Sảnh Chính. Biệt Thự Hách Gia.
Vừa nghe tin con dâu có thai, hai vợ chồng Lục Minh Tử Duệ và Chu Thanh Vũ chạy vội đến Hách Gia. Hai cô em gái Tử Thanh và Tử Yến cũng muốn đi, nhưng cha cô không cho. Cả hai đành tiếc hùi hụi.
"Lão già, con dâu tôi đâu rồi, sao không thấy nó, con bé có khỏe không?" Lục Minh Tử Duệ vừa ngồi xuống ghế, liền vội vàng hỏi.
Hách Liên Thành nhìn lão bạn già của ông, "cái lão già này, đâu phải mỗi ông được lên chức đâu cơ chứ?" Ông nhấp ngụm trà rồi nói.
"Tử Duệ à, lão già này, Ông gấp cái gì chứ? Con bé chỉ là mang thai thôi, có phải nguy hiểm gì đâu. Nó đang ở trên phòng cùng với Tử Thiên. Bây giờ có lên trên thì cũng là làm phiền hai đứa nó mà thôi."
"Ừ, tôi quên đi là Tử Thiên cũng có ở đây. Tốt quá, chúng ta nhất định phải mở tiệc mừng mới được."
Lục Minh Tử Duệ đề nghị.
"Quyết định vậy đi." Hách Liên Thành cũng không do dự liền đồng ý.
Hai người cười đến tít mắt. Mạc Dao và Chu Thanh Vũ nhìn hai lão chồng nhà mình cười vui vẻ, cũng vui theo. Cả hai gia tộc đều mong chờ sinh linh bé bỏng đầu tiên đến với nhà họ.
....
Những ngày tiếp theo sau đó, Hách Liên Mạc Hân phải nghỉ luôn việc ở công ty vì cô bị nghén nặng. Cả người gầy rạc đi vì không ăn uống gì được.
Ba Tháng sau...
Ngự Viên Lục Gia.
Nơi vườn hoa, Hách Liên Mạc Hân đang ngồi trên xích đu, thờ thẫn, bộ dáng mệt mỏi vô cùng, cô không ngờ có thai lại khổ như vậy, thai đã gần bốn tháng rồi, mà vẫn không ăn được gì. Miễn cưỡng lắm mới uống được chút sữa.
"Hân, sao em ngồi ngoài đây? Em đang yếu đấy." Lục Minh Tử Thiên bước tới khoác áo cho cô, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Vì cô bị ốm nghén, nên anh mang luôn công việc ở văn phòng về nhà làm, để tiện chăm sóc cho cô. Cả ngày anh phải đợi cô ngủ yên, rồi mới bắt đầu làm việc đến một hai giờ khuya mới đi ngủ. Anh cũng vì thế mà gầy theo cô.
"Cô nhìn khuôn mặt hốc hác của anh, bật khóc..
Chồng ơi, có thai sao lại ốm nghén chứ, em mệt, anh cũng vì vậy mà mệt theo em, hức hức..." cô khóc, khóc vì thương anh.
Anh ngồi xuống xích đu, ôm cô vào lòng, bàn tay xoa nhẹ bụng nhỏ hơi nhô lên, của cô, anh nói:
"Vợ ngốc, có ốm nghén thì con mình mới khỏe đó, anh nghe bác sĩ nói như vậy. Anh tiếc là không chịu thay được cho em thôi. Cố lên, vợ của anh, qua bốn tháng, sẽ không ốm nghén nữa...."
"Thật không?" Cô ngây thơ, ngưng khóc hỏi anh.
"Thật, với lại, em đừng có khóc, sẽ rất xấu, con chúng ta cũng sẽ không cười á." Anh trả lời cô vô cùng nghiêm túc.
Cô nghe anh nói, liền bật cười, "chồng à, ai nói anh thế?"
"Anh đọc sách nhiều nên biết thôi, ài bỏ đi, mau vào nhà, trời lạnh, ngoan cố gắng ăn đi, sẽ tốt cho em và con. Lần này, anh sẽ nấu cho em ăn, chịu không?" Anh đánh trống lảng qua chuyện khác.
Hách Liên Mạc Hân vừa nghe đến từ ăn, cô lại buồn ói, thật là khổ a. Cô miễn cưỡng gật đầu để anh yên tâm. Huống hồ, còn là anh đề nghị sẽ nấu cho cô ăn, nên đành đồng ý, chứ từ chối làm sao được đây.
Vào trong nhà, anh dẫn cô đến phòng bếp. Kéo ghế cho cô ngồi, vừa lúc gặp được Dì Liên, bà đang cầm một hộp thịt heo lát mỏng, dự định nấu cháo thịt cho cô.
Thấy thế, anh liền nói, "Dì Liên, để đấy, tôi làm cho. Dì đi làm việc khác đi."
"Thiếu gia, chuyện này?" Dì Liên có chút ngạc nhiên nhìn Tử Thiên mà hỏi.
"Yên tâm, tôi làm được." Tử Thiên kiên định, giành lấy hộp thịt heo từ tay bà rồi đi thẳng vào gian bếp. Anh không quên quay lại nháy mắt vợ yêu của anh.
