Ngày thứ nhất, Kiều Dực không xuất hiện.
Tống Bạch không nói một lời ăn chút cơm rồi xoay người đi đọc sách.
Uông Dương đã quá quen Tống Bạch ăn như gà con, vội vàng thu dọn bàn ăn rồi lại vội vã về nhà thu dọn đồ đạc.
Ngày thứ hai, Kiều Dực vẫn không xuất hiện.
Tống Bạch theo bản năng nhìn ra gốc cây già ngoài rào, nơi đó trống rỗng, như thể thiếu gì đó.
Cậu cúi đầu đọc sách, chữ trên mặt giấy cứ chạy vèo vèo, rồi lại vặn vẹo, mắt cậu vẫn luôn nhìn chăm chú vào chữ penser, mãi không chớp.
Ngày thứ ba, lúc Uông Dương tới Tống Bạch đang khom người múc nước, Uông Dương vội cất hộp cơm trong tay, chạy tới: “Thầy Tống thầy muốn làm gì, thầy đừng làm! Để tôi!”
Uông Dương giành lấy gầu sắt, nhanh nhẹn múc nước, đổ vào ang, sau đó vừa đẩy cậu sang một bên, vừa nói: “Thầy phải đợi lâu rồi, thực xin lỗi, hôm nay bận chút việc, nhận ra thì đã qua giờ cơm rồi.”
Tống Bạch ngồi trên ghế, nhìn Uông Dương sắp xếp đồ ăn thức uống cho mình đâu ra đấy, cậu cầm chiếc đũa khẩy khẩy hai cái, đột nhiên ngẩng đầu, khụ hai tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài phòng, giọng bé như muỗi: “Anh… anh ấy đâu?”
Uông Dương đang mải nghĩ chuyện rời đi, không chú ý nghe, mê mang chống cằm, Tống Bạch nhíu chặt mày, lại ho mạnh thêm hai tiếng, Uông Dương mới hồi thần, “Sao thế? Sặc à?”
“Không… Ừm, anh ấy đâu rồi?”
“Anh ấy? Anh ấy nào…” Uông Dương không phản ứng kịp, nhìn Tống Bạch bỗng đỏ mặt, ánh mắt lay lay, mới ngộ ra, “Ý thầy nói là Kiều Dực à?”
Cậu cúi đầu bới cơm, không trả lời.
Uông Dương khó hiểu nhìn cậu, đột nhiên nhớ lời Kiều Dực dặn bảo mình nói cho Tống Bạch biết chuyện gã rời đi, trong khoảng thời gian này bận quá, thế nào lại quên mất, Uông Dương bèn giải thích: “Ảnh nói ảnh về Bắc Kinh.”
Tay Tống Bạch khựng lại, ngay sau đó đã trở lại bình thường, bất động thanh sắc à một tiếng, như thể chẳng sao cả, tiếp tục ăn cơm, Uông Dương vội vàng nói: “Thầy Tống thầy đừng hiểu lầm, lần này ảnh về là…”
“Anh! Anh ơi!” Đột nhiên truyền đến tiếng Uông Tiểu Phượng ngoài cửa, cô nhóc chạy vọt vào, mặt mày đẫm mồ hôi, tay vịn khung cửa, thở hổn hển gọi: “Anh ơi anh mau… mau về nhà! Ba ổng… ổng!”
( Thực ra ở vùng núi này là người dân tộc sinh sống, nên cách gọi bố mẹ hơi khác, QT có dịch là A cha, kiểu tiếng địa phương ấy. Cả cái lần mình dịch đại Uông Dương nói ngọng là chém đó. Ừm nhưng thôi, mình cứ để như vậy đi nhá.)
Tay chân Uông Dương bỗng lạnh toát, khẽ chà rồi lập tức đứng dậy, “Sao thế?”
“Ba ổng…” Uông Tiểu Phượng vội vã muốn nói, nhưng cứ ấp a ấp úng mãi chẳng nói thành lời, Uông Dương chạy về luôn, cậu ngoái đầu lại: “Thầy Tống thầy cứ ăn đi, lát nữa tôi qua dọn!” Nói rồi, kéo Uông Tiểu Phượng chạy về nhà.
