Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 59: Phó biên (trung)




C59. Phó biên (trung)
2022.03.21 ~ 2022.03.23
Tinh tế vuốt ve trong tay này khối kim loại dùng tử kim đồng thau đúc thành hình mãnh hổ, Vệ Cẩm Dương trong lòng có thể nói là ngũ vị tạp trần, phức tạp vô cùng, không biết dùng từ gì mới có thể hình dung tâm cảnh hiện tại.
Thẳng thắn mà nói, trong nháy mắt biết mình nắm trong tay binh phù, Vệ Cẩm Dương gần như hoàn toàn ức chế không được nhiệt huyết muốn lao nhanh thực hiện lý tưởng, đầu óc nóng lên, muốn lập tức giết tới chiến trường, tắm máu kẻ thù, dùng chiến công chứng minh Vệ Cẩm Dương hắn xứng đáng trở thành chủ nhân của tín vật tượng trưng cho vị tướng lãnh tối cao của Tử Vân quốc này.
Kẻ hèn hắn kiếp trước là chỉ tên ăn chơi trác táng, sâu mọt của Tử Vân, cuối cùng cũng có thể chứng minh bản thân không phải sinh ra định sẵn chỉ là một khối bùn không trát được tường. Vệ Cẩm Dương hắn cũng có thể làm ra một phen sự nghiệp to lớn, chứng minh hắn không làm thất vọng, không hề cô phụ tín nhiệm của Vu lão tướng quân, của Vân Tương Vương, của ngoại tổ phụ,... còn có của phụ hoàng hắn.
Binh phù a, nó đại biểu cho cái gì? Nó đại biểu cho quân quyền, đại biểu cho Vệ Cẩm Dương hắn trực tiếp có thể tỉnh lược không biết nhiều ít lộ tuyến nguyên bản cần phải đi, lập tức liền từ chân núi bay lên đỉnh núi, đạt được hết thảy những gì hắn mơ ước.
Kia một khắc bắt được binh phù, Vệ Cẩm Dương thẳng thắn mà thừa nhận nội tâm hắn tuyệt đối là vạn mã lao nhanh, hùng tâm vạn trượng, thật lâu không thể ngừng sôi trào.
Nhưng đến lúc đã bình tĩnh trở lại, nằm ở trên giường nhìn lại binh phù, Vệ Cẩm Dương trong lòng lại không còn kích động cùng bốc đồng như lúc ban đầu, trước mắt hắn xuất hiện càng nhiều mê mang cùng không biết phải làm sao đối với quyền thế to lớn đột ngột rớt xuống đầu. Trong tâm chỉ có ngưng trọng cùng trầm mặc.
Làm một võ tướng, nhiều năm giáo dục nói cho hắn, khối ấn tín này bao hàm tuyệt đối không chỉ có vinh quang cùng quyền thế, này đó đều chỉ là vẻ ngoài phù hoa mà thôi. Binh phù tuy nhỏ nhưng đại biểu cho trách nhiệm cực lớn mà người nắm giữ nó không được phép từ chối, nhất định phải gánh trên vai, đó là trách nhiệm với quốc thổ, với binh sĩ, với tất cả dân chúng của Tử Vân.
Mà hiện tại Vệ Cẩm Dương vô cùng rõ ràng hắn còn chưa đủ sức gánh lấy này phân trách nhiệm, cho dù đây đích xác là mục tiêu hắn vẫn luôn nỗ lực muốn đạt tới. Khối binh phù này đến trong tay hắn lúc này là quá sớm, thực lực hiện tại của hắn còn kém một khoảng cách khá xa so với một người được phép sở hữu được nó. Hắn càng phải cần gặp được nhiều gian khổ hơn để mài giũa, cần lập nhiều công trạng mới có thể xứng được với ấn tín này.
Thế nên hiện tại cứ xem như hắn chưa từng nhận được binh phù, tiếp tục bảo trì tâm thái bình thường là được rồi, nhật tử nên thế nào quá, trong quân nên thế nào sinh hoạt thì liền cứ thế mà qua, cứ thế mà sinh hoạt.
