Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 1)

Chương 34: Cô ấy chính là vị hôn thê của tôi




Sau khi thuyết trình xong, Chu Thanh Vũ nở một nụ cười rạng rỡ, rồi nhìn xuống tất cả khách tham dự trong buổi triển lãm. Cô nói:
" Cảm ơn các vị khách ở đây đã nghe tôi trình bày về quan điểm của mình. Bản thân Chu Thanh Vũ tôi còn điều gì thiếu xót mong được các vị chỉ bảo nhiều thêm, rất chờ mong được học hỏi kinh nghiệm của tất cả mọi người ở đây. "
Chu Thanh Vũ lại cúi đầu chào mọi người, giọng cô trịnh trọng nghiêm túc:
" Xin cảm ơn tất cả mọi người ở đây một lần nữa đã tạo cho tôi cơ hội để nâng cao học thức của mình. "
Sau đó cô gái nhỏ nhìn thẳng về phía Lục Minh Tử Duệ của cô nói tiếp:
" Qua đây cũng muốn gửi lời đến Lục Tổng đã tài trợ cho sự kiện này để tôi được gặp gỡ mọi người và nhất là, đưa ngành kinh doanh đá quý và trang sức của chúng ta thêm phát triển hơn. "
Sau khi cô nói xong, Lục Minh Tử Duệ đứng dậy vỗ tay tán thưởng, Anh cười rạng rỡ nhìn cô vợ nhỏ của anh, miệng chỉ nói một câu:
" Nói rất hay, quả nhiên là một thuyết trình viên tài giỏi. "
Mọi người bên dưới thấy anh vỗ tay, lập tức cũng đều tán thưởng cũng vỗ tay theo. Cả hội trường sôi nổi.
Chu Thanh Vũ nhìn thái độ của Lục Minh Tử Duệ như vậy cô chả biết nói sao, thật là suốt cả buổi chả thèm cười, cứ lạnh như băng, thế mà cô chỉ mới nhắc đến anh một câu thôi, bây giờ lại cười thế kia, là để cho ai nhìn đây?
" Haizz..Tử Duệ anh thật đúng là thất thường. "
Chu Thanh Vũ đưa mic cho người đại diện rồi đi xuống phía hàng ghế khách mời. Người đại diện cười tươi nhìn Chu Thanh Vũ rồi nói:
" Cảm ơn thuyết trình viên xinh đẹp của chúng ta, các vị quan khách bây giờ mọi người có thể đi tham quan khu vực trưng bày trong trung tâm được rồi! Cảm ơn mọi người rất nhiều. "
Sau khi Chu Thanh Vũ đi xuống, mọi người cũng đứng dậy rời khỏi hội trường để đến khu trưng bày tham quan.
Tử Duệ Thấy cô vợ của mình đi xuống, anh nhấc chân đi về phía cô, cả khuôn mặt tươi cười hẳn lên. Nhìn thấy một màn này, trái tim của các cô gái ở đây đập loạn nhịp. Xôn xao bàn tán..
" Trời ơi anh ấy vừa mới cười xong, là cười với ai chứ? Hình như là cười với cô thuyết trình viên lúc nãy a. Lần đầu tiên tôi thấy Lục Minh thiếu cười a! "
" A.. cô Chu Thanh Vũ đó chính là vị hôn thê của anh ấy mà. " Một cô gái kinh ngạc nói to.
" Trời! Là thật sao? Thảo nào tôi cứ thấy quen mặt, trên báo chí có tin tức về họ đó, thì ra họ là vợ chồng sắp cưới, haizz..ra là hoa đã có chủ rồi. "
Nam Cung Liên ngồi cạnh ghế của Lục Minh Tử Duệ từ đầu đến giờ. Nghe được những lời đó, trong lòng tức điên lên. Mặc dù biết anh và Chu Thanh Vũ đã đính hôn nhưng cô ta lại giả vờ không biết.
Suốt buổi thuyết trình, cô ta cố bắt chuyện với anh, nhưng anh luôn tỏ ra lạnh lùng, chẳng những không trả lời, làm lơ cô ta, mà ngay cả nửa ánh nhìn thôi, anh cũng không bố thí cho.
Vậy mà lúc này, khi Chu Thanh Vũ vừa xuống tới, người đàn ông này lại thay đổi đến 360°. Quả nhiên tin đồn trong tin tức về lễ đính hôn của họ không sai chúc nào! Anh ta rất cưng chiều Chu Thanh Vũ, vị hôn thê của anh ta.
