Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 1)

Chương 7: Hoa hoa thiếu gia như anh bản tiểu thư không có hứng thú




Lúc này mọi người đã trở lại bình thường, không ai chú ý đến hai người thanh niên lúc nãy nữa. Chắc cũng không phải nhân vật xuất chúng gì.
" Các vị khách quý xin chú ý! "
" Hôm nay là dạ tiệc của nhà họ Chu chúng tôi. Chu Phong Tác tôi xin cảm ơn các vị đã không tiếc thời gian, để tham gia dạ tiệc này.."
Mọi người nghe tiếng Chu lão gia, tất cả đều hướng về phía cầu thang đươc gắn đầy hoa.
" Dạ tiệc hôm nay được tổ chức thứ nhất là để chúc mừng cho con gái lớn Thanh Vũ của chúng tôi, đã đậu đại học A và được nhà trường cử đi du học ở Mĩ.
" Năm năm tới đây con bé sẽ sống ở nước ngoài và học tập. Vì thế đây cũng coi như là tiệc chia tay của con bé. "
" Thứ hai là chúc mừng sinh nhật lần thứ 16 cho con gái thứ hai của chúng tôi Thanh Kỷ. Con bé vừa tròn 16 tuổi, ở bữa tiệc này mong các vị sẽ hướng dẫn và chỉ giáo cho con bé nhiều hơn. "
Nói xong Chu lão gia hướng chú Châu mời hai vị tiểu thư ra để chào khách. Một lát sau, âm nhạc chúc mừng vang lên, từ phía hai cầu thang hướng trên lầu đi xuống.
Hai cô gái ung dung tôn quý thong thả đi theo hai phía cầu thang, mỗi người đều mang một chiếc mặt nạ khảm đá quý nhưng kiểu dáng lại khác nhau.
Phía bên cầu thang gắn đầy hoa Hồng, một cô nhóc dáng người hơi thấp, làn da trắng nổi bật lên trong một bộ đầm kiểu công chúa màu hồng cánh sen. Khí chất trong sáng hơi trẻ con, nhưng không kém phần ủy mị của một thiếu nữ dần trưởng thành, làm ai cũng không khỏi cảm thán. Đây chắc là Nhị tiểu thư Chu Thanh Kỷ. Thật đáng yêu a!!
Nhìn qua bên đây, mọi ánh nhìn đều tập trung vào người thiếu nữ đang nhẹ nhàng bước từng bước một xuống cầu thang.
Dáng người mảnh mai, ủy mị. Cô khoác trên mình một chiếc đầm kín cổ mang màu tím nhạt của loài hoa Oải Hương. Hai ống tay áo được thiết kế may dài tới cổ tay, theo phong cách nữ hoàng. Bàn tay nhỏ trắng nõn miết theo lan can cầu thang được phủ đầy hoa Hải Đường.
Khí chất trầm lặng, giản dị, tuy vậy cũng không làm mất đi nét quý phái và sang trọng của cô. Chiếc mặt nạ màu trắng bạc khảm đá quý sáng lấp lánh. Đôi môi hồng nhạt nở nụ cười nhẹ nhàng.
Gương mặt kia nếu không có mặt nạ chắc chắn rất hoàn mĩ.
Nếu cô nhóc bên này là Chu Thanh Kỷ, thì người còn lại sẽ là Chu Thanh Vũ.
Khi hai cô gái cùng xuống tới sảnh chính, một tím một hồng, một trầm tính một lại hiếu động, một ngây thơ một thì bình thản quý phái, nhìn hai cô gái này, ai cũng phải thầm khen ngợi..
" Chu lão gia và phu nhân quả là có phúc nha. Có hai cô con gái không những xinh đẹp mà còn giỏi giang, tài sắc vẹn toàn. " Ai cũng phải ghen tị.
Hai cô gái tiến về phía chiếc bàn được bày sẵn bánh kem và rượu vang. Họ cùng nhau làm hết nghi thức thổi nến, cắt bánh, rồi thong thả ngồi xuống bàn cùng cha mẹ và em trai của mình.
Cầm một ly rượu trái cây màu đỏ sẫm, Chu Thanh Vũ quan sát một lượt hết tất cả các vị khách đến tham dự hôm nay, đột nhiên cả khuôn mặt vui vẻ của cô chợt trầm xuống lạnh toát.
