Trọng Sinh Đứa Con Riêng Như Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 3: Vốn không phải của mình




Thì ra đó chính là lí do bao năm qua cậu luôn bị mọi người cho là không mang tí nét nào của ba mẹ.Có những lời nói đồn thổi rằng cậu không phải con ruột,nhưng cho đến hiện tại vậy mà nó lại xảy ra thật.Cậu như sụp đổ khi biết tin,cậu thế mà lại là con riêng,vậy hóa ra tình cảm gia đình bao năm qua vốn không dành cho cậu
- Tại sao,tại sao lại như vậy chứ.Bao năm qua rốt cuộc tôi tồn tại vì lí do gì.Là con của tình nhân nó có khác gì một sự sỉ vả hay không?ông trời cho tôi đáp án đi./cậu bật khóc nức nở,hai bàn tay siết chặt,răng cắn chặt vào môi đến bật máu/
- 18 năm nay tôi sống cuộc đời của người khác,haha thật nực cười.Nỗi lầm của người lớn tại sao tôi phải gánh chịu.Tại sao...../Cậu cứ vậy mà khóc mãi cho đến lúc mệt quá thì ngủ thiếp đi./
- Em ấy nghe thấy hết tất cả rồi sao.Không biết là nên vui hay nên buồn nữa.Vì người đàn ông làm sai mà mọi người xung quanh bị ảnh hưởng.Anh cũng không biết phải đối diện với em như thế nào nữa /quay người bỏ đi/
Sáng hôm sau,khung cảm thật ảm đạm và lạnh lẽo.Cậu với đôi mắt đỏ hoe ngồi dưới phòng khách nhìn mẹ cậu.À không đó đâu phải mẹ của cậu,là mẹ của người khác mà.Cậu đâu phải con ruột của bà ấy đâu.
- Mẹ.....
- Tôi không phải mẹ của cậu nên đừng có gọi bừa/tránh mặt quay đi/
Bà không muốn nói vậy với cậu bởi biết rằng cậu không có lỗi gì hết,lỗi là do những người kia.Nhưng thâm tâm nghĩ đến 18 năm nay cậu không phải con ruột của mình,con ruột của mình giờ lại không rõ tung tích ở đâu thì bà lại càng đau khổ nên đã buông ra những lời cay đắng với cậu
Lời nói của bà đã đánh vỡ bức tường cuối cùng trong cậu.Cậu muốn bà ôm cậu vỗ về an ủi như trước.Nhưng có lẽ giờ là quá khó rồi.Hiện tại bà không đuổi cậu ra ngoài ngay cũng là chút nhân nhượng cuối cùng dành cho cậu nên cậu phải biết điều.Những người hầu trong nhà đã bắt đầu xì xào bàn tán.Người anh thứ của cậu lại bắt đầu buông lời cay nghiệt với cậu
- Thì ra mày đúng không phải con ruột của nhà này thiệt,chỉ là tu hú chiếm tổ người ta.Nhục nhã không? Thân phận thấp hèn là con của tình nhân.Haha xứng với mày lắm
- Anh...
- Câm!!! Tao không phải anh của mày nên đừng có ở đó mà gọi bậy
- A.../quay sang nhìn mẹ nhưng lại chỉ nhận được lại sự hờ hững,lạnh lùng/
- "Thì ra là vậy mình có phải con bà ấy đâu mà bà ấy phải quan tâm"/cười chua chát/
Những ngày sau đó cậu luôn bị người hầu miệt thị,phỉ báng,thậm chí là đánh đập không thương tiếc.Trước đó cậu cậy quyền ức hiếp người ta.Giờ khi vỡ lẽ mọi chuyện họ bắt đầu công kích cậu.Lấy cậu ra làm bao cát xả giận
- Cũng chỉ là con riêng mà dám ra lệnh cho tao.Giờ tao trả mày cả vốn lẫn lãi.
Cậu chỉ có thể nằm im chịu trận bởi cậu vốn dĩ yếu từ nhỏ.Đôi mắt vô hồn không chảy nước mắt nữa do khóc đã quá nhiều.Cậu chịu đựng hết không kêu la một lời bởi cậu xứng đáng bị vậy.Tất cả do cậu mà ra.cậu cứ vậy mà suy nghĩ miên man đến lúc ngất đi.Đến cả khi tỉnh lại vẫn thấy mình nằm trên nền đất lạnh lẽo,quần áo rách rưới,bẩn thỉu cậu lại càng thấy nhục nhã.Từng có tất cả mà giờ cũng đã mất tất cả.
Rất nhanh sau đó họ đã tìm thấy đứa con ruột của mình,chỉ là tình cờ vào quán cà phê ngồi thì thấy đứa con đó làm phục vụ ở đó.Nên đã xác nhận huyết thống quan hệ rồi đưa về nhà.Nhìn khung cảnh ấm áp của một nhà mấy người bọn họ cậu lại cảm thấy cô đơn.
- Kia mới đúng là gia đình hoàn chỉnh,đầy đủ mọi người.Mình thật ghen tị với cậu ấy.Ngay cả những anh trai cũng cười đùa với cậu ấy mà trước đây mình chưa thấy lần nào.Huyết thống thật kì diệu..../quay người rời đi/


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.