt trong lòng này, y quả thật đã lâu đã lâu không biết đến! Nhìn trúc địch xanh biếc trong tay, Vệ Cẩm Hoa chợt liên tưởng đến hình ảnh đệ đệ nhà mình thật cẩn thận dùng tay nhỏ non mềm cầm tiểu đao điêu khắc hình dáng của nó, khóe môi lại không nhịn được mà gợi lên một mạt tươi cười phát ra từ nội tâm.
Bỗng nhiên, Vệ Cẩm Hoa biến đổi sắc mặt, dường như nghĩ tới chuyện gì, đưa tay một cái đã bắt lấy tay của Vệ Cẩm Dương, đứa nhỏ che che giấu giấu nhắm thẳng phía sau mà trốn, lại vẫn không chống lại được sức lực của Vệ Cẩm Hoa, tay vẫn bị y bắt được.
Chỉ thấy trên tay nhỏ nộn nộn bây giờ che kín dấu vết do trúc đâm bị thương, do tiểu đao cắt trúng, vết thương chồng chất đối lập chói mắt với đôi tay trắng nõn mềm mại mấy ngày trước.
"Cẩm Dương..." Vệ Cẩm Hoa thanh âm có điểm nghẹn ngào.
"Đại ca, đệ không có việc gì! Thật sự, đệ là nam tử hán, bị tiểu đao cắt một chút cũng không đau! Thật đó!" Vệ Cẩm Dương thần sắc có điểm mất tự nhiên, hắn là kẻ sống qua hai đời người, không phải chỉ là trên tay bị chút vết thương nhỏ sao, không có việc gì. Yến Vương điện hạ hắn chính là người đã chết qua một lần, vết thương nhỏ như vậy thì tính là gì? Bị một người nghẹn ngào mà thật cẩn thận nhìn chăm chú mà người kia còn là kẻ kiếp trước giết chết hắn... Yến Vương điện hạ tỏ vẻ, hắn hiện tại cảm giác thập phần vi diệu a.
Vệ Cẩm Dương không được tự nhiên, Vệ Cẩm Hoa thì một tay đem đệ đệ kéo vào trong ngực, khẩn trương, thân mật đến có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương, thực nhanh thực nhanh. Cứ như vậy, Vệ Cẩm Dương bị Vệ Cẩm Hoa ôm thật lâu thật lâu, lâu đến chính hắn cũng không biết là bao lâu.
Hoàng đế bệ hạ tương lai, đây hẳn là cảm động ha? Vệ Cẩm Dương không xác định lắm!
Tác giả có lời muốn nói: Tòng kim thiên khai thủy cách nhật canh tam cá tinh
kỳ, hạ nhất canh tại chu tứ vãn 19 điểm! Tung bông! (Xin lỗi, tại hạ chỉ dịch được hai chữ cuối, nên để nguyên văn Hán Việt nha)
~~~~~
(1)
"Thiên luân chi nhạc" (天伦之乐): niềm vui gia đình sum họp bên nhau.
(2)
"Thừa hoan tất hạ" (承欢膝下): hầu hạ dưới gối, phụng dưỡng cha mẹ.
(3)
"Phát phẫn đồ cường" (发奋图强): phấn đấu, nỗ lực đề trở nên mạnh hơn.
Trong bài "Nam nhi đương tự cường", nhạc phim "Hoàng Phi Hồng" có câu "Ngã phát phẫn đồ cường tố hảo hán" (Phồn thể 我發奮圖强做好漢).
(4)
"Tán giá" (散架): (một cấu trúc) phân tán, tan rã; (mệt mỏi) rã rời.
Từ này tui ghép từng cặp hai chữ Hán rồi Google thử xem có nghĩa không, sau đó tìm được từ này có nghĩa nên tui lấy thôi chứ không biết tác giả viết chữ nào.
(5)
"Trác tử" (桌子): Cái bàn.
(6)
"Lộ dao tri mã lực, nhật cửu kiến nhân tâm" (路遥知马力, 日久见人心): Đường xa biết sức ngựa, ngày dài tỏ lòng người.
(7)
"Lược cảm" (略感): hơi, một chút.
(8)
"Sá dị" (诧异): kinh ngạc, ngạc nhiên, lấy làm lạ lùng.
(9)
"Địch tử" (笛子): cây sáo (hay còn gọi là sáo Tàu), tiếng anh là Dizi. Sáo khác với Tiêu nha.
i. "Trúc địch" (竹笛): sáo trúc.
i. "Ngọc địch" (玉笛): sáo ngọc.
(10)
"Âm si" (音痴): bắt nguồn từ chữ おんち trong tiếng Nhật, nói về những người không nhạy cảm với âm nhạc, đặc biệt là những người hát kém, nguyên nhân thường đến từ sự thiếu hụt bẩm sinh của não bộ.
Nghe đồn CONAN là một thành viên của hội "âm si" đó.
(11)
"Ngũ âm bất toàn" (五音不全): nói về sự thiếu hụt trong việc cảm thụ và biểu diễn âm nhạc; đồng thời cũng nói đến sự sai sót khi phát âm từ ngữ, mà nguyên nhân chủ yếu là vấn đề về cấu tạo của môi, răng, lưỡi, mũi, họng; hầu hết sự thiếu hụt này có thể cải thiện thông qua đào tạo chuyên nghiệp.
i. "Ngũ âm" (五音): Trung Quốc cổ đại dùng hệ thống "5 cung" để xác định cao độ trong âm nhạc, khác với "7 tones" của phương Tây (do, re, mi, fa, sol, la, si).
i. "Ngũ âm khuyết thiếu" (五音缺少) cũng có nghĩa tương tự.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Ngày xưa tui cũng từng học theo mấy đứa trong lớp khắc bút chì gỗ, tụi nó khắc cả cây đẹp mê hồn, tui chỉ khắc được hai ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo... Nên tui chuyển từ khắc tên crush qua khắc ba chữ cái viết tắt tên của trường đại học mà tui muốn thi vào, dùng hết cả hộp bút chì để luyện đề, đến cuối cùng cũng chui được vô đó.
Hồi xưa đọc CONAN có vụ án ca sĩ bị bắt cóc, vì giọng nói của Conan giống với nữ ca sĩ nên mở mic hát thay, kết quả... thiệt không dám nhìn. Cũng từ đó mà tui học được từ "mù âm nhạc".
./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.