Nghĩ vậy, cô ta nắm chặt hai tay lại, sự ghen ghét nổi lên trong mắt, Chu Thanh Vũ là cái gì chứ, tại sao thứ gì cũng tranh với cô ta. Từ thành tích học tập, sự tỏa sáng trước mọi người, ngay cả người đàn ông cô ta thích cũng bị giành mất. Cô ta thực không cam tâm, nếu không có Chu Thanh Vũ mọi thứ bây giờ đều là của cô ta.
Nam Cung Liên đứng dậy đi về phía Chu Thanh Vũ, ý đồ khiêu khích hiện rõ lên mặt cô ta, cô ta cười xảo quyệt nói thầm:
" Lục Minh Tử Duệ, để tôi xem trước nhiều nhân vật lớn như vậy, anh còn cách nào mà làm lơ không nói chuyện với tôi. "
Chu Thanh Vũ đứng đó cả khuôn mặt cười rạng rỡ, ngoài Lục Minh Tử Duệ bên cạnh, còn có thầy Jason, giáo sư Mark, và những nhân vật nổi tiếng khác vây quanh để hỏi han làm quen. thật là đủ vinh dự. Mọi người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên:
" Lục Thiếu, thì ra anh ở đây sao? Tôi tìm anh mãi, cả buổi thuyết trình chúng ta nói chuyện rất vui vẻ, tự nhiên anh lại bỏ tôi lại một mình đúng là vô tâm a! "
Đám người Tử Duệ quay ra nhìn thì thấy một cô gái đang đi tới, miệng cười khẽ, dáng đi nhẹ nhàng, cô ta mặc một chiếc đầm màu vàng hở vai, dài tới gót chân. Không phải Nam Cung Liên thì còn là ai chứ?
Giáo sư Mark nhìn một lượt lập tức đánh giá, ông quay sang hỏi Jason bạn mình:
" Cô gái này là ai vậy, đây là hội nghị triển lãm chứ có phải là biểu diễn thời trang đâu, ăn mặc đi đứng thế kia là cho ai xem chứ? "
" À cô ấy là Nam Cung Liên cũng là sinh viên của Đại Học Harvard, học cùng khoa với Thanh Vũ. " Thầy Jason nói thêm:
" Cha cô ấy chính là Nam Cung Lão gia cũng được mời tham dự hội nghị này. "
" What! là sinh viên sao lại ăn mặc như thế, đây không phải là quán bar.." Giáo sư Mark kinh ngạc lắc đầu..ông quay qua nói với bạn mình:
" Ôi, Jason mình nên đi thôi, mình không muốn đứng ở đây nữa..Chào ông bạn già nhé, hẹn gặp lại. "
Vị giáo sư thấy Nam Cung Liên gần tới vội đi luôn..không hề quay lại.
Chu Thanh Vũ nhìn thái độ của Giáo sư, cô dở khóc, dở cười..
" Haizz...chỉ là mặc đồ thôi mà, thầy cũng quan trọng quá rồi thầy Mark à! "
Rồi tự nhiên cô nhìn lại mình, " ai da! Quả nhiên quá khác biệt.." Nhìn Nam Cung Liên lộ hết cả hai bả vai, còn cô thì từ cổ đến chân chỉ thấy được mỗi hai cánh tay.
" Thảo nào thầy ấy lại như vậy? hôm nay cô lựa chọn bộ đầm này có phải là may mắn rồi không? "
Tới chỗ Tử Duệ đứng, Nam Cung Liên gật đầu chào mọi người, rồi giả bộ đứng sát gần anh giống như là anh thân với cô ta vậy.
Nhìn tới Chu Thanh Vũ cô ta kiêu kỳ ra vẻ thanh cao, nói giọng khiêu khích:
" Cảm ơn cậu nhé Thanh Vũ, nhờ cậu mà trường mình có thể hãnh diện rồi, thật là khổ cho cậu quá, nếu không phải mình đau họng thì cậu không phải đi thay mình đến thuyết trình buổi hội nghị nhàm chán này rồi. Cảm ơn cậu rất nhiều. "
Chu Thanh Vũ ngạc nhiên nghĩ thầm: " cái quái gì vậy chứ? cái gì mà đi thay thế, cô căn bản còn chẳng kịp chuẩn bị cái gì đã bị thầy Jason giao cho trách nhiệm này, chả có liên quan gì đến vị tiểu thư Nam Cung này.. " cô im lặng chỉ cười nhạt cho qua.
