<!-- --> Vũ đến Đông Nam, cũng giống như tất cả các thành viên của Long Tổ, chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hoặc giữ gìn sự bình an cho Đông Nam, tránh cho những kẻ có dã tâm thừa gây thương tổn đến thủ trưởng No.1
Năm người ngồi cùng một chổ, Tiêu Thu Phong và Vũ, đương nhiên còn có Dạ Ưng, Túy Quỷ, còn có Dâm Tặc. Giờ phút này gặp lại, không khí rất hòa hợp, hoặc là có vài phần nhàn nhạt. Bởi vì trong ba người, chỉ có Dạ Ưng mới biết được thân phận thật của Tiêu Thu Phong.
Thời gian Túy Quỷ tỉnh rượu cũng không nhiều, giống như bây giờ, đồ ăn còn chưa lên, mà hắn đã cầm bình rượu nốc lia lịa. Còn Dâm Tặc, cái mạng nhỏ của hắn là do Tiêu Thu Phong cứu về, giờ phút này đương nhiên rất khách khí, tuyên bố như đinh đóng cột, có chết cũng phải báo đáp, đại khái là cứu hắn một mạng thì hắn sẽ lấy mười để báo đáp.
"Thu Phong, tuy rằng anh đã cứu tôi một mạng, nhưng Vũ thần của Long Tổ lại bị anh cướp đi, nói cái gì tôi cũng không cam lòng. Đừng nói tôi không nhắc anh trước, chỉ cần có cơ hội, tôi nhất định không bỏ qua"Ở HongKong, nhìn trúng Thiên Nhan Duyệt nhưng lại không có cơ hội, sau đó nàng tiến vào Tiêu gia, còn Vũ, một người con gái lạnh lùng cao ngạo, giờ phút này lại thâm tình chân thành, tản ra sự ôn nhu chưa từng có.
Trong lòng Dâm Tặc quả thật rất khó chịu, y chang Tư Mã Lạc, cảm thấy rằng tất cả cực phẩm trong thiên hạ, đều chạy về một mình tên Tiêu Thu Phong này.
Vũ cười, vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng trong nụ cười nhẹ nhàng đó, có một loại ôn nhu, có một loại ký thác, làm cho Túy Quỷ đang say cũng phải mở miệng: "Dâm Tặc, từ bỏ đi, Vũ tuyệt đối sẽ không cho mày cơ hội đâu. Nếu mày còn quấn quít lấy nàng, đừng nói Túy Quỷ tao không nhắc nhở trước, bị người ta đánh cũng đừng chạy đến khóc lóc với tao"
Nốc một ngụm cuối cùng, bình đã trống không, Túy Quỷ khó chịu ngồi thẳng dậy, ánh mắt đục ngầu nhìn Tiêu Thu Phong, nói: "Thu Phong, Túy Không Quyền của tôi đã lâu không dùng, anh có thể cho tôi cơ hội không?"
Không ai biết, Túy Quỷ, một kẻ luôn biết kìm chế, cuối cùng lại muốn tỷ thí với Tiêu Thu Phong.
Dâm Tặc vỗ tay, nói: "Không tồi, không tồi, Dâm Tặc tao mặc dù chỉ là một tên cùi bắp, nhưng Túy Không Quyền của Túy Quỷ lại là ngạnh công phu. Thu Phong, nghe nói anh là cao thủ siêu cấp, đấu một trận với lão Hầu, hôm nay phải cho anh em chiêm ngưỡng"
Đối với cao thủ như họ, bước lên một tầng cao mới không dễ dàng, bởi vì khi đã đến đỉnh rồi, cho dù có khổ công cách mấy, cũng không thể ngẫu nhiên đột phá được. Đó là cơ duyên, không có cơ duyên thì cho dù hao tổn tâm tư cơ nào, cũng không thể bước đi được.
Võ học, chính là một điều vô cùng kỳ diệu.
Vũ tựa hồ như muốn nói gì, nhưng Tiêu Thu Phong đã nở nụ cười sang sảng, nói: "Túy Quỷ, mọi người đều nói Dạ Ưng là kẻ khôn khéo nhất. Nhưng tôi thấy rằng, ở Long Tổ, anh mới là người thông minh nhất, được rồi, nếu anh đã mở miệng, sao tôi có thể không đáp ứng được?"