Quyết định xong rồi, Vệ Cẩm Dương thật cung kính mà cẩn thận bỏ binh phù vào túi gấm, rồi tự mình bỏ vào tay nải. Nhìn tiểu binh phù chôn ở tầng sâu nhất trong tay nải, Vệ Cẩm Dương kiên định tin tưởng, chung quy sẽ có một ngày Nhị hoàng tử điện hạ hắn có thể đạt được thực lực đủ để trở thành chủ nhân của ấn tín này, khi đó hắn nhất định sẽ cho nó lại được nhìn thấy ánh mặt trời.
Hiện tại điều hắn nên làm chính là đến biên quan tiếp tục chịu cực chịu khổ đi, như vậy mới có thể dần dần trưởng thành, mới có thể học được như thế nào chân chính trở thành một vị đại tướng quân, một vị đại anh hùng.
Vệ Cẩm Dương luôn luôn không phải kiểu người sẽ bởi vì một việc gì đó mà rối rắm thật lâu, nếu đã có quyết định, hắn cũng liền ném đi tảng đá lớn trong lòng, tĩnh tâm nhắm hai mắt, thật nhanh tiến vào mộng đẹp.
Chờ mong ngày mai, chờ mong biên cương sinh hoạt sắp bắt đầu.
Vệ Cẩm Dương thực sự không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy liền nhận được Lưu Minh chuyển đạt thông tri từ phía quân doanh. Hắn còn không kịp thu thập cái gì, chỉ có thể tùy tiện nhặt vài món thường phục có thể xuyên khi ở trong quân, liền xuất phát cùng đại quân hội hợp.
Hắn càng không nghĩ tới chính là trời còn sớm như vậy sẽ ở cửa cung điện của mình gặp được Vệ Cẩm Hoa, từ sau lần nói chuyện căng thẳng kia, đã có vài ngày hai người không hề chạm mặt.
Trạng thái của Vệ Cẩm Hoa nhìn qua xa xa không tốt bằng Vệ Cẩm Dương lúc này, ước chừng bởi vì tâm tình lo âu nghẹn khuất (1) trong mấy ngày qua. Phía dưới đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của y cũng hiện rõ một mảnh thâm quầng, hiển nhiên là cả đêm không ngủ.
"Đại ca, sao huynh lại ở chỗ này? Huynh riêng đứng nơi này chờ đệ sao?" Hai người nhìn nhau không nói hồi lâu, Vệ Cẩm Dương cuối cùng vẫn là lo ngại chậm trễ thời gian xuất phát, chủ động đánh vỡ trầm mặc.
Bất tri bất giác, hắn cùng Vệ Cẩm Hoa bởi vì lần nói chuyện tan vỡ trong không vui kia mà lạnh mặt (2) mấy hôm nay. Trong khoảng thời gian này, Vệ Cẩm Dương cũng không phải chưa từng nghĩ tới muốn tìm Vệ Cẩm Hoa cáo biệt hoặc nói gì đó để hòa hảo trở lại, nhưng cổ quật cường trong xương cốt của hắn tựa hồ phát bệnh đến lợi hại.
Vô luận trong lòng như thế nào thuyết phục chính mình, Vệ Cẩm Dương vẫn bước không ra một bước này, cố chấp không muốn giống như dĩ vãng mỗi lần đều là hắn trước tìm đến Vệ Cẩm Hoa. Hắn tổng cảm thấy lần này nếu lại mở lời trước liền đại biểu bản thân nhận thua, mà ở chuyện này hắn khó được một lần kiên quyết nhận chuẩn chính mình không hề sai.
"Cẩm Dương, đại ca lần này tới là muốn xin lỗi đệ", thấy đệ đệ bảo bối rốt cuộc tùng khẩu, không lại cùng mình giằng co, Vệ Cẩm Hoa tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, vốn tưởng rằng lời xin lỗi đối với bản thân sẽ rất khó mở miệng cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng nói ra.