Nghe Nam Cung Liên nói xong, thầy Jason có vẻ không vui, " tại sao Nam Cung Liên lại nói dối như vậy? Thanh Vũ là được cả khoa và toàn trường chọn ra để đi thuyết trình, sao qua miệng cô sinh viên này lại thành là đi thay cô ta, cùng là sinh viên học cùng khoa, sao lại khác biệt như thế? Nghĩ vậy nhưng ông im lặng vẫn không nói gì. "
Mấy vị giám đốc nhìn Nam Cung Liên đứng sát Vị Lục Tổng kia thì ánh mắt bọn họ liền sáng lên, một người lên tiếng hỏi:
" Tiểu thư đây là người quen với Lục Tổng sao? Nhìn hai người rất hợp nha, tiểu thư sau này xin được trợ giúp nhiều rồi. "
" Ầy..mọi người không cần khách sáo, có chuyện gì, tôi sẽ nhờ Lục thiếu đây giúp đỡ. "
Cô ta cười rạng rỡ mà không hề biết sự kiên nhẫn của Lục Minh Tử Duệ dần dần mất sự kiểm soát. Trên khuôn mặt anh tuấn kia, nụ cười đã tắt từ lâu, chỉ còn lại sự lạnh lẽo của một tên ác ma.
Triển Hoằng và Chu Thanh Vũ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tử Duệ, sau đó lại nhìn nhau rồi lắc đầu...
Triển Hoằng ra hiệu cho Chu Thanh Vũ, anh đưa bàn tay lên kéo ngang qua cổ..ý của anh muốn nói:
" Thiếu phu nhân người mau ngăn thiếu gia không thì có án mạng. "
Chu Thanh Vũ nhún vai, lắc lắc đầu, ra hiệu ý là:
" Tôi cũng hết cách, không giúp được đâu. "
Một vị giám đốc khác nhìn sang Chu Thanh Vũ thái độ khinh thường ông ta nói:
" Ai dô! Cô Chu đây chính là thay thế sao? Thì ra bản thuyết trình là của người khác chuẩn bị, cô Chu là học thuộc rồi đọc theo sao? Vậy mà tôi lại tưởng cô là tài giỏi thật chứ?.. thì ra.."
Còn chưa nói hết câu, ông ta lập tức phải ngậm miệng khi bắt gặp ánh mắt của Lục Minh Tử Duệ nhìn mình.
Ánh mắt anh rét lạnh như chứa đầy hàn băng, quanh anh khí tức tỏa lãnh lẽo, làm cho cả nhiệt độ nơi đó giảm xuống. Giọng anh lạnh lùng vang lên:
" Các người kẻ hát người xướng thật hay, bây giờ im được rồi chứ? "
Âm thanh xung quanh vì giọng nói của anh lẫn áp mà cũng bị cắt ngang, tất cả mọi người đều nhìn về đám người bọn họ.
" Xong rồi, xong rồi, ác ma trỗi dậy rồi. " Triển Hoằng thầm than trong lòng, " cô tiểu thư kia quả là ăn phải mật gấu sao? Lại động đến thiếu phu nhân nhà anh..chết cũng không trách được a! "
Lục Minh Tử Duệ cả khuôn mặt âm trầm, anh quay sang nhìn hai tên giám đốc lúc nãy đã nói chuyện với Nam Cung Liên rồi ra lệnh cho Triển Hoằng:
" Anh lập tức liên hệ với Thượng Kha, những công ty nhỏ do hai người này quản lý, không cần hỗ trợ đầu tư nữa, lập tức xóa sổ quyền kinh doanh rồi cho sát nhập vào chi nhánh của Lục Thị. Những tên không biết phân biệt tốt xấu, căn bản không xứng làm dưới cấp của tôi. "
" Vâng, tôi lập tức làm ngay! "
Một lát sau tiếng điện thoại của hai giám đốc vang lên, cả hai cùng nhấc máy, nghe xong cuộc điện thoại, cùng ngồi sụp xuống đất cả khuôn mặt tái mét. Hai tên giám đốc kia chả hiểu gì, bọn họ đã đắc tội với ai rồi sao? Chỉ một câu nói của vị Lục Tổng kia mà thôi, Cả hai từ một phú hào bao năm giờ chưa đầy mười phút đã mất tất cả.
Nam Cung Liên kinh hãi nhìn người đàn ông mà cô ta đang đứng gần, anh không còn là chàng trai có nụ cười tỏa nắng như lúc nãy nữa..mà bây giờ..bây giờ..
Chợt lùi lại hai bước, cách xa anh nhưng cô ta vẫn cảm thấy sống lưng lạnh buốt.. cả khuôn mặt trắng bệch..
