****
Cảng Thanh Hà.
Trời gần trưa, ánh nắng gay gắt chiếu thẳng xuống làn nước mênh mông. Lấp lánh đến chói mắt.
Vài ba chiếc thuyền lớn chở hàng đang cập vào bến.
Trên lối vào cảng, Tử Thiên và Tiết Phong đang chờ đàn em của Tiết Phong đến báo cáo.
Từ đằng xa, A Tham và A Cửu chạy vội tới, thở gấp. "Đại ca, tụi em điều tra ra rồi. Khoảng 20 phút trước người chủ thầu hàng ở cảng có thấy một người đàn ông trẻ tuổi ôm một cậu nhóc tầm 4, 5 tuổi đi qua đây. Còn hỏi bao giờ sẽ có tàu ra khơi."
Tử Thiên và Tiết Phong cùng nhìn nhau, " Quả nhiên là Âu Dương Nghị."
Tử Thiên siết chặt tay thành quyền, " Âu Dương Nghị, mày muốn mang con trai tao đi sao? Đừng hòng. Tao nhất định sẽ không để mày như ý đâu."
Tử Thiên căn dặn Tiết Phong, " Phong, cậu cho tôi mượn A cửu một lát, chúng tôi qua bên kia tìm, cậu và A Tham ở đây tìm nhé."
"Được, cẩn thận chút, Âu Dương Nghị hắn có súng." Tiết Phong không quên nhắc nhở Tử Thiên rồi ra hiệu cho A Cửu.
"Tiểu cửu, bảo vệ Lục Thiếu cho tốt."
"Rõ, thưa đại ca." Dứt lời, A Cửu đi theo Tử Thiên về phía kho hàng cũ, nằm cách mé bờ sông khoảng mười thước.
Còn Tiết Phong phân phó cho A Tham điều anh em ở bang qua đây hỗ trợ. Sau khi A Tham rời đi, anh cũng tự mình rảo bước đến những thùng kéo của contaner để tìm kiếm.
....
Trở lại Lục Gia.
Hách Liên Mạc Hân lúc này đã tỉnh lại. Cô đi vội ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy cha chồng và Lâm An đang định rời đi, thì vội chạy theo sau, lớn tiếng gọi.
" Cha, cha cho con đi cùng với, con không thể yên tâm mà ngồi ở nhà được."
Lục Minh Tử Duệ và Lâm An dừng lại. Ông quay sang khẽ cau mày nhìn con dâu, nghiêm giọng,
"Mạc Hân, con đang có thai, con đến đó sẽ không giúp được gì, ngược lại sẽ gây thêm áp lực cho Tử Thiên."
Mạc Hân cắn môi, cô không dám phản bác lời ông nói, vì ông nói đúng, cô đang mang thai, cho dù thân thủ có giỏi thì chung quy cô vẫn là một thai phụ. Không thể làm gì được.
Lục Minh Tử Duệ thở dài một cái. Ông tiến đến trước mặt con dâu, khẽ vỗ vai trấn an cô.
" Yên tâm ở nhà, cha nhất định sẽ mang Tử Thiên và Trình Trình an toàn trở về."
Mạc Hân biết không thể lay chuyển ý của cha chồng, cô đành ở lại, dù lòng không yên thì cũng phải kìm lại.
Nhìn theo bóng dáng của cha chồng và Lâm An khuất sau cửa lớn, nước mắt rơi đầy mặt, miệng lẩm bẩm, "mọi người nhất định phải an toàn trở về nha."
Chu Thanh Vũ đằng sau đi tới, thấy bộ dạng của con dâu, bà không khỏi đau lòng, Nhà họ vừa mới đoàn tự bên nhau chưa bao lâu, mà lại tiếp tục xảy ra chuyện thế này.
" Hân, con nên vào phòng nghỉ ngơi, con đang mang thai, đừng khiến cơ thể áp lực như vậy." Bà Khẽ ôm cô vào lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Mạc Hân mệt mỏi dựa vào vai mẹ chồng. "Hức, hức, mẹ ơi.!" Cô khóc.
Chỉ mong mọi chuyện nhanh chóng kết thúc. Cô chỉ muốn an an ổn ổn mà sống với anh và hai con trai với hai con gái sắp chào đời của họ. Sống cho đến già, chỉ vậy thôi, nhưng không biết có toại nguyện hay không?
....
Trở lại Bến Cảng.
Ngoài khơi xa, chiếc tàu chở hàng đang chuẩn bị cập bến.
Tiết Phong dạo tìm một hồi nhưng không thấy. Sốt ruột, anh liền gọi điện cho Tử Thiên.
Bên này, Tử Thiên và A Cửu cũng chia nhau ra tìm. Điện thoại reo lên,
[ Thiên, bên cậu thế nào rồi.]
"Vẫn chưa tìm thấy, tôi lo quá." Tử Thiên đầy lo lắng chán nản đáp.
[ Cố một chút đi, nhất định thằng khốn Âu Dương Nghị đang ở đây, tôi nghĩ hắn muốn xuất ngoại.]
"Tôi biết rồi, cúp máy đây." Tử Thiên vừa dập điện thoại thì bên kia A Cửu khẽ ra hiệu cho anh. Tử Thiên chạy vội qua.
"Lục Thiếu, tôi tìm thấy rồi, kia có phải là họ không?"
A Cửu vừa nói vừa chỉ tay về hướng cách mé sông vài ba thước, Tử Thiên nhìn thẳng theo hướng tay của A Cửu, khoảng cách từ chỗ hai người đứng đến chỗ đó gần một trăm mét, nhưng là anh vẫn thấy rất rõ, hai thân ảnh một lớn một nhỏ kia không ai khác đó là Âu Dương Nghị và Trình Trình con trai anh.