Kỳ thật trải qua mấy ngày này bình ổn lại cảm xúc của chính mình, Vệ Cẩm Hoa vẫn luôn đang đợi Vệ Cẩm Dương cũng hòa hoãn rồi lại đến tìm y, sau đó cả hai có thể bình tĩnh nói một chút về chuyện này. Chỉ là y không nghĩ rằng đợi mãi đợi mãi, đến lúc chỉ còn một ngày đại quân liền xuất phát cũng đợi không được Vệ Cẩm Dương.
Lần này Vệ Cẩm Hoa triệt để hoảng loạn, có một loại sợ hãi lo âu mãnh liệt rằng bản thân sắp phải mất đi Vệ Cẩm Dương lập tức tràn ngập trong lòng y, làm y vô lực suy nghĩ vấn đề khác, cũng không còn tinh lực đi xử lý chính vụ. Vệ Cẩm Hoa cơ hồ là một đêm chưa ngủ, mở to mắt đến hừng đông, rồi cứ thế hoang mang vội vã (3) chạy tới cửa cung của Vệ Cẩm Dương, nói ra lời xin lỗi thực lòng thực dạ (4) đầu tiên trong cuộc đời của Thái tử điện hạ.
Nhìn ánh mắt đã thông triệt (5) của đại ca, Vệ Cẩm Dương trong lòng ngũ vị tạp trần, nhất thời nửa khắc cũng không biết chính mình nên nói thế nào cho phải, chỉ có thể đứng yên tại chỗ nghe y nói hết.
"Những gì lần trước đệ nói, đại ca trở về suy nghĩ rất nhiều, lại trước sau vẫn vì mặt mũi làm ca ca mà chậm chạp không đến tìm đệ." Nhìn đệ đệ bảo bối trầm mặc không nói, thái độ vẫn còn lãnh đạm, Vệ Cẩm Hoa trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cổ chua xót không thể nói rõ, chỉ có thể nỗ lực duy trì bình tĩnh, đem lời muốn nói tiếp tục nói ra.
"Ta biết ta thật sự vẫn luôn xem đệ là tiểu hài tử còn chưa lớn lên mà quản giáo cùng ước thúc, hoàn toàn không tôn trọng ý kiến của đệ, càng không ý thức được rằng kỳ thật đệ đã trưởng thành." Vệ Cẩm Hoa nhìn thẳng vào đôi mắt có chút thất thần của Vệ Cẩm Dương, trực giác lại nói cho y biết đối phương giờ này khắc này nhất định đang nghe, "Nhưng ca ca đều bởi vì luyến tiếc cùng lo lắng cho đệ, mới khống chế không được mà nói ra những lời quá kích động như không cho phép đệ đi. Ca ca hiện tại đã biết chính mình không đúng rồi, đệ có thể tha thứ ca ca không?"
Nghe được Vệ Cẩm Hoa khó được một lần tự mình nói ra những lời bộc bạch thâm nhập nội tâm như vậy, Vệ Cẩm Dương trong lòng cũng không rõ lúc này nên làm cái gì. May là hắn có thể từ trong ánh mắt của Vệ Cẩm Hoa nhận ra lúc này y thật sự không còn xem hắn là một tiểu hài tử có thể tùy ý thao túng, đại ca nhà hắn là thật lòng dùng tư thái bình đẳng để đối mặt cùng cân nhắc nội tâm của hắn.
Nói thẳng ra, lần này hắn sở dĩ sẽ quyết tuyệt cùng y lâm vào một hồi chiến tranh lạnh cũng bởi vì Vệ Cẩm Hoa người này nhìn qua thực ôn nhu thực tôn trọng nhưng bên trong lại vô cùng bá đạo, đối với hắn luôn là khống chế mọi mặt. Một nam nhân quật cường như hắn thật sự không thích cảm giác bị người quản khống, chẳng sợ người này là hoàng đế tương lai cũng không được.