Dạ Ưng tựa hồ đã hiểu, nhưng Túy Quỷ lại không có một tia dị động, chỉ mở một bình rượu ra, tiếp tục uống, cái loại rượu quý này đối với hắn mà nói, giống như là nước lã vậy, thật là lãng phí.
Cửa phòng mở ra, Tôn Khánh Dục khẩn trương đi vào. Nhìn Tiêu Thu Phong một cái, ra một dấu hiệu có chuyện cần thương lượng, để hắn đi ra ngoài.
"Chú hai, ngồi đi, ở đây đều là bằng hữu của con. Không sao đâu, đã xảy ra chuyện gì, chú nói đi!"Tiêu Thu Phong nói xong, xoay người lại giới thiệu: "Đây là chú hai của tôi, là trưởng cục của một cục cảnh sát, coi như là một ông quan nho nhỏ, nhớ đó, về sau có chuyện tốt gì, phải chiếu cố một chút"
Theo biểu tình của những người này, Tôn Khánh Dục đã cảm nhận được, bọn họ không phải người bình thường, bất quá ông có thói quen là, những người tiếp xúc với thằng cháu của mình, chẳng ai là người bình thường cả.
Nếu Tiêu Thu Phong đã không muốn tránh đi, vậy thì có đạo lý, ông cũng không quản, ngồi xuống, nói: "Thu Phong, chú vừa nhận được mật lệnh, là nói về con, con xem trước đi"
Dâm Tặc đã nở nụ cười, trêu tức: "Chú đồng chí, chú lấy chuyện công là việc tư rồi, trái với kỷ luật, xem ra, tôi có thể kiếm được một số tiền thưởng lớn rồi"
Vũ lơ đảng liếc nhìn Dâm Tặc, nhàn nhạt cười cười, nói: "Dâm Tặc, chỉ sợ anh vừa nói ra, liền mất mạng, vậy thì đáng tiếc lắm"
Vẻ mặt Dâm Tặc cả kinh, như bị tổn thương nặng vậy, ôm lấy lòng ngực nói: "Vũ thần, em chính là công chúa trong mộng của anh, vì sao em lại hết lần này đến lần khác làm anh bị thương tổn"Dạ Ưng thì không được sự nhãm nhí như Dâm Tặc, nói: "Người nào phát lệnh?"
Có Tiêu Thu Phong ngồi kế bên, Tôn Khánh Dục cũng không sợ hãi, lập tức đáp: "Tổng cục Đái bộ trưởng, nghe nói mật lệnh này, chỉ có phân khu Đông Nam nhận được, đã có vài người bằng hữu hỏi ý của tôi, Thu Phong, con xem chưa?"
Túy Quỷ bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Sáng nay tôi mới nhận được tin tức, con trai Đái Quán Sinh của Đái lão già bị người ta đánh cho tàn phế, xem ra là anh làm"
Vũ bây giờ cũng đã hồi phục tinh thần,q uay đầu lại nhìn Tiêu Thu Phong hỏi: "Là kẻ làm phiền Thiên Nhan Duyệt hôm qua?"
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng gật đầu, nhớ lại thằng khốn bị tát mấy cái, hình như là họ Đái, đúng là không tồi, tốc độ của chúng quả không chậm.
Dạ Ưng thấy Tiêu Thu Phong gật đầu, biết chuyện này không giả, liền nói: "Không vấn đề gì, Đái gia còn không lên mặt được bao lâu, dám khi dễ thường dân, thật là mạnh bạo, là chúng không phải, không cần chú ý đến"
Túy Quỷ nói: "Cái tên Đái Quán Sinh kia, vốn là một tên rác rưởi, dọn dẹp một tên rác rưởi, cũng là vì nước nhà làm một chuyện tốt. Thu Phong, có cần tôi giúp anh..."Bọn họ thân là thành viên Long Tổ, tuy rằng cơ cấu chấp hành bí mật, nhưng ở kinh thành lăn lộn nhiều năm, cho nên quan hệ giữa người với người cũng không đơn giản.
Nhưng, Tôn Khánh Dục bên cạnh, nghe xong liền toát mồ hôi, thoạt nhìn những người này tuổi không lớn lắm, nhưng không biết là loại người gì. Đái bộ trưởng trong mắt của những người như ông là thái thượng hoàng, mạng sống của họ đều nằm trong tay hắn, không ai dám đối đầu với hắn.