Giải quyết xong hai tên giám đốc ngu ngốc kia, anh quay qua nhìn Nam Cung Liên, giọng anh lạnh lùng xen lẫn chán ghét anh nói:
" Sao nào, không phải Nam Cung tiểu thư sẽ cầu xin tôi cho họ sao, không phải cô thân với tôi lắm sao? Bây giờ cầu xin tôi tha cho họ đi, hai tên đó có sống tốt hay không còn phải nhờ cô cả đấy. "
Nói xong, anh thong thả ngồi xuống chiếc ghế mà Triển Hoằng vừa kéo tới, anh nhìn Nam Cung Liên một lượt, chờ cô ả trả lời. Đợi mãi, vẫn chưa thấy Nam Cung Liên nói gì, anh đứng dậy, tiến về phía cô ta một bước anh lại hỏi:
" Ồ, không trả lời tôi, chẳng phải suốt buổi thuyết trình chúng ta nói chuyện rất vui vẻ sao? Bây giờ cô đây là hết vui rồi à? "
Lục Minh Tử Duệ cười lạnh nhìn Nam Cung Liên rồi nói tiếp:
" Nam Cung tiểu thư, không biết cha cô có dạy cô rằng, nói dối chính là một điều xấu không? hay là ông ta vốn gian dối quen rồi nên không thể dạy cô ăn nói thật thà được a! "
" Còn nữa, tài năng không vượt trội, thì đừng cố tỏ ra mình là người tỏa sáng. Ngọc không mài dũa, sẽ lấp lánh được sao? "
Nam Cung Liên xấu hổ không phản bác lại được, mọi người ở đây đều không hiểu những gì mà Lục Minh Tử Duệ nói, chỉ có cô ta là rõ ràng nhất, từ đầu đến giờ, toàn bộ đều là cô ta tự biên tự diễn.
Lúc đầu khi tiến đến chỗ anh, thấy anh không nói gì cô ta cứ tưởng anh như mấy tên con trai khác, đều sẽ vì sắc đẹp của cô ta mà siêu lòng, nhưng cô ta lầm rồi, anh không phải là loại người đó. Thật ngây thơ khi nghĩ rằng sẽ qua mặt được anh.
Tử Duệ quay lại ghế ngồi, anh nhìn hết một lượt mọi người ở đây, lạnh lùng tuyên bố:
" Hôm nay, tôi Lục Minh Tử Duệ chính là vì nể mặt Chu Thanh Vũ nên mới tham dự sự kiện này. Vì cô ấy chính là Lục Thiếu phu nhân của Lục gia, cũng chính là vị hôn thê của Tử Duệ tôi. "
" Hả??? "
Toàn bộ mọi người đều nhìn qua cô gái nhỏ mặc chiếc đầm màu xanh xaphia, gì chứ cô gái xinh xắn, dễ thương này lại là Lục thiếu phu nhân...cả đám người kinh ngạc..
Ngay cả thầy Jason cũng bất ngờ, hóa ra học trò cưng của ông lại chính là vợ chưa cưới của tên tiểu tử này, nghĩa là Thanh Vũ cũng là con dâu tương lai của ông rồi.. thật bất ngờ, tên nhóc này che dấu cũng thật sâu. Nếu không có chuyện hôm nay, ông căn bản sẽ không biết được. Trong lòng kinh hỷ không thôi.
Chu Thanh Vũ mặt đỏ bừng, cô ngây ngốc nhìn anh, Anh vậy mà tuyên bố trước mặt bao nhiêu người. Thấy vợ mình đứng ngây ra, Lục Minh Tử Duệ tiến đến gần kéo cô ôm vào ngực sau đó anh nhìn vào Nam Cung Liên anh nghiêm giọng nói:
" Nam Cung tiểu thư, cô có biết người đàn ông thành đạt sẽ thích kiểu người phụ nữ thế nào không? Đó là kiểu người phụ nữ dùng đầu óc chứ không phải loại dựa vào nhan sắc. "
" À.. Nhắc cho cô nhớ, bản thân tôi ghét nhất là ba loại phụ nữ.."
" Thứ nhất: luôn đặt điều, nói dối không biết xấu hổ "
" Thứ hai: Thấy sang bắt quàng làm họ:
" Thứ ba: chỉ được vẻ bề ngoài, bên trong lại thối nát. "
" Mà ba loại phụ nữ này cô đều có đủ cả, vậy cô nói xem, tôi có ghét cô không? "
Lục Minh Tử Duệ dẫn Chu Thanh Vũ đi lướt qua Nam Cung Liên, rồi dừng lại nói nhỏ đủ để cô ta nghe thấy:
" Nam Cung Tiểu Thư, đừng cố thử sự kiên nhẫn của tôi..Tôi sẽ không bỏ qua cho một ai nếu dám đụng vào người phụ nữ của tôi...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.