Vì thế trận cãi nhau này vốn dĩ đã sớm đi vào hòa hảo liền bởi vì Vệ Cẩm Dương đơn phương trưng ra thái độ tiêu cực khiến cho không chỉ không thể hóa giải này đó mâu thuẫn nhỏ mà thậm chí còn kéo dài thành một hồi lạnh mặt. Rõ ràng chuyện gì cũng không có, hai huynh đệ liền bắt đầu âm thầm phân cao thấp.
Trong lúc giận dỗi, Vệ Cẩm Dương thậm chí còn nghĩ tới nếu mối quan hệ huynh đệ giữa hắn và Vệ Cẩm Hoa thật sự cứ như vậy mà kết thúc ở đây thì tốt rồi. Dù sao con đường mà bọn họ muốn đi chú định chính là quân thần, mà quân thần chi gian phải tuân thủ rất nhiều lễ nghi nghiêm ngặt, hiện tại bắt đầu làm quen cũng không có gì không tốt.
Hắn lại không nghĩ rằng một người trong xương cốt khắc sâu bá vương chi khí đến cực hạn như Vệ Cẩm Hoa lại sẽ trước tiên hướng hắn hạ thấp cái đầu cao ngạo của mình.
"Kỳ thật cũng không thể nói cái gì mà tha thứ hay không tha thứ, vốn dĩ cũng không có chuyện gì. Bản thân đệ cũng có sai, mấy ngày này đều là đệ phản nghịch muốn cùng đại ca phân cao thấp, đệ cũng nên hướng đại ca xin lỗi. Hy vọng đại ca có thể tha thứ đệ bốc đồng cùng không hiểu chuyện." Nhìn đến Vệ Cẩm Hoa ở trước mặt hắn tự mình nhận lỗi, Vệ Cẩm Dương không khỏi cũng bắt đầu ngẫm lại sai lầm của bản thân, cảm thấy có chút hổ thẹn nói không nên lời.
Xét cho cùng những việc này vốn cũng không phải đại sự gì, chỉ là tật xấu cố chấp vớ vẩn kiếp trước của hắn lại tái phát thôi. Cứ như vậy cùng Vệ Cẩm Hoa đơn phương chiến tranh lạnh, thậm chí còn nghĩ tới phải kéo ra khoảng cách,... hắn thật sự cũng không đủ nam nhi phong phạm, quá lý sự đi.
Đôi bên cứ như vậy cùng dâng ra mười phần thành ý cầu hòa, Vệ Cẩm Hoa đáp ứng Vệ Cẩm Dương yêu cầu, quan hệ giữa huynh đệ bọn họ sẽ bình đẳng hơn, sẽ cho đối phương tự do trong không gian của riêng mình. Hai huynh đệ cuối cùng cũng có thể đạt thành chung nhận thức, xem như tiến vào hình thức ở chung vốn dĩ nên có sau khi trưởng thành mà Vệ Cẩm Dương tự mình nghĩ đến đi.
Không khí ấm áp này cũng chính là kết thúc của lần đưa tiễn hôm nay, xa phó biên cương không thể so với đi quân doanh ở ngoại thành, phải đợi đến ăn Tết mới có thể gặp lại. Vệ Cẩm Hoa tỉ mỉ dặn dò đệ đệ phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, mỗi ngày viết thư cho y bảo trì liên lạc,... sau đó mới dùng một loại thái độ hoàn toàn mới lạ lại càng thêm cẩn thận đem người đưa ra ngoài cung.
Nhìn bóng dáng Vệ Cẩm Dương càng đi càng xa, Vệ Cẩm Hoa biết rõ, hiện tại đứa nhỏ này đã trưởng thành, đệ ấy có được cương nghị cùng kiên quyết thuộc về chính mình, chỉ có y vẫn còn dừng lại ở khoảng thời gian xưa cũ. Cho nên hiện tại y cũng nên học được cách trưởng thành, nỗ lực đuổi kịp bước chân của Vệ Cẩm Dương, chỉ có như vậy mới có thể nguôi ngoai phần nào khổ sở vì mất đi đệ ấy.
