Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 2: Trọng sinh (trung)




C2. Trọng sinh (trung)
2019.11.22 ~ 2019.11.26
"Cẩm Dương, Cẩm Dương..." nhìn đệ đệ dị mẫu đang thất thần trước mắt, Vệ Cẩm Hoa lần thứ hai ngụy trang một bộ dáng lo lắng nhíu mày.
Nếu không phải sớm biết rằng tiểu tử này trong xương cốt là loại người gì, Vệ Cẩm Dương thật đúng là có thể bị bộ dáng hảo ca ca của y lừa cho cảm động. Đáng tiếc, càng là như vậy liền càng thể hiện Vệ Cẩm Hoa đối hắn không đủ thân cận. Nhiều đệ muội như vậy, Vệ Cẩm Hoa chính là đối đãi người nào thái độ cũng đều giống nhau!
"Không... Không có việc gì. Ca ca, đệ chỉ là cảm thấy một mình thật khổ, không có người cùng Cẩm Dương chơi."
Vệ Cẩm Hoa trang (1), hắn cũng trang. Bằng vào hiện tại hắn mang theo khuôn mặt trẻ con mũm mỉm non nớt, diễn một tiểu oa nhi nhàm chán tịch mịch, không ai quan tâm còn không phải như một bữa ăn sáng.
"Như vậy a... Về sau ca ca có thể tới cùng Cẩm Dương chơi nha". Vệ Cẩm Hoa cười đến ôn nhu, dường như thật sự rất thương yêu tiểu đệ dị mẫu này. Chỉ vì y biết rõ tâm tính tiểu hài tử, chỉ sợ là hôm nay nói, ngày mai liền đã quên, nên ngoài miệng nói dễ nghe một chút thì có hại gì đâu.
"Cẩm Dương có thể đi tìm ca ca chơi sao?" Vệ Cẩm Dương nỗ lực mở to một đôi mắt thiên chân vô tà, trông mong nhìn Vệ Cẩm Hoa.
Vệ Cẩm Hoa đầu tiên là sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới đệ đệ này sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, ngay sau đó trên mặt lại trưng ra tươi cười vô cùng ôn nhu.
"Đương nhiên là có thể, đại ca hoan nghênh Cẩm Dương tới", tiểu hài tử sao, nhất thời hứng khởi thôi, không cần thật sự để ý.
Nhìn đại ca trước mắt ngây ngô đến nông nỗi này, Vệ Cẩm Dương có lời cũng không biết nói thế nào, thiệt tình không thích ứng a!
"Ngoắc tay nha", Vệ Cẩm Dương tiếp tục phồng lên mặt bánh bao, ra sức bán manh.
"Hảo, ngoắc tay", Vệ Cẩm Hoa dụ hống, trên mặt cười đến ôn nhu. Nhìn Vệ Cẩm Dương trước mắt lại có chút không cho là đúng, thật là một tiểu hài tử!
Vệ Cẩm Hoa nói như vậy, với y là không có ý nghĩa gì, nhưng Vệ Cẩm Dương lại cao hứng sắp hỏng rồi. Đây là chính ngươi nói, vậy đừng trách ta thật sự mỗi ngày chạy tới bám ngươi. Ta cũng biết muốn ngươi mỗi ngày giả vờ yêu thích một hài tử vốn dĩ trong lòng cực kỳ chán ghét là rất mệt. Nhưng ta cũng là vì có thể làm cả hai thật sự sinh ra một chút tình cảm huynh đệ chân chính a! Ủy khuất ngươi, đại ca! Nhìn bóng dáng hoàng đế tương lai càng đi càng xa, Vệ Cẩm Dương không ngừng nói thầm trong lòng.
Ngày hôm sau, Vệ Cẩm Dương liền mệnh lệnh cung nhân đem hắn đưa đến Vinh Hoa điện của Vệ Cẩm Hoa, nói là ngày hôm qua đã thoả thuận tốt đi tìm ca ca chơi.
Mà Vệ Cẩm Hoa thời điểm thấy Vệ Cẩm Dương thế nhưng thật sự tới tìm y chơi, rõ ràng có chút ngây ngẩn cả người. Hiển nhiên, ngày hôm qua lúc y nói như vậy cũng không có nghĩ tới Vệ Cẩm Dương thật sự sẽ tìm đến y, kiên trì của tiểu hài tử có đôi khi chính là một việc thực không thể tưởng tượng được.
