Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 113: Em gái nuôi?




Andrew đi xuống dưới lầu, Kỳ Ân và đám người hầu thấy liền cúi đầu chào:
- Andrew thiếu gia, ngài về sao?
Anh gật đầu cười xem như trả lời lại, vốn là lách người đi qua bọn họ mà ra ngoài luôn, nhưng nghĩ đến thứ gì đó, anh liền đi lui lại vài bước, nhìn Kỳ Ân hỏi:
- Quản gia Kỳ, cô có biết cô gái mà Vô Thần hôn trên sân khấu là ai không? Hình như cô ta không phải người Thương Hải!
Andrew chỉ mới cử người theo dõi và tìm hiểu về Âu Dương Thiên Thiên gần đây thôi. Ngoại trừ việc người của anh thấy cô ta lên máy bay về Bắc Kinh thì những chuyện khác vẫn chưa biết.
Kỳ Ân ở bên cạnh Âu Dương Vô Thần suốt nên chắc là biết nhỉ?
Kỳ Ân nghe câu hỏi, cô hơi nhíu mày, nghi hoặc nói:
- Ý của Andrew thiếu gia là... Âu Dương tiểu thư?
- Âu Dương tiểu thư? - Andrew gần như hỏi ngược lại ngay sau câu trả lời của Kỳ Ân.
Cô gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, Âu Dương tiểu thư. Cô ấy tên là Âu Dương Thiên Thiên, Nhị tiểu thư của Âu Dương gia! Cô ấy đã ở đây cùng với cậu chủ 3 ngày rồi.
Andrew nghe xong, ánh mắt tỏ ra bất ngờ. Âu Dương Thiên Thiên? Cùng họ với Âu Dương Vô Thần,
Vậy hóa ra.... cô ta là em nuôi của cậu ấy sao?
- ---------...------------...----------------
Tại Âu Dương gia, Bắc Kinh, 7h tối...
Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên phòng, cô cầm một chiếc khăn đá chạm vào má mình, hơi nghiến răng.
Ai, sao đau quá vậy? Đã ngâm nãy giờ 30" rồi, vẫn còn rát và sưng quá.
Chết tiệt, Âu Dương Na Na, cô ta đánh mạnh thật!
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, phải cố chịu đựng thôi, dù sao ngày mai cô có việc quan trọng phải làm, không thể xuất hiện với khuôn mặt sưng như trứng vịt được.
May mà sức Âu Dương Na Na chưa đủ để làm mặt cô in rõ năm dấu tay, nếu không, cô bắt cô ta ăn đủ 10 ngón!
Đang lẩm bẩm, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, Âu Dương Thiên Thiên vớ tay lấy nghe:
- Alo?
Bên kia truyền đến tiếng nói của một người đàn ông, sau khi nghe xong, cô nhếch môi, khuôn miệng hơi cười, đáp:
- Được, cảm ơn anh, ngày mai tôi sẽ ghé qua lấy!
Dứt lời, cô cúp điện thoại, rồi năm xuống chiếc giường êm ái. Ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà, Âu Dương Thiên Thiên lẩm bẩm thành tiếng:
- Tống Dật Nhiên... hưởng thụ hết tối nay thôi. Ngày mai... tôi sẽ cho anh chuyển đến một nơi mới. Một nơi... với 4 bức tường bao quanh khép kín!
Vừa dứt lời, đột nhiên tay cô đang chạm vào má hơi dùng sức, ngay lập tức Âu Dương Thiên Thiên thét lên:
- A~ a~ a ~ đau quá má ơi~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.