Trọng Sinh Đứa Con Riêng Như Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 2: Sự thật sáng tỏ




- Mẹ......
- Được rồi mẹ không cần phải nói gì nữa đâu,là do con sai,con lỡ lời.Nếu nói gì không đúng mẹ cứ bỏ qua đi ạ.Cứ coi như con chưa nói gì.Con còn có việc ở công ty con xin phép đi trước
Nói rồi anh quay đi thẳng ra cửa nhưng lại gặp anh trai Dương Anh Kiệt của mình đứng ở đó.
- Anh về rồi à,vào nhà đi.Em có việc đi trước
Nhìn nụ cười gượng và khóe mắt có chút đỏ của Sâm anh cũng đã đoán được phần nào,anh chỉ gật đầu một cái rồi đi vào nhà.Anh biết rằng chuyện này lại như mọi lần nữa rồi.Có thể nói rằng chuyện này xảy ra vô cùng thường xuyên.Chỉ cần ngồi với nhau là y rằng xung đột xảy ra,không bao giờ hòa thuận.Nhìn ngôi nhà phủ cả tầng u uất anh lại thở dài trong lòng.Mẹ anh thì ngồi thẫn thờ suy nghĩ còn Vũ thì ngồi nước mắt lưng tròng khóe mắt sưng đỏ.Anh không biết bản thân phải làm như thế nào nữa,bàn tay vô thức siết chặt tờ giấy xét nghiệm ADN trong tay.Anh hận cậu bởi cậu lúc nào cũng kiêu căng ỷ lại,nhưng lại càng hận ba anh người gây ra tất cả mọi chuyện.
- "Ba à,ba muốn con phải làm thế nào đây.Hòa khí gia đình mất đi là do ba.Con cũng không thể ngờ rằng ba lại làm như vậy.Trước giờ ba luôn chín chắn,cho con động lực nhưng giờ sự thật như vậy con biết làm sao đối diện với sự thật này đây".Anh đi về phòng mà trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.Anh từ nhỏ đã luôn lạnh lùng kiệm lời,anh chỉ suy nghĩ trong lòng còn ngoài mặt lạnh tanh.Anh biết rằng ba mẹ luôn kì vọng rất nhiều vào anh và Tử Sâm.Luôn muốn hai người họ thành tài để sau này có thể bảo vệ Vũ bởi cậu luôn ốm yếu.
Anh từ khi còn nhỏ đã suy nghĩ như một người trưởng thành.Ba mẹ chỉ thương Vũ,còn Tử Sâm thì lại luôn một mình và lúc nào anh cũng phải dỗ dành an ủi cậu.Nhưng suy cho cùng vẫn là không bằng tình yêu của ba mẹ.
Cứ như vậy mọi chuyễn tiếp tục cho đến tối hôm đó.Ở thư phòng Dương gia,Anh Kiệt đi vào:
- Ba,con có chuyện muốn nói.
Anh đặt tờ giấy lên bàn trong sự khó hiểu của ba anh
- Con đưa ta giấy gì vậy.Xét nghiệm ADN???Ông ngờ nghệch xem tờ giấy
- Không có quan hệ huyết thống/ngỡ ngàng/
- Ba nên cho con một lời giải thích xác đáng đi ạ.Tại sao Vũ lại có huyết thống với ba nhưng với mẹ thì lại không.Ba nói cho con biết đi,rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra./anh nói to/
- Ba à,tại sao ba lại làm như vậy tại sao ba lại lừa dối mẹ suốt từng đấy năm.Tại sao? HẢ?/Nụ cười thê lương hiện rõ trên mặt anh/
Anh đau lắm chứ.Từng đó năm biết rằng Vũ là con riêng của ba với tình nhân,anh vẫn không thể nào chấp nhận được.Ba vậy mà phản bội mẹ mình ra ngoài cặp kè với tình nhân đến lỗi còn có con.Mà càng đau hơn khi từng ấy năm đứa em trai của mình lại không phải em ruột,mà chỉ là tu hú chiếm tổ.
*Rầm* cánh cửa thư phòng bật ra trong sự ngỡ ngàng của hai người.
- Tại sao ông lại làm vậy với tôi,tại sao hả.Sống cùng với nhau bao năm mà ông lỡ lòng nào cặp kè với tình nhân.Ông có còn coi tôi là vợ ông hay không.Hả? /bà cứ túm cổ áo ông đánh tới tấp/
- Tôi không biết gì hết bà phải tin tôi.Tôi không có lừa gạt bà,tôi xin thề.Ông quỳ xuống dưới đất miệng luôn mồm cầu xin thề thốt.Nhưng bà bỏ mặc ngoài tai
- Ông nghĩ tôi bị mù hay gì,giấy tờ để rõ ràng ở kia ông lại còn muốn chối.ADN không lừa dối con người ông có biết không.Bao năm nay ông ở đây làm rể,tôi phản cả gia đình để lấy ông,dùng cổ phần của bản thân nâng ông đến vị trí hiện tại.Vậy mà ông lại còn không biết điều.Ông nghĩ tôi là cái thá gì,tôi vậy mà cứ để ông xoay vòng vòng như con chó không biết gì.Ông ra ngoài cặp kè với người ta còn có cả con.Ông không thấy nhục nhã hay gì.
- Ông ăn vụng không biết chùi mép mà lại còn cả gan dẫn nó về đây.Ông nghĩ tôi đủ bao dung vậy hả,nuôi con tu hú mà không biết con ruột của mình hiện tại ra sao.Đứa con riêng của ông vậy mà lại còn bằng tuổi với con ruột của mình,ông có phải đã vụng trộm ngay từ đầu hay không.Đừng nói rằng ông không biết gì hết.
Bà tức giận gào lên,những lời nói cứ theo những cảm xúc tuôn ra.Bà tự trách bản thân tại sao lại không nhận ra sớm,tự trách mình mù mới đi lấy ông ta.Vậy mà bản thân từng ấy năm lại nuôi tú hú mà không phải con ruột của mình.Tại sao cuộc đời lại đối xử bất công với bà như vậy.Từ chồng lừa gạt giờ đến cả con cũng không phải đứa con mình đứt ruột đẻ ra.
- Chúng ta li hôn,toàn bộ tài sản của ông tôi sẽ thu về hết
- Đừng tôi xin bà,tôi sẽ chết mất.Tôi sẽ sửa mà,làm ơn cho tôi cơ hội nữa
- Ông cút đi giờ đây sẽ không phải nhà của ông nữa
- Ha,bà nghĩ bà hay lắm sao.Từ lúc mang thai trở lên xấu xí,nhếch nhác,không biết chăm chút cho bản thân thì trách ai.Chồng bỏ theo gái là đúng rồi.
- Ông..../tức giận quay người rời đi/
Những lời nói cứ vậy mà đánh sâu vào trong người bà và cả một dáng người đang đứng ở cửa. *Cạch* cánh cửa mở ra,bóng dáng ấy cũng chạy vụt về phòng.Những giọt nước mắt trên khuôn mặt mĩ lệ ấy cứ thi nhau lăn xuống rồi biến mất qua lớp áo mỏng.Cậu chạy về phòng khóa trái cửa ngồi bệt xuống nền đất bật khóc nức nở"Cậu vậy mà lại là con riêng của tình nhân mà ba vụng trộm bên ngoài"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.