Nhìn người thanh niên ở phía đó ân cần trò truyện với giọng điệu giả tạo, Chu Thanh Vũ thầm đánh giá,
Thật không biết vô liêm sỉ là gì, mặt lại thật là đủ dày a!! Lý Phó Kiệt anh ta vậy mà lại dám đến đây. "
Quả nhiên, phong thái nho nhã thư sinh luôn tỏ ra lễ độ thật hợp với anh ta, Chu Thanh Vũ chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ngay. Dù Lý phó Kiệt mang thêm mặt nạ..
Một đám tiểu thư quý tộc vây quanh để nối mối quan hệ và bồi đắp tình cảm. Ai cũng mong anh ta để mắt đến, vì dù sao anh ta cũng đại thiếu gia nhà họ Lý.
Kiếp trước, cô cũng vì cảm mến tính cách ấy của Lý Phó Kiệt mà đem lòng yêu, rồi trao cả đời mình cho anh ta, còn mang cả cốt nhục của anh ta, để đổi lại được gì, thứ cô nhận được là sự phản bội, dối trá, là cái chết oan ức, mất đi đứa con của chính mình..
" Sống lại lần này, sẽ còn yêu anh ta nữa sao..?"
" Phi.." Nằm mơ đi "
Chỉ cần nhìn thấy thôi là cô cảm thấy buồn nôn và nổi hết da gà rồi. Yêu sao? vĩnh viễn là không bao giờ xảy ra..
Ánh mắt Chu Thanh Vũ chán ghét nhìn lướt qua vị thiếu gia đầy giả tạo đó, thật là chướng mắt,đến nhìn thôi cũng không nhìn nổi mà.
Lúc này, Lý Phó Kiệt đang vui vẻ trò chuyện cùng các cô gái, chợt cảm thấy sóng lưng lạnh buốt. Như cảm thấy có ai đó đang nhìn mình..anh ta quay về phía Chu Thanh Vũ đang ngồi, chỉ thấy cô một thân cao quý, ưu nhã đang thưởng thức nước hoa quả. Mỗi một động tác của cô đều ủy mị, duyên dáng làm say lòng người.
Nghe nói, đại tiểu thư nhà họ Chu tính tình nhút nhát, bản tính lương thiện, giản dị lại dễ gần, xinh đẹp. Đúng với hình tượng vợ hiền dâu thảo của các bà mẹ chồng, trong đó mẹ của anh ta cũng không ngoại lệ.
Nghĩ vậy, Lý Phó Kiệt lập tức xin lỗi các cô gái đang vây quanh mình làm quen nãy giờ để sang chỗ có Chu Thanh Vũ ngồi.
Thấy anh ta đi về phía Chu Thanh Vũ, cả đám tiểu thư trố mắt nhìn, lòng không phục. Một người thanh niên tốt như vậy sao lại không thuộc về mình kia chứ!!
Trong đám con gái đó có cả Tô Nghiên Hy, nhìn Lý Phó Kiệt đi về hướng đó, cô ta tức muốn nổ mắt.
Hai tay gắt gao nắm chặt. Mặc dù rất không cam tâm nhưng không thể làm khác vì cô ta chỉ là con gái nuôi của Tô gia, mà Tô gia thực chất lại ko có địa vị tốt mấy trong giới thượng lưu.
" Chu Thanh Vũ cô cứ chờ đó..tôi sẽ không để cho cô yên đâu. "
" Ắt xì...!!! "
" Chị Thanh Vũ, chị còn bệnh sao? " Chu Thanh Kỷ hỏi.
" Thanh Kỷ đừng lo, chị không sao. " Nói rồi xoa xoa đầu cô nhóc vẻ cưng chiều.
" Chị không sao là tốt rồi..lát còn tiết mục khiêu vũ nữa đó! " Cô nhóc gật đầu nhắc nhở.
" Ừm chị biết rồi, yên tâm đi tiểu quỷ này.."