Cứ như vậy phía sau Vệ Cẩm Hoa liền nhiều thêm một cái đuôi nhỏ!
Mỗi sáng sớm Vệ Cẩm Dương liền thập phần đúng giờ tới tìm Vệ Cẩm Hoa chơi. Hắn giống hệt cái đuôi nhỏ, dường như vô luận Vệ Cẩm Hoa đi nơi nào hắn đều phải đi theo, ăn cơm cũng cùng ăn, đi ra ngoài cũng cùng đi, khiến cho bằng hữu đồng lứa với Vệ Cẩm Hoa đều bật cười, khen Vệ Cẩm Hoa có duyên với tiểu hài tử.
Nhìn Vệ Cẩm Dương mỗi ngày đi theo mình, Vệ Cẩm Hoa tuy là trong lòng không kiên nhẫn, trên mặt lại vẫn là nhịn xuống. Tiểu hài tử có thể có bao nhiêu định tính, ước chừng qua mấy ngày, gặp đồ chơi tốt hơn cũng liền không tới chỗ mình nữa! Nghĩ như vậy, Vệ Cẩm Hoa buộc chính mình cố nén xuống dưới.
Vệ Cẩm Hoa bên này là liều mạng nhẫn nại, Lưu hoàng hậu bên kia lại là không thể nhịn được nữa.
"Dương nhi, con gần đây vì cái gì cùng Vệ Cẩm Hoa qua lại gần gũi như vậy? Là y chủ động tới tìm con chơi sao? Ta liền biết tiểu tử này vẫn luôn không có hảo tâm. Hiện tại lại tiếp cận nhi tử ta là đang muốn tạo ra danh tiếng gì?"
Lưu hoàng hậu gần như giận đến phun máu. Vệ Cẩm Dương là nhi tử duy nhất của nàng, là thịt nơi đầu quả tim của nàng! Nàng chính là vẫn luôn ngóng trông Vệ Cẩm Dương làm Thái tử, nhưng cố tình phía trước có Vệ Cẩm Hoa, cô nhi của tiên hậu, ngoại tôn của Tể tướng, chiếm mất vị trí hẳn là thuộc về nhi tử của nàng. Nàng há có thể không hận Vệ Cẩm Hoa.
Mẫu hậu, là nhi tử của ngài dính lấy Vệ Cẩm Hoa, không phải Vệ Cẩm Hoa tiếp cận nhi tử của ngài! Y chính là Thái tử, tương lai sẽ là hoàng đế, chúng ta phải đến nịnh bợ y, vì mạng nhỏ, ngài vẫn là kiềm chế chút đi!
Vệ Cẩm Hoa rất muốn nói như vậy với mẫu hậu, lại chỉ có thể buộc chính mình đem lời này nghẹn xuống, đóng giả bộ dáng thiên chân vô tà mà nói, "Mẫu hậu... Không phải ca ca tới tìm Dương nhi, là Dương nhi đi tìm ca ca chơi. Dương Nhi thích cùng ca ca chơi!"
"Dương Nhi, con có biết hay không, Vệ Cẩm Hoa là hoạ lớn trong lòng mẫu tử chúng ta? Con như thế nào có thể cùng hắn chơi? Ai biết hắn có tâm tư gì". Lưu hoàng hậu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của tiểu nhi tử, trong lòng càng ảo não. Nàng nhận định là Vệ Cẩm Hoa không biết dùng thủ đoạn gì làm Dương Nhi chạy tới cùng hắn chơi.
"Mẫu hậu... Cái gì gọi là hoạ lớn trong lòng a?" Vệ Cẩm Dương thiên chân nhìn mẫu hậu nhà mình, ngây ngô hỏi.
"Ai..." Nhìn tiểu bộ dáng ngây thơ của nhi tử, Lưu hoàng hậu không ngừng thở ngắn than dài, nhi tử còn nhỏ như vậy, cái gì cũng đều không hiểu, làm sao bây giờ a!