Vừa mừng rỡ như điên, anh vừa lôi điện thoại ra gọi cho Tiết Phong.
" Phong, tìm thấy rồi, mau qua chỗ tôi đi. "
[ Được, chờ tôi chút.] Đoạn Tiết Phong dập máy.
Chưa đầy năm phút, Tiết Phong đã có mặt ở chỗ Tử Thiên.
Ba người Tử Thiên, Tiết Phong, và A Cửu gật đầu hiểu ý, tiến sát về phía Âu Dương Nghị và cậu nhóc Thiên Trình.
Bên này, Âu Dương Nghị vẫn không hay biết Tử Thiên đã đến gần sát hắn.
Hắn vẫn một mực đe dọa Thiên Trình. " Thằng nhóc kia, chỉ vài phút nữa thôi tao tiễn mày lên đường, mày sẽ phải trả nợ giùm cha mày và mẹ của mày."
Thiên Trình khuôn mặt non nớt dửng dưng nhìn hắn, cậu nhóc ánh mắt sắc lạnh, một mực im lặng, không trả lời, cũng không phản kháng mặc cho hắn muốn đe dọa, muốn sàm kiểu gì cũng kệ.
Âu Dương Nghị nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Thiên Trình, tự tâm liền cảm thấy có chút cảm thán, tên Tử Thiên kia quả tốt số, có được con trai ưu tú như thế.
Mới chỉ là cậu nhóc chưa đầy 5 tuổi vậy mà gan lì còn hơn người trưởng thành bình thường. Không biết là do cậu còn nhỏ căn bản chưa hiểu thế nào là chết, hay là đã hiểu nhưng dũng cảm chấp nhận. Một chút sợ hãi nao núng cũng không có.
Âu Dương Nghị lôi súng ra, nhìn Thiên Trình, lạnh giọng hỏi. " Nhóc con, biết đây là gì không?"
Thiên Trình nãy giờ ngồi vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất, nghe hắn hỏi, cậu nhóc mới ngẩng mặt lên nhìn.
Nhìn khẩu súng trên tay, cậu nở nụ cười nhạt, thanh âm trong trẻo non nớt vang lên. " Ông bị ngốc hay sao mà hỏi tôi đây là cái gì? Ông biết sử dụng nó, mà lại không biết nó là gì sao?"
Âu Dương Nghị có chút kinh ngạc, xen lẫn tức giận vì câu trả lời của cậu nhóc.
Hắn sống gần 30 chục năm, lần đầu tiên bị một thằng nhóc chê là ngu ngốc..Xấu hổ không để đâu cho hết. Hắn gắn lên, ánh mắt hung tợn nhìn Thiên Trình, " oắt con, mày cũng lanh mồm lanh miệng lắm." Âu Dươn Nghị hua hua khẩu súng trong tay, hắn tiếp lời. " Tao đổi ý rồi, lát nữa tao quăng mày xuống biển kia cho cá mập ăn thịt mày, chết không toàn thây."
Thiên Trình chân mày nhíu chặt. Hai bàn tay trắng nhỏ siết chặt vào nhau. Trong lòng bỗng run lên nhẹ. Từ khi sinh ra cho đến giờ, thứ cậu sợ nhất chính là nước.
Ở nhà, ngày đó khi được gần ba tuổi, cậu vô tình bị rớt vào hồ cá sau vườn thượng Uyển, xém chết đuối, từ đó liền sợ nước. Sau đó mỗi khi đi tắm, anh trai Thiên Bảo thì vào thẳng bồn nước mà tắm, còn cậu chỉ được mẹ tắm ở bên ngoài bằng vòi sen, vì cậu sợ nước, sợ phải chìm trong nước.
Nhìn dáng vẻ nho nhỏ đang khẽ run lên, Âu Dương Nghị đắc ý. " Cũng biết sợ đó, yên tâm tao sẽ kéo cả cha mày cùng chết chung, như vậy mày không phải cô đơn rồi."
Thiên Trình vừa nghe hắn nhắc đến cha. Cậu nhóc quên sợ hãi trong lòng, hét lên, " Ông đừng hòng như ý, cha tôi nhất định sẽ cứu được tôi, vì cha tôi thông minh và tài giỏi hơn ông gấp trăm lần, lêu lêu, đồ người xấu ngu ngốc."
Cậu nhóc vừa nói vừa đưa hai tay lên miệng một dạng châm chọc Âu Dương Nghị khiến hắn tức đến đen mặt.
Hắn không kìm nén, mà đưa cả hai tay túm cổ áo, nhấc bổng cậu bé lên, " Thằng nhãi con, mày tưởng tao không dám làm gì sao?"
"A....mau thả tôi ra, đồ xấu xa,"
Ngay lúc này, Tử Thiên và Tiết Phong cùng A Cửu lao ra, Tử Thiên quát lớn,
"Thằng khốn, trả con trai cho tao, nếu không đừng trách."
Bất ngờ bị phát hiện, Âu Dương Nghị quay ra, liền thấy ba người, thật nhanh hắn rút súng ra, dí súng thẳng vào đầu Thiên Trình.
"Đừng lại đây, bằng không tao bắn nát đầu nó." Hắn hung ác gằn lên.
"Không được làm hại nó." Tử Thiên vội lên tiếng. Ba người đứng lại không dám tiến lên...
Thật quá nguy hiểm, Tử Thiên và Tiết Phong đều có súng, thế nhưng lại không thể ra tay, vì con trai anh đang nằm trong tay hắn...
Quá hung hiểm, tiến thoãi lưỡng nan....