Mặt Tống Bạch cứng ngắc, cậu tê liệt nhấm nuốt, nhai đến độ cả miệng lên men, mới nuốt xuống, nhưng chỉ một giây sau cậu vọt ra cửa, nôn ra sạch sẽ, cậu uống ngụm nước, đột nhiên cảm thấy miệng toan sáp, im lặng ngồi tại chỗ, lại cảm thấy mình quên mất điều gì, cậu đứng dậy, định đi lấy quyển sách, nhưng rồi đụng phải đống đồ vật ngổn ngang trên mặt đất, mới có vài ngày, nhà cửa đã loạn thành một đống, nhưng sẽ chẳng có ai tới dọn dẹp.
Rốt cục gã đi rồi, y theo lời gã hứa, biến mất khỏi cuộc đời cậu, không bao giờ quấy rầy cậu, tốt quá, cuối cùng cậu … tự do.
Khóe miệng Tống Bạch kéo lên một nụ cười mỉm, kéo dần lên hai má, há miệng cười to, âm thanh phát ra từ trong ***g ngực, sau đó biến thành cười khổ không tiếng động, chẳng biết vì cớ gì, khuôn mặt vốn nên nhìn thẳng về phía trước chậm rãi rủ xuống, cuối cùng, cậu tựa vào góc giường, ôm chăn ngã xuống.
Thôi vậy, dù sao một năm qua cậu đã quen sống một mình rồi, hơn nữa cuộc đời cậu bị Kiều Dực hại, giờ gã nguyện ý buông tha chính mình, coi như làm chuyện tích đức. Trong khoảng thời gian vừa qua ân cần hỏi han chắc cũng chỉ là trò đùa của gã mà thôi, chơi mệt, vậy không cần chơi thêm nữa.
Kỳ Quân vốn dĩ là người sợ cô độc, rất rất sợ, nhưng cho tới tận bây giờ không một ai biết điều đó, bởi vì gần như lúc nào y cũng một mình, mà ngoài mặt y có vẻ rất hưởng thụ thức cô độc một mình ấy.
Khi bé tự chơi một mình, khi lớn thì một thân một mình sinh hoạt, mãi cho đến sau này Kiều Dực mạnh mẽ xâm nhập vào đó, cường bách y gia nhập cuộc sống của gã, thế nên kể từ khi đó, Kỳ Quân không còn đơn độc.
Cho dù Kiều Dực chỉ đem lại thống khổ cho y, mặc kệ gã làm cái gì, ép bức cậu hoặc muốn chọc y vui vẻ, y đều cảm thấy Kiều Dực đang vũ nhục mình, tình cảm Kiều Dực quá cực đoan, làm sao mà Kỳ Quân chưa từng nếm trải cơ chứ? Với cái ý nghĩ Kiều Dực chỉ mang đến khổ đau cho mình khiến y quy toàn bộ những hành vi đó của Kiều Dực vào diện xấu xa hiểm độc, chưa từng chân chính nhìn nhận hay suy nghĩ xem rốt cuộc vì sao gã lại làm vậy.
Tống Bạch vùi đầu chôn trong chăn, không khí ngột ngạt, cậu chợt nhớ không rõ dáng vẻ Kiều Dực ra sao nữa, cảm giác quá mơ hồ. Gã luôn xuất hiện bên cạnh cậu, nhưng Tống Bạch chưa từng nhìn kỹ gã lấy một lần, cho tới giờ cũng chỉ tồn tại cảm giác chán ghét khiến cậu hoàn toàn xem nhẹ gã. Trước đây cậu từng nghe rất nhiều người nói rằng, nếu Kiều Dực ở trong giới giải trí, chắc chắn gã sẽ nổi tiếng, Tống Bạch nghĩ, chắc là dáng vẻ anh ta không tệ, ít nhất bản thân anh ta thực sự có tài.
Trở mình, cậu đột nhiên nhớ tới buổi tối nọ của nhiều năm về trước. Ngày đó trời đổ mưa lớn, Kỳ Quân nán lại trường có chút muộn, lúc ra về đột nhiên bắt gặp gã đang đứng ngoài cổng trường, cầm một chiếc ô màu đen trong tay, toàn thân bị mưa thấm ướt đẫm tự bao giờ, trông thấy xe Kỳ Quân thì mừng húm, chẳng sợ bị bắn nước, gã cười sáng lạn, giơ ô nói: “Hôm nay tôi thấy em ra ngoài không mang dù, mang đến cho em này.”