"Hoàng Hậu nương nương, chúng ta cho nhị điện hạ cùng Thái tử chơi đi! Trước mắt bao nhiêu người, y cũng không dám đối nhị điện hạ thế nào. Nếu là nhị điện hạ có chuyện gì, thì sẽ trở thành y hãm hại ấu đệ, rắp tâm ngoan độc. Sau này a... Chờ nhị điện hạ trưởng thành, chúng ta lại chậm rãi nói cho ngài. Đến lúc đó Thái tử còn đem nhị điện hạ trở thành hảo đệ đệ, chẳng lẽ không phải liền không có phòng bị", nhìn chủ tử thương tâm khổ sở, Lâm ma ma vội vàng tiến lên hiến kế.
Lưu hoàng hậu xoa xoa nước mắt, ngẫm lại cũng đúng, liền như vậy đáp ứng, không ngăn cản Vệ Cẩm Dương đi tìm Vệ Cẩm Hoa chơi nữa.
Không có mẫu hậu cản trở, Vệ Cẩm Dương liền càng thêm không kiêng nể gì dính lấy Vệ Cẩm Hoa.
Vệ Cẩm Hoa cũng thực mờ mịt, từ khi mẫu hậu qua đời, y đã không còn cùng người nào thân cận qua. Đệ đệ này, do nữ nhân thay thế địa vị của mẫu hậu sinh ra, lại bỗng nhiên trở nên dính lấy mình như vậy, thật giống như sinh hoạt trống rỗng của mình nay lại nhiều thêm một người.
Ban đầu, Vệ Cẩm Hoa vốn dĩ bài xích cùng cực kỳ không thích ứng, nhưng nhìn hài đồng non nớt phấn điêu ngọc mài trước mắt, Vệ Cẩm Hoa phát hiện ra, y thế nhưng đối hắn có một tia yêu thích... Này sao lại có thể? Hắn là hài tử của Lưu thị, hắn bây giờ còn nhỏ thực dính mình, chính là lớn lên có thể hay không cùng y tranh đoạt đế vị.
Nghĩ đến đây, Vệ Cẩm Hoa nhìn hài tử đang ghé vào chân mình bình yên đi vào giấc ngủ, trong mắt không khỏi hiện lên một tia phức tạp.
Hài tử của Lưu thị, lớn lên chỉ có thể là địch nhân. Nhưng y cũng không thể giết hắn, phụ hoàng có nhiều phi tần như vậy, liền tính hài tử này có chết, cũng sẽ có hài tử khác lớn lên cùng y tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Y có thể giết một lần, lại không thể quản được phụ hoàng một lần lại một lần sinh thêm hài tử a.
Vậy nên tạm thời chỉ còn cách khiến đứa nhỏ này tự rời xa chính mình. Không có thân cận liền sẽ không có phản bội, Vệ Cẩm Hoa vẫn luôn là một người cô độc, y không cần người khác làm bạn.
"Cẩm Dương... Ca ca ngày mai muốn đến chỗ thái phó nghe giảng nên không thể lại cùng đệ chơi. Xin lỗi đệ, Cẩm Dương", gương mặt ôn hoà của Vệ Cẩm Hoa tràn ngập áy náy, y nhẹ nhàng dùng tay xoa đầu Vệ Cẩm Dương, một bộ dáng thập phần luyến tiếc đệ đệ.
Nhìn Vệ Cẩm Hoa áy náy đầy mặt, Vệ Cẩm Dương ở sâu trong nội tâm chỉ muốn hô to: Ngọa tào! Kỹ thuật diễn thật là tốt a! Kỳ thật trong tâm ngươi đã sớm muốn ném cái đuôi là ta a? Mười hai tuổi, đại ca, ngươi mới mười hai tuổi a, liền có diễn kỹ tốt như vậy. Khó trách hắn cùng một đám huynh đệ đều đấu không lại y.
Hồi tưởng một chút chính mình thời điểm mười hai tuổi đang làm gì? Làm gì? Giống như không phải đấu khúc khúc chính là cùng một đám hồ bằng cẩu hữu nơi nơi chạy loạn gì đó. Đời trước thua trong tay của Vệ Cẩm Hoa, Vệ Cẩm Dương hắn phục, chỉ có thể phục!
"Đại ca, đến chỗ thái phó nghe giảng là gì? Chơi vui không?" Vệ Cẩm Dương mở to đôi mắt thuần khiết, ra sức chớp chớp, nhìn Vệ Cẩm Hoa.