Tử Vân kinh thành rất lớn, Vệ Cẩm Dương sau khi hội hợp cùng đội ngũ, đại quân xuất phát một lúc lâu, vừa vặn đuổi kịp thời gian cửa thành sắp đóng lại mà ra ngoài.
Quay đầu nhìn về cửa thành đang chậm rãi khép lại sau lưng, Vệ Cẩm Dương thần thanh khí sảng duỗi người, thở phào nhẹ nhõm, "Lão tử cuối cùng cũng ra tới".
Làm một hoàng tử kiếp trước kiếp này đều bị vây khốn ở kinh thành, Vệ Cẩm Dương tỏ vẻ hắn đối với những cảnh quan mỹ lệ khác của Tử Vân thập phần chờ mong. Rời đi kinh thành phồn hoa nhưng đầy áp lực, hắn cơ hồ liền có một loại khoái cảm phá tan nhà giam a!
"Yêu cầu ta lấy lá bưởi cho ngươi tắm rửa không?" Lâm Giản xem hắn tư thái này giống như thoát đi gông xiềng, khát khao tương lai tươi sáng, cười tủm tỉm mà gợi lên mắt đào hoa, lại lạnh lạnh mà nói.
"Ngươi không phải cũng chạy ra tới sao? Có phải cũng cần dùng lá bưởi tẩy tẩy hay không a?" Vệ Cẩm Dương tức giận trừng hắn một cái, nói cái gì mà giống như bọn họ từ trong nhà lao chạy ra, "Huống hồ, ta xem ngươi không phải cũng rất cao hứng sao?"
Lâm Giản thằng nhãi này quan hệ trong nhà cỡ nào phức tạp, Vệ Cẩm Dương mới không tin lần này có thể rời đi những chuyện dơ bẩn, đấu đá với nhau mà hắn không cao hứng đâu.
"Ta cùng với ngươi loại này cừu con ý đồ muốn tìm về bản chất (6), trốn tránh phức tạp là bất đồng." Lâm Giản quay đầu, sục sôi ý chí chiến đầu nhìn chằm chằm kinh thành này đạo tường cao, trong đôi mắt đào hoa đều là lạnh lẽo cùng sát ý, "Ta rời đi là vì càng tốt trở về, trở về đem cái tên vẫn luôn được lão nhân lấy làm tự hào là Lâm thị trân bảo kia xem như bụi đất mà đạp dưới chân."
Vệ Cẩm Dương không lời nào để nói mà nhìn Lâm Giản, cảm thấy vô pháp lý giải suy nghĩ của hắn. Thù hận thật sự quan trọng như vậy sao?
"Hai người các ngươi còn dây dưa chưa xong a? Kinh thành là địa phương cỡ nào tốt đẹp, bao nhiêu người tranh vỡ đầu cũng không đến được. Đặc biệt là ngươi đó Lưu Dương, ngươi cả người đều là hơi thở của là tù phạm chạy ra nhà giam, ngươi muốn những người khác phải sống làm sao đây?" Lúc trước cùng tòng quân lại cùng báo danh tham gia chi viện cho biên cương, nhìn đến hai người bọn họ lại có dấu hiệu muốn đấu võ mồm, Võ Vệ Quốc không khỏi chặn ngang phun tào vài câu.
~~~~~
(1)
"Tụy uất" (悴郁): tiều tụy, uất ức
i. "Tụy" (悴): tiều tụy, khốn khổ, lo buồn, sa sút,...
i. "Uất/úc" (郁): uất ức, buồn bã; ứ đọng, không tan, không thoát ra được,...
(2)
"Lãnh chiến" (冷战): chiến tranh lạnh.
i. Tiếng anh có "Cold war", thuật ngữ nói về thời kỳ căng thẳng (1947-1991) giữa Hoa Kỳ (đại diện cho Chủ nghĩa Tư bản) và Liên Xô (đại diện cho Chủ nghĩa Xã hội), đây là cuộc chiến tranh không trực tiếp sử dụng vũ khí trên chiến trường mà gia tăng xung đột về kinh tế, chính trị,...