Kỳ Quân cảm thấy chắc chắn ngày bé đầu gã từng bị ván cửa kẹp, y lái xe thì che ô cái gì chứ?!
Kiều Dực bảo, lát nữa em xuống xe chẳng phải sẽ phải che trên đoạn đường về nhà à.
Kỳ thật gã chỉ muốn nói, tôi chỉ muốn em cảm động chút thôi…
Gã luôn làm vài chuyện ngốc ngếch, cực kì ngây thơ khiến bạn phải dở khóc dở cười trước mấy chiêu trò đó, gã luôn dùng phương thức đặc biệt của mình mà đối tốt với y, nhưng kết quả lúc nào cũng tệ, không chỉ bởi gã, còn bởi Tống Bạch, nếu người nhận không trân trọng, vậy thì dù có bỏ ra bao tâm tư cũng chỉ là dư thừa.
Nghĩ ngần đó thì có để làm chi? Hết thảy đều đã kết thúc.
Có lẽ Uông gia xảy ra chuyện thật, Uông Dương không cả quay lại thu dọn đồ ăn, buổi tối Tống Bạch chỉ uống hớp nước rồi đi ngủ, trong mê man cậu mơ rất nhiều giấc mơ hỗn loạn, tất cả đều xuất hiện Kiều Dực, gã chỉ vào mũi Tống Bạch mà nói: Tôi chịu đủ rồi! Em toan tính cái gì vậy, ông đây hầu hạ em bao năm trời, đến mức ngay cả tảng đá cũng phải ấm lên, con mẹ nó trừ làm ông đây mất mặt thì em đã làm gì hả?!
Trong mơ Tống Bạch rất giận dữ, cậu vung tay tát Kiều Dực, túm lấy tay gã mà cắn, hận không thể xé nát gã, nhưng với thể trạng của hai người, nếu Kiều Dực muốn ra tay, Tống Bạch hoàn toàn không thể kháng cự, nhưng Kiều Dực đứng yên, không nhúc nhích, tùy ý cậu hết đấm rồi đá, sau rồi còn thực dịu dàng hỏi cậu một câu: A Bạch, em có mệt không? Có cần nghỉ ngơi một chút rồi lại đánh tiếp không? Tay có đau không? Em hãy lấy thứ gì mà đánh, tôi tuyệt đối sẽ không chạy.
Tống Bạch ngồi bệt dưới đất, đột nhiên bật khóc, cậu gào khóc, hét lên: Anh bảo anh không chạy, thế mà mới được mấy ngày, anh đã chạy mất rồi!
Tôi chưa từng rời đi A Bạch, em luôn luôn trốn tránh, luôn luôn đẩy tôi ra xa, tôi không đủ can đảm để mà hết lần này đến lần khác đuổi kịp bước chân em, em trốn chạy nhanh quá.
Phải… Tống Bạch bụm mặt nức nở, cậu không biết cớ sao mình lại khóc, nhưng cậu thấy khó chịu lắm, thứ cảm giác rất kỳ quái ấy cứ tuôn trào khỏi ***g ngực, nó chưa từng xuất hiện, giống như chiếc hộp bị giấu ở một nơi vô cùng bí mật, đột nhiên được tìm thấy, vừa mở ra thì phát hiện đó là thứ mà chính mình đã tìm bấy lâu nay.
A Bạch em có nhớ tôi không? Khuôn mặt gã trở nên nhạt nhòa, nhưng có thể thấy gã đang cười, gã cong khóe miệng dịu dàng ấm áp lạ thường, hình như có gì đó sai khác, gã chẳng hề hung hăng, mà phần nhiều là ổn trọng cùng bao dung, giọng gã càng bay càng xa, không ngừng lặp lại câu nói: A Bạch, tôi yêu em, yêu em hơn bất cứ ai trên đời này.
Tống Bạch run người, cậu trừng mắt nhìn Kiều Dực ngày càng mờ nhạt, giống như có gì đó bao phủ lấy gã, cậu đưa tay chạm theo bản năng, mớt phát hiện đó chỉ là ảo ảnh, đúng vậy, anh ấy đã đi rồi… anh ấy nói, anh ấy đi, về sau, mình hoàn toàn một thân một mình.