"Đến chỗ thái phó nghe giảng chính là đến chỗ thái phó học tri thức a!" Vệ Cẩm Hoa vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Vệ Cẩm Dương, mỉm cười nói.
"Vậy Cẩm Dương cũng phải đi, Chu di nói, học tri thức có thể trở nên thông minh! Cẩm Dương cũng muốn thông minh!" Vệ Cẩm Dương chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Vệ Cẩm Hoa.
Nghiêm túc tính ra, sáu tuổi cũng đã tới lúc học vỡ lòng rồi. Nhớ rõ đời trước sau khi tiểu lục sinh ra một năm hắn mới vỡ lòng, hơn nữa còn cực kỳ không muốn, trong lòng hận chết lão thái phó. Còn thường xuyên trốn đi lúc cung nữ tới tìm hắn, hắn không muốn đến chỗ lão thái phó học!
Đời này nếu Vệ Cẩm Dương đã quyết định không tiếp tục làm kẻ ăn hại, tri thức vẫn là phải học cho tốt, không thể lại để cho người khác cười nhạo Yến Vương gia là kẻ vô học! Năm đó Liễu thị chính là bởi vì điểm này mới chướng mắt hắn, nàng dẫu sao cũng là tiểu thư của Lễ Bộ thị lang a! Đời này coi như là bổ sung thiếu sót của đời trước, bắt đầu từ học vỡ lòng đi!
Vệ Cẩm Dương ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, lần này đi học chính mình không thể lại trộm trốn đi hoặc là ngủ mất.
Vệ Cẩm Hoa hiển nhiên không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy, sửng sốt một chút, rồi mới mỉm cười khuyên giải.
"Cẩm Dương... Đệ còn nhỏ, đến chỗ thái phó nghe giảng rất mệt, đệ nhất định muốn đi sao? Ca ca lúc nghe giảng sẽ không thể cùng đệ chơi."
"Muốn đi, muốn đi, Cẩm Dương muốn trở nên thông minh!" Vệ Cẩm Dương thực kiên định.
"Cẩm Dương vốn đã thực thông minh a", Vệ Cẩm Hoa ngồi xổm xuống, cười vuốt ve đầu nhỏ của hắn.
"Cẩm Dương muốn đi, nhất định phải đi", Vệ Cẩm Dương thập phần cố chấp.
Mười hai tuổi năm ấy, Vệ Cẩm Hoa học được một đạo lý, tiểu hài tử bướng bỉnh lên là phi thường đáng sợ! Bọn nhỏ tâm tư đơn thuần, nhưng một khi quyết định muốn làm cái gì, hoặc là có được thứ gì... tuyệt đối là không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Trở lại Chiêu Dương điện, Vệ Cẩm Dương liền bắt đầu đại nháo, nói nhất định phải cùng ca ca đến chỗ thái phó nghe giảng. Các cung nhân không thể khuyên được hắn, cuối cùng kinh động đến Lưu hoàng hậu.
Lưu hoàng hậu biết được việc này, chẳng những không có nửa điểm không vui còn thập phần cao hứng, cho rằng nhi tử đây là hiếu học, còn nhỏ như vậy liền biết muốn đến nghe thái phó giảng bài. Lại nghĩ đến nhi tử thực sự là tới tuổi vỡ lòng, nàng liền tấu với Kính Hòa Đế! Kính Hòa Đế biết được việc này cũng thực mau liền đồng ý Vệ Cẩm Dương đến học đường.
Lưu hoàng hậu động tác càng là nhanh nhẹn, Kính Hòa Đế vừa mới phê chuẩn, nàng liền từ nhà mẹ đẻ tìm ra hai tiểu chất nhi tới làm thư đồng cho Vệ Cẩm Dương, thuận tiện bồi hắn chơi, để nhi tử có thể cách Vệ Cẩm Hoa xa một chút.
~~~~~
(1)
"Trang" (装): đóng giả, giả vờ, ở đây nghĩa là tạo dựng một bộ mặt bên ngoài cho người khác thấy.
Vệ Cẩm Dương thì "trang nộn" (装嫩): giả vờ mình còn trẻ, mềm mại, đáng yêu.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Nếu mình không lầm thì bạn Công Tử Hoa (@CnTHoa) là người đầu tiên vote cho mình. Cảm ơn bạn rất nhiều.
./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.