Nhìn bộ dáng bình thản của họ, biểu tình khinh thường, căn bản là không để tên bộ trưởng kia vào mắt.
Tiêu Thu Phong ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Không cần, về sau còn nhiều chuyện cần mọi người hỗ trợ hơn. Chuyện này, để tôi tự xử lý, Đông Nam cần phải giết một con gà, để nhắc nhở những kẻ tự cho là đúng, nơi đây không phải chổ để chúng làm càng"
Tất cả mọi người không nói gì, vì lời nói của Tiêu Thu Phong đã rất rõ ràng, mà tên Đái bộ trưởng kia, chỉ là một con gà. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Túy Quỷ đứng dậy, vội vã nói: "Đừng để chuyện này quấy rầy ước định của chúng ta, đi thôi, Túy Không Quyền của ta thiếu chút nữa đã quên, Thu Phong, hôm nay cứ tự nhiên, đừng khách khí"
Tiêu Thu Phong cười, cười đến quỷ dị, gật đầu nói: "Đương nhiên, đối với anh, tôi chưa từng khách khí"
Người bình thường hoặc là kẻ không biết Túy Quỷ, nhưng kẻ đã đồng sinh cộng tử hơn mấy năm như Tiêu Thu Phong, trong lòng căn bản đã hiểu được, nhìn Túy Quỷ mơ hồ lơ đãng, như đã biết được thân phận của hắn, chỉ là chưa hoàn toàn xác định, vẫn còn chút hoài nghi.
Vũ biến hóa, chính là minh chứng lớn nhất.
Từ nhỏ, Vũ đã lớn lên tại Long Tổ, mọi người đều biết nàng là ai, nàng nhất định sẽ không tùy tiện yêu một người, mà khi yêu rồi, nhất định là cả đời. Cái này, mọi người đều tin tưởng. Mà bây giờ, tình yêu của nàng, tất cả đã dâng hết, chỉ vì một người tên Tiêu Thu Phong, cái này đã nói rõ nhiều vấn đề... Trong một khu rừng gần nhà, năm người, à không, sáu người chứ, Tôn Khánh Dục cũng theo tới. Tuy là không ai mời, nhưng không ai phản đối, ông tự mình đi đến, bởi vì ông rất ngạc nhiên.
"Túy Không Quyền của tôi đã không còn xa lạ với anh, cho nên tôi cũng không nhiều lời, Thu Phong, tiếp chiêu..."Túy Quỷ uống ngụm rượu cuối cùng, bình rượu trên người hắn bạo toái, hương say nồng đậm, mang theo khí kình nặng nề, không khí lưu động như hồng, giờ phút này, khí tức đã thành chiến ý.
Chiến đấu cùng Túy Quỷ, không phải là lần đầu tiên, đối với Túy Không Quền, trên đời này, trừ Túy Quỷ ra, quen thuộc nhất chính là Ảnh Tử.
"Ha ha ha... Túy Quỷ, đến đây"Tiêu Thu Phong tựa hồ như dưới tác động của thời gian, trí nhớ bị phai mờ, bây giờ, trong kí ức xuất hiện những đoạn phim ngắn, cái loại vô ưu vô lự khoái hoạt nảy lên trong lòng, tràn đầy tư vị hạnh phúc.
"Túy Quỷ, cố gắng lên, đừng làm mất mặt mọi người, chúng ta toàn bộ ủng hộ mày"Dâm Tặc cuối cùng cũng mặc kệ, mặc dù thân thủ của hắn không tồi, nhưng cuối cùng cũng chỉ là bàng môn tà đạo, so với công phu chân thật thì còn kém xa Túy Quỷ nhiều.
Tôn Khánh Dục từ lâu đã nghe Tiêu thiếu gia thân thủ nhất lưu, nhưng rốt cục thế nào, lại không tận mất chứng kiến. Nhìn hai cái bóng giữa sân vụt qua vụt lại, ông không khỏi ngơ ngác, đứng lặng ở nơi đó, đầu óc một mảnh hỗn loạn.
Đây là người sao?
Giờ phút này, ông mới biết được, vì sao địa vị của Tiêu gia ở Đông Nam tiến triển cực nhanh, vì sao người đàn ông này có thể khống chế được tất cả thế lực ở Đông Nam, vì sao không ai dám đối địch với hắn.
Bởi vì, căn bản hắn không phải là người, mà là thần!!!