"Hân, à, đợi anh làm món thịt heo chua ngọt cho em ăn nhé! "
"Thịt heo chua ngọt?" cả Dì Liên và Hách Liên Mạc Hân đều không hẹn mà cùng hỏi.
Lục Minh Tử Thiên kéo chiếc tạp dề mặc vào, anh nói, ừm, hồi còn ở Mĩ, anh từng nấu món này cho một nhà hàng rồi.
What? Cả hai người Hách Liên Mạc Hân và Dì Liên lại kinh ngạc tập hai. Hách Liêb Mạc Hân càng bất ngờ hơn, cô lẩm bẩm một mình, "Thiên ơi, Anh vậy mà còn có điểm này, người đàn ông này, còn cái gì mà anh không thể làm kia chứ?"
Dì Liên biết không còn việc của mình nữa nên bà xin phép thiếu gia và thiếu phu nhân rồi đi ra khỏi phòng bếp.
Trong bếp chỉ còn lại Hách Liên Mạc Hân và Lục Minh Tử Thiên, một người ngồi nhìn, một người nấu ăn, hạnh phúc nhỏ nhoi này, khiến ai cũng phải ganh tị.
Cô dù mệt mỏi, nhưng là nhìn thấy bộ dáng của anh, đeo tạp dề nấu đồ ăn cho cô, lòng cô lại vui vẻ lạ thường, cảm giác được chồng quan tâm trong thai kì, lúc ốm nghén như này thật hạnh phúc.
Vì cô, mà đây lần đầu tiên, anh vào bếp, lần đầu tiên đó nha. Cô cứ nhìn anh mà cười, nói thầm, "Thiên ơi, Chỉ cần là được anh cưng chiều, yêu thương vậy thì còn gì bằng, ốm nghén mấy, em cũng chịu được."
Hai mươi phút sau, anh cũng nấu xong, anh bê dĩa thịt heo chua ngọt, mùi vị thơm phức đến trước mặt cô đặt xuống.
"Xong rồi, em mau thử" Tử Thiên còn chưa nói hết câu, thì tay cô đã liền cầm nĩa mà xiên một miếng đưa vào miệng.
Chả là cô cũng sợ mình lại nôn ói, nên có phần hơi sợ mà không muốn ăn, nhưng là nhìn từng lát thịt hoe vàng xuộm, săn lại, mùi thơm vô cùng, cô không cưỡng nổi, mặc kệ luôn, ăn đã rồi tính... đâu phải lúc nào cũng được anh nấu cho ăn, ngu mới chê...
Kì lạ, cô ăn miếng đầu tiên, miếng thứ hai, rồi ăn đến mấy miếng sau đó, vẫn không buồn ói...
"Ngon quá! "cô vừa ăn, vừa tấm tắc khen.
"Vậy ăn nhiều vào nhé, anh nấu nhiều lắm đó." Tử Thiên cười đáp. Anh vui mừng vì cô ăn mà không ói nữa. Chứ mỗi lần thấy vợ ốm nghén mà ói, anh xót xa trong lòng, thật may, lúc này, cô lại không ói khi ăn đồ do anh nấu.
"Vợ à, em còn muốn ăn cái khác không?" Anh hỏi cô.
"Không, em thích cái này á, dễ ăn, không mặn, không nhạt, ngon cực. Chồng à, anh mở nhà hàng đi? Tài nghệ của anh còn hơn đầu bếp á." Cô cười tít mắt khen anh.
"Ngon lắm hả? Vậy mai anh nấu cho em nữa nhé, chỉ cần em không ói nữa, anh được là anh yên tâm rồi, bằng không, anh lo chết mất."
"A..vậy nếu em hết nghén, anh sẽ không nấu nữa sao?" Cô xụ mặt hỏi anh.
"Ngốc, chỉ cần em muốn, lúc nào cũng có thể nấu cho em ăn." Anh vừa nói vừa vén tóc mai cho cô, tránh dính vào đồ ăn.
"Ưm, thiệt không, anh hứa rồi nha, không được nuốt lời nha." Cô ăn miếng cuối cùng xong rồi đáp.
"Ừ, anh hứa." Nhìn cô ăn sạch dĩa thịt heo chua ngọt mà không lợm giọng buồn ói, anh sướng như điên, anh khen cô, "tốt quá, vợ anh giỏi ghê, cuối cùng cũng có thể ăn được một chút rồi."
Hách Liên Mạc Hân cũng lấy làm lạ, cô ăn nãy giờ cũng khá nhiều rồi, nhưng là không có ói nha, mừng quá.. "Hay là cô hết ốm nghén rồi đi..."
Nghĩ một lúc, cô lắc đầu, "chắc không đâu nhỉ, còn chưa qua bốn tháng nữa mà," nghĩ tiếp cô lại cười, "hay là do món ăn của Boss Lục nhà cô nấu ngon á nhỉ...?"
Có lẽ, vì món ăn với tràn đầy tình yêu và tâm ý của anh, khiến cô cảm thấy hạnh phúc mà quên cả sự mệt mỏi của cơn buồn ói đi...
"Tử Thiên à, cảm ơn chồng của em...cảm ơn vì mỗi chặng đường đi của em, đều có anh bên cạnh..."