Tống Bạch tỉnh lại trời còn chưa sáng, trên núi màn đêm đem thẫm, giống như vẩy mực, không một chút ánh sáng, cậu chống giường bước xuống, mới phát hiện trên mặt mình thế nhưng vương đầy nước mắt, cậu sửng sốt, cảm thấy mình điên rồi, xỏ dép lê ra khỏi nhà.
Ngay cả ánh trăng cũng không có, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù.
Cậu lần mò ven theo con đường núi sau nhà, lên mỏm núi đá hay đến, cố sức trèo lên trên ngồi, nhìn dãy núi xa mờ ảo vô hạn, cậu rút lấy bao thuốc trong túi áo, đó là Kiều Dực bỏ lại, châm lửa, ánh lửa đỏ hắt lên mặt cậu, sắc mặt cậu lại càng thêm tái nhợt.
Gió lớn dần, lúc này khoảng bốn giờ sáng.
Đốm lửa trên đầu ngón tay Tống Bạch phát sáng, cậu ngậm điếu thuốc trong miệng, nhẹ nhàng nhả khói, khói trắng lượn lờ theo gió tan mất, không lưu chút dấu vết.
Tống Bạch học hút thuốc sau khi biết Kiều Dực, từng có lần hút rất nhiều, chẳng khác nào hít thuốc phiện, khi đó cậu cho rằng chỉ có thể dùng khói thuốc để tê liệt chính mình, kỳ thật cậu chưa từng nghĩ đến chuyện thay đổi điều gì cả, cậu luôn nghĩ rằng để người khác vì mình mà đổi thay, vì mình mà làm bất cứ điều gì.
Cứ mãi đứng yên tại chỗ, làm khổ chính mình không phải Kiều Dực, mà chính là bản thân cậu.
Đối với Kiều Dực, cậu luôn luôn thờ ơ chống đối, cậu lờ đi gã, cậu có mắng gã đánh gã hay làm đủ loại hành vi cực đoan, khiến ai nghe cũng phải hít một hơi khí lạnh, nhưng trước mặt Tống Bạch gã chẳng khác nào cô vợ nhỏ chịu đánh chịu oán, nói thẳng ra thì chính là, Tống Bạch chưa từng sợ Kiều Dực, cậu dám làm những hành vi mà người khác cho rằng không thể tha thứ đối với Kiều Dực, bởi vì trong lòng cậu ý thức rằng, không phải gã không nhận thấy mà cậu biết, mặc kệ cậu làm gì, Kiều Dực vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ cậu, bởi vì gã nói —— gã thương cậu.
Giờ gã đi mất rồi, hết thảy đều đánh dấu chấm hết, gã mệt mỏi không thiết chơi nữa, mà Tống Bạch… Chơi chẳng nổi.
Gió thổi suốt đêm, nhìn vầng thái dương phương xa chậm rãi ló dạng, bầy chim bay vút lên, đón ánh nắng mặt trời tràn ngập hy vọng, nhưng Tống Bạch lại cười mỉa mai, cậu chợt nhớ trong Hồng Lâu Mộng có một câu, tuy rằng dùng ở thời điểm này rất không thích hợp, nhưng Tống Bạch lại cảm thấy dạt dào cảm xúc, cậu đi xuống núi đá, chậm rãi trở về, miệng lẩm nhẩm:
Quan thì cơ nghiệp suy tàn,
Giàu thì vàng bạc cũng tan hết rồi.
Có ơn chết để trốn đời,
Rành rành báo ứng những ai phụ lòng.
Mạng đền mạng, đã trả xong,
Lệ đền lệ, đã ròng rong tuôn rơi.
Oan oan đừng lấy làm chơi.
Hợp tan đã trốn được trời hay chưa?
Gian nan là bởi kiếp xưa,
Giá mà phú quý là nhờ vận may,
Khôn thì vào cửa “Không” này,
Dại thì tính mệnh có ngày mất toi.
Như chim khi đã hết mồi,
Bay về rừng, thẳm đậu nơi yên lành.
Đây là khúc thứ mười bốn: PHI ĐIỂU CÁC ĐẦU LÂM (Chim bay về rừng) trong Hồng Lâu Mộng. (Nguồn: dantiengtrung.com)
Sáng ra Uông Dương mới sực nhớ tới Tống Bạch, cậu vội vã chạy qua, lại phát hiện trong phòng không một bóng người, trong phút chốc cậu sợ tới mức tay chân lạnh toát, nếu để Kiều Dực biết, lần này thể nào gã cũng chôn sống cả nhà cậu!
