Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 260: Nguy hiểm!




Âu Dương Thiên Thiên đứng sựng nhìn đám bụi gai trước mặt, cô thở từng tiếng nặng nề, ánh mắt đảo một lượt hoảng loạn.
Cái gì thế này? Đám bụi gai này là gì chứ? Vì sao lại mọc nhiều như vậy? Nếu chúng lấp hết mọi chỗ như thế thì làm sao có lối ra đây?
Âu Dương Thiên Thiên run người, tay và chân cô dường như đều đã tê rần, không còn chút sức lực nào nữa rồi.
Nhìn hết xung quanh, cô càng tìm kiếm chỗ ra càng hoảng loạn tới cực độ, tại sao lại có thể như vậy? Đến chỗ này là hết rồi sao? Cô sẽ cứ như vậy mà bị con rắn đó cắn chết, không thoát ra được à?
Không thể thế được, cô không muốn chết, cô không can tâm!
Âu Dương Thiên Thiên nghiến răng, tiến lên một bước dùng tay chạm vào những dây gai mọc chằng chịt lên nhau, cố gắng tách chúng ra.
Tay cô dùng sức, kéo từng sợi dây gai, thậm chí, vì mục đích muốn được sống, mà cô không ngại việc thứ thực vật vô hại đó đang làm đau mình, từng mảnh gai đâm vào tay, đau tới mức chảy máu, nhưng nó không làm Âu Dương Thiên Thiên chịu bỏ cuộc.
Cô vừa tách từng sợi dây gai, vừa quay đầu nhìn con rắn phía sau. Nó đã leo lên đến nửa mõm đá rồi, không còn bao xa nữa là có thể đuổi kịp cô.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, ánh mắt cô thấp thoáng ngập nước.
Làm ơn... hãy cho cô một lối ra đi! Cô không thể chết thể này được, bị một con rắn cắn chết và bỏ mạng tại một khu rừng? Cô không muốn như vậy! Thực sự không muốn.
Âu Dương Thiên Thiên tiếp tục tháo những sợi dây gai ra, tốc độ tay cô ngày càng mạnh vào nhanh hơn, có khi, một bàn tay nắm lấy ba bốn dây gai cùng một lúc, kéo toạt hết gốc rễ chúng ra ngoài.
Cho đến khi mắt cô thấy được một chút thứ gì đó từ phía bên kia, xuyên qua những bụi gai, thì Âu Dương Thiên Thiên mới dừng lại.
Ấn đường cô hơi nhíu, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.
Âu Dương Thiên Thiên bất giác nhìn xuống chân mình, xung quanh toàn là mõm đá và thực vật mọc xen kẽ, có nơi còn xuất hiện rêu bám nữa, chứng tỏ không khí xung quanh đây ẩm ướt hơn nhiều so với khu vực lúc nãy cô và Âu Dương Vô Thần đứng dưới kia.
Nếu như hòn đảo này được bao quanh bởi biển của vịnh San Frasico, vậy thì... phía dưới đó và phần trung tâm cô vừa mới chạy qua với địa hình đất cát phẳng, sẽ có những đám cây cao và lớn, còn ở nơi cô đang đứng đây, địa hình gồ ghề và toàn là mõm đá bám rêu, chỉ có những bụi gai sống tốt và phát triển như thế này, vậy thì... bên kia chắc chắn là nơi có nước!
Tức là, phần trước của hòn đảo này thì chìm, còn phần sau của nó thì nổi. Như vậy... sau đám bụi gai này, sẽ là một vách đá dẫn ra biển, hoặc là.... một đáy vực... dẫn đến một dòng sông nào đó.
Dù là thứ gì, thì bên kia đám gai này... cũng là địa hình cao và nguy hiểm, nếu như cô không cẩn thận, thì sẽ rơi xuống biển hoặc sông mà chết.
Nghĩ tới đây, tay Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên buông thả xuống, từng giọt máu trong lòng bàn tay cô, nhỏ từng giọt từng giọt xuống mõm đá dưới chân, chảy dài đến thứ nguy hiểm đằng sau....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.