(3)
"Thủ mang cước loạn" (手忙脚乱): tay gấp gáp, chân rối loạn; luống cuống tay chân, vừa gấp vừa loạn, hoang mang vội vã,...
(4)
"Chân tâm thật ý" (真心实意): thật lòng thật dạ.
(5)
"Trừng triệt" (澄澈): nước trong suốt đến thấy được đáy; thanh (trong) lượng (sáng) minh (tỏ) khiết (sạch); minh bạch (hiểu rõ),...
(6)
"Phản phác quy chân" (返璞归真): trở về với bản chất, khôi phục tính chất đơn giản,...
i. "Phác" (璞): ngọc trong đá, ngọc chưa mài giũa.
i. Thành ngữ này ban đầu mô tả việc bỏ đi lớp ngoài để thấy được bản chất bên trong; sau đó dần dần phát sinh một nghĩa là lột bỏ lớp vỏ ngoài phù hoa để khôi phục trạng thái đơn giản ban đầu;
i. "Biện Hòa dâng ngọc" hay "Hòa Thị Bích" (和氏璧):
Thời Xuân Thu, nước Sở có người tên Biện Hòa, ông tình cờ phát hiện một hòn đá kỳ dị có ánh sáng trắng. Dựa vào kinh nghiệm của mình, ông đoán rằng bên trong có chứa một loại ngọc vô cùng đẹp mà nếu được cẩn thận mài giũa và điêu khắc sẽ có thể trở thành bảo vật quốc gia.
Biện Hòa bèn dâng lên cho vua lúc bấy giờ là Sở Lệ Vương. Sở Lệ Vương tìm thợ ngọc đến kiểm tra, thợ ngọc nói đây chỉ là cục đá bình thường, bên trong không có ngọc. Vua cho rằng Biện Hòa nói dối nên hạ lệnh chặt đứt chân trái của ông.
Sở Vũ Vương kế thừa ngôi vua, Biện Hòa tiếp tục dâng hòn đá này lên. Thợ ngọc mà Sở Vũ Vương tìm đến cũng khẳng định bên trong viên đá không có ngọc. Thế là chân phải của Biện Hòa cũng bị vua chém vì tội lừa đảo.
Sở Vũ Vương băng hà, Sở Văn Vương nối ngôi, Biện Hòa không dám lại dâng ngọc nên ôm hòn đá khóc ở chân núi, khóc suốt mấy ngày mấy đêm, khóc đến trong mắt chảy ra máu. Vua sai người đến hỏi, Biện Hòa thưa rằng, "Tiểu dân khóc không phải vì hai chân bị chặt đứt, mà là thương tiếc cho ngọc quý bị xem là đá cuội, lòng trung thành bị gọi là dối trá." Sở Văn Vương trực tiếp sai người cẩn thận bổ hòn đá ra, thật sự phát hiện bên trong là chất ngọc quý giá chưa từng nhìn thấy. Loại ngọc này khi nhìn từ bên cạnh có màu xanh lá nhưng nhìn từ phía trước lại là màu trắng. Sở Văn Vương đặt tên nó là "Hòa Thị Bích".
Biện Hòa một lòng muốn dâng báu vật cho vua, lại bởi vì gặp phải người thợ chỉ lo xem xét vẻ ngoài mà bị gán tội khi quân. Cho nên không thể chỉ dựa vào vẻ ngoài mà đánh giá một sự vật, hiện tượng, đôi khi cần phải phá vỡ lớp vỏ ngoài để nhìn sự thật bên trong.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Mình biết một câu thế này: Xin lỗi trước đôi khi không có nghĩa là bạn sai, chỉ là vì bạn xem đối phương quan trọng hơn cái tôi của bạn mà thôi.
./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.