Chợt cô nhóc ghé sát tai chị giá nói nhỏ:
" Chị à, cái tên hoa hoa thiếu gia đang đến chỗ chúng ta kìa!! Đúng là đáng khinh mà.. đàn ông gì mà lại không giao tiếp làm ăn lớn với những doanh nhân có tiếng, suốt ngày chỉ biết ngon ngọt dỗ phụ nữ, thật làm xấu mặt phái mạnh mà. "
Cô gái nhỏ còn đang thao thao bất tuyệt, Lý Phó Kiệt đã đi đến đứng trước mặt hai chị em họ.
" Xin chào nhị vị tiểu thư..không biết hai vị có thể giành chút thời gian để chúng ta trò chuyện một chút được không? "
Không đợi trả lời, anh ta lại giới thiệu..
" Tôi là Lý Phó Kiệt là đại thiếu gia của Lý thị. Chúng ta làm bạn với nhau được không..?"
" Ai dô!!!! hóa ra là đại thiếu gia của Lý gia, còn tưởng là ai chứ? không biết đến rồi..thất lễ quá a! "
Chu Thanh Kỷ nói lớn làm gây sự chú ý cuả những người xung quanh. Giọng điệu tuy non nớt nhưng đầy sự giễu cợt và khinh thường.
Nghe như vây, Lý Phó Kiệt không những không hề tức giận, thậm chí còn cười ôn hòa, cử chỉ chính trực không ai bằng, anh ta còn không khách sáu định đi tới ngồi cạnh Chu Thanh Vũ..
Lý Phó Kiệt đang chuẩn bị ngồi xuống thì lúc này, Chu Thanh Vũ nãy giờ đang im lặng không nói gì đột nhiên đứng dậy, cô nói:
" Làm phiền vị thiếu gia này giữ tự trọng. Thanh Vũ tôi và anh đây không quen biết, cũng chưa từng gặp lần nào..đừng đường đột như vậy. "
Lý Phó Kiệt chôn chân tại chỗ, không biết đáp lại thế nào cho phải, anh ta thất thần suy nghĩ..
" Đây mà là cô gái dễ gần, hiền lành và giản dị sao? không lầm chứ, cô gái này căn bản là một loại hoa đẹp đầy gai mà.."
Anh ta hoàn hồn..
" Xin lỗi cô là do tôi đường đột.. tôi không.." Còn chưa nói hết câu, anh ta lập tức bị chặn họng!!
" Phó Kiệt thiếu gia, là một người nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất thì phải biết coi trọng sự nghiệp của mình là nhất. Nếu tôi là anh tôi sẽ đi giao tiếp, trò chuyện về vấn đề công việc trong công ty cha mình. Học hỏi kinh nghiệm của người đi trước để bản thân thêm tiến bộ. Chứ không phải là tìm đến các cô gái để làm quen và dỗ dành họ. "
Khuôn mặt Lý Phó Kiệt xám xịt, anh ta không ngờ Chu Thanh Vũ lại quyết tuyệt như vậy..
Người vây xem náo nhiệt càng lúc càng đông.
Lý Phó Kiệt siết chặt nắm đấm trong tay..hắn còn muốn giải thích thì lại bị Chu Thanh Vũ chặn họng. Cô nói tiếp:
" Với tôi mà nói, người đàn ông tôi chọn tất nhiên sẽ phải thật hiểu tôi từ sâu trong tim và không có nhiều mối quan hệ với người khác giới. Dĩ nhiên tôi đối với người đó cũng vậy. "
" Thanh Vũ tiểu thư, tôi chỉ muốn làm bạn với cô thôi, không có ý gì khác, cô đừng quá đáng, không cho phép cô giáo huấn tôi. " Lý Phó Kiệt phân bua.
" À!! vậy sao? "
" Thật nực cười nãy giờ tôi chỉ đưa ra lời khuyên cho a, không có ý gì xấu, đấy mà là giáo huấn sao?Muốn tôi giáo huấn anh sao, được thôi! " Chu Thanh Vũ nghiêm giọng:
" Lý Đại thiếu gia anh nghe cho rõ đây: làm đàn ông phải là chỗ dựa vững chắc cho người phụ nữ của mình. Chứ không phải giao tiếp dỗ dành với nhiều phụ nữ để lấy thế lực nhà họ củng cố cho địa vị của anh, vì vậy với tôi mà nói anh đúng là một tên không có tiền đồ. "
" Còn nữa, nói cho anh biết, với loại hoa hoa thiếu gia như anh Bản tiểu thư không có hứng thú..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.