Uông Dương run rẩy chạy ra bên ngoài, thấy Tống Bạch chậm rì rì trở về, lúc nhìn thấy Tống Bạch, cậu như thể sinh ra ảo giác về một cuộc sống mới vậy, vội đón: “Thầy Tống đi đâu thế? Sao không nói gì mà đã đi thế…”
Tống Bạch không nói lời nào, đi thẳng vào nhà, Uông Dương nghi hoặc đi theo phía sau cậu, mới phát hiện trên đầu tóc cậu ướt đẫm sương, không phải thầy ấy ở ngoài cả đêm chứ!
Trong phòng đang mở hệ thống sưởi hơi, Tống Bạch vừa vào đã không chịu nổi, hơi ấm đột ngột khiến cậu có chút không thể thích ứng kịp, bỗng ho khan, Uông Dương vội vàng đưa khăn mặt cho cậu, “Thay quần áo trước đi đã, nếu cảm lạnh thì hỏng.”
Tống Bạch chẳng mảy may kiêng kỵ cở bỏ tấm áo sơmi, Uông Dương thoắt cái đỏ mặt, cũng không phải cậu chưa từng thấy thân thể trần trụi của người khác, mọi người đều thân quen cả, huống chi nơi này vừa vào hè mọi người đã không mặc quần áo, nhưng Tống Bạch thì khác, toàn thân trắng như ngâm sữa mỗi ngày, làn da non mịn hơn cả phụ nữ, eo nhỏ tinh tế quyến rũ nhường nào, cậu vội vàng quay đầu, nếu Kiều Dực biết cậu nhìn lén, cậu không chết cũng thành tật mất.
Thay quần áo xong Tống Bạch ngồi xuống bàn, Uông Dương đã thu dọn đống thức ăn của ngày hôm qua, bày ra một phần mới cho cậu, cậu nhìn thoáng qua, lại phát hiện một ngày không ăn cũng chẳng đói bụng, cậu khuấy thìa mấy cái rồi lại đẩy ra, “Lát nữa tôi ăn, anh bận gì thì cứ đi trước đi.”
“Cũng được, thầy nhớ ăn đấy, lát nữa tôi quay lại dọn.” Cậu nghĩ chắc có mình thầy giáo ngại không dám ăn, Uông Dương vội ra về.
Tống Bạch ăn một miếng, cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, cổ họng rất ngứa, liên tục ho khan, thiếu chút nữa đã ho ra cả nội tạng, cậu nhăn mày nhìn tờ giấy trong tay, trên đó là vết máu đỏ tươi rõ ràng.
Chẳng phải đã khỏi lâu rồi không còn bị như vậy nữa mà? Hay bởi dạo này thời tiết thay đổi thất thường?
Cậu ôm ngực chậm rãi ngồi xuống, phát giác thân thể có chút nóng, thầm nghĩ có lẽ tối qua ra ngoài quên mặc thêm quần áo nên cảm lạnh, cậu cười lạnh, thân thể của bản thân mình cũng không thương tiếc, vậy thì tự làm tự chịu.
Cậu siết tay thật chặt, đột nhiên cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, con tim như thể bị ai đó bóp chặt, Tống Bạch khụy người ngã trên mặt đất, cơn đau đớn đột nhiên ập đến, cậu cắn môi, một tay chống đất thử đứng dậy, nhưng giây sau đã gục xuống, cả người co cuộn lại, đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Chưa từng đau đớn như vậy, thì ra… đây chính là đau lòng?
Kiều Dực luôn nói, nếu cậu xảy ra chuyện gì, tim gã sẽ rất đau, rất rất đau, khi đó, có phải gã cũng khó chịu như này?
Tác giả bảo:
Rõ ràng Tống Bạch là một người siêu siêu siêu mâu thuẫn, sống như đã được lập trình sẵn, cũng là một người lý tưởng hóa, thực tế thì cậu là người ích kỷ hơn cả, ích kỷ không có nghĩa là “ích kỷ”, mà có nghĩa là luôn coi hết thảy những gì người khác làm đều là lẽ đương nhiên, là chuyện thường, như bố mẹ tạo điều kiện tốt nhất cho mình, như Đào Thanh Bình âm thầm bảo vệ che chở mình, như Kiều Dực như mẹ già vì cậu mà chắn gió che mưa nơi nơi, nhưng cậu chưa từng lưu tâm, giống như chúng ta chán ghét một ai đó, bạn vĩnh viễn sẽ không nhìn vào mặt tốt của người đó, cho dù người đó có thật tâm, nhưng bạn vẫn vặn vẹo nó biến thành người nọ có ác ý.
Quá ỷ lại vào Tiểu Kiều, nhưng cậu chẳng hề nhận ra, bởi vì cậu coi nó trở thành thói quen, tựa như nếu một người xa lạ đột nhiên nói với bạn rằng, trời lạnh hãy mặc thêm áo, bạn sẽ cảm thấy kỳ lạ cùng cảm động, nhưng nếu cha mẹ hỏi han, bạn sẽ cảm thấy phiền toái hoặc là mặc kệ, hiển nhiên quá mà, vả lại Tống Bạch đối với Kiều Dực phản ứng cực đoan hơn bất cứ ai khác, thật ra, đứa nhỏ này đã coi gã quan trọng hơn cả, nảy sinh thứ tình cảm yêu hận này, cậu theo bản năng cho rằng mặc kệ cậu làm gì Kiều Dực cũng sẽ không thật sự cảm động, rời bỏ mình, có lẽ chính là thứ gọi là tín nhiệm.
Về phần kết cục, thiên về hướng kết thúc mở, nhưng có thể thấy hy vọng về một tương lai tốt đẹp, được thấy hai người tiếp tục chung sống ở ngoại truyện.
Vở kịch nhỏ 31
Tên ngốc Kiều Dực gần đây mê phim Hàn, hễ đến giờ là lại kéo A Bạch cùng xem, trong phim nữ chính bị mắc bệnh máu trắng, nam chính không rời một bước.
Kiều Dực vô cùng cảm động, hỏi A Bạch: tôi mà mắc bệnh máu trắng, liệu em có rời khỏi tôi không?
Tống Bạch kiên định nói: Không đâu!
Kiều Dực cảm động sâu sắc, hỏi: vì sao?
Đáp: Dù sao cũng chẳng sống được mấy ngày.
Vở kịch nhỏ 32
Lần đầu tiên Kiều Dực ngồi xe bus, có chút hưng phấn, trên xe gặp một cụ ông.
Cụ ông: Nhìn mặt cậu, tầm 80 kg.
Kiều Dực khiếp sợ: Chuẩn ghê, hôm nay A Bạch nhà cháu nổi giận. Ngài xem khi nào thì em ấy mới nguyện ý để ý đến cháu?
Cụ ông: xem cái cụ cậu ấy! Cậu đang dẫm lên chân tôi đó!
Vở kịch nhỏ 33
Trong nhà wifi đổi mật mã mới.
A Bạch: mật mã là gì.
Tiểu Kiều: sinh nhật tôi.
Một lát sau…
A Bạch: rốt cuộc là gì?
Tiểu Kiều: sinh nhật tôi mà lại!
A Bạch: âm lịch dương lịch đều sai hết!
Kiều Dực: sinh nhật tôi mà cũng không biết?!
Đi qua, nhập lại: woshengri…
(Sinh nhật tôi = woshengri)
…..
Mình thấy bà tác giả ngược thụ nhẹ nhàng chán!
Cảm giác chứng kiến người mình yêu chết ngay trước mắt mà chẳng thể làm gì nổi ấy, các bạn có tưởng tượng được không?
Hoảng loạn, sợ hãi, chết lặng…..
Mình đã từng cảm nhận được đấy.
Mà Tống Bạch thì sao? Cố tình chết trước mặt Kiều Dực bao nhiêu lần? n + 1 lần luôn ấy! Khác nào người ta tra tấn n + 1 lần chứ!
Lần nhảy lầu này, lần nhảy biển này, thêm lần nhảy núi nữa này (dù là hiểu lầm). Đấy, ba lần này đau nhất!
Tui muốn cho Tống Bạch nhận được bài học thích đáng! hừ hừ! Mặc kệ bà tác giả thanh minh giải thích cái gì! Tui là tui sủng công đấy!
Đúng là ai yêu trước thì người đó khổ, mà lại còn yêu phải người cùng giới nữa chứ! hừ hừ!
Tui rất muốn làm nhanh nhanh cho xong cái truyện này, ê đuýt bực con beep nó mình!:-“