Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 275: Kiếm đồ ăn




Âu Dương Vô Thần, Stefan và Andrew nói chuyện một hồi thì mưa bên ngoài cũng bắt đầu tạnh. Lúc này, đã là hơn 6h chiều rồi, mây đen vừa tan đi thì trời cũng bắt đầu tối dần.
Lúc này, anh quay sang mới phát hiện Âu Dương Thiên Thiên từ khi nào đã dựa vào vai anh ngủ gục rồi.
Khóe môi hơi nhếch lên, anh nhìn khuôn mặt người con gái đang ngủ say, ánh mắt đen lại.
Cô ngốc này, cả ngày chạy khắp nơi như vậy, có lẽ đã mệt lắm rồi. Còn bị thương nhiều như thế..... chắc đau lắm.
Âu Dương Vô Thần nhìn xuống những vết thương trên người Âu Dương Thiên Thiên, trong đôi con ngươi hiện lên chút đau lòng mà chính anh cũng không nhận ra.
Stefan ngồi chăm lửa, nhìn thấy một màn này, anh không có quá nhiều biểu hiện, chỉ tiếp tục cho thêm củi vào, để lửa cháy ngày một lớn hơn.
Đúng lúc này, Andrew bên cạnh liền bật dậy, lên tiếng:
- Này, hình như trời hết mưa rồi, tôi ra ngoài đi tìm cái gì đó ăn đây, các cậu có ai đi chung không?
Stefan liếc mắt, lắc đầu:
- Tôi không đi đâu, cậu đi đi! Nhớ kiếm đồ nào ăn được đem về.
Andrew nhướn môi, trừng mắt đáp:
- Cậu thử nói thêm một lần nữa xem, tôi không đem đồ ăn về cho cậu nữa bây giờ.
Dứt lời, anh mặc kệ Stefan, quay qua nhìn Âu Dương Vô Thần, hỏi:
- Vô Thần, đi chung không? Hay là... cậu cũng ở lại?
Người đàn ông chớp ánh mắt lạnh nhạt, anh đưa tay lên vuốt lọn tóc mai của Âu Dương Thiên Thiên, vài giây sau mới trả lời:
- Ừm, tôi đi. Nhưng mà, trước tiên... cởi áo khoác của cậu ra đi!
Andrew nghe nói, nhíu mày nhìn áo mình, thắc mắc:
- Lấy áo tôi làm gì?
Không kịp để người nào đó hiểu, Âu Dương Vô Thần trực tiếp lên tiếng:
- Đừng hỏi nhiều, cứ cởi ra đi!
Ấn đường Andrew cau chặt lại, mặc dù không muốn nhưng trước sự đe dọa của người đàn ông, anh bắt buộc phải tự cởi áo khoác của mình ra, đưa cho Âu Dương Vô Thần.
Anh cầm lấy chiếc áo, tùy tiện gấp làm 3 lại, rồi để xuống đất, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên, tách đầu của Âu Dương Thiên Thiên ra, đặt cô nằm lên chiếc áo.
Andrew: "...."
Quách tờ phắc? Lấy áo anh làm gối cho gái à? Cái thằng chết tiệt này!!!
Andrew trợn mắt, lên tiếng:
- Này, muốn người khác ngủ êm đẹp sao không lấy áo của cậu mà làm, lấy áo tôi là sao hả?
Âu Dương Vô Thần để người con gái nằm xuống thật cẩn thận xong, anh đứng dậy, quay đầu nhìn Andrew, nhạt nhẽo nói:
- Đừng có làm ồn nữa, mau đi thôi, tôi cũng không tin tưởng tay cậu đem đồ có thể ăn được về!
Dứt lời, Âu Dương Vô Thần liền nhấc chân đi trước.
Andrew đứng đằng sau: "..."
Cảm giác này.... sao anh lại có hai thằng bạn không tin tưởng mình như thế chứ?
Tổn thương quá.... hự~
Andrew hậm hực ôm theo con tim đầy tổn thương muốn rời đi, đúng lúc này, Stefan đằng sau liền gọi anh lại, ném chiếc điện thoại vào trong tay Andrew, dặn dò dùng đèn pin tiết kiệm một chút.
Sau khi 2 người đàn ông đi khỏi, trong hang động bây giờ chỉ còn một mình Stefan và Âu Dương Thiên Thiên đang nằm ngủ say.
Bỏ tiếp một cành củi vào, anh đưa mắt nhìn cô gái, trong đôi con ngươi, không nhìn ra bất kì biểu hiện nào.
- -------...-------------...----------------
Âu Dương Vô Thần và Andrew đi ra khỏi hang, cả hai dùng đèn pin điện thoại của Stefan chiếu sáng mọi thứ trên đường đi.
Vượt qua vài con dốc, bọn họ tìm được một ít trái cây, sau khi hái đủ quả, còn đi thêm một đoạn đường nữa để lấy nước uống.
Andrew nhìn Âu Dương Vô Thần lấy lá hứng nước, do dự một chút liền lên tiếng:
- Cậu và Âu Dương Thiên Thiên... hình như phát triển hơn mình nghĩ nhiều rồi nhỉ?
Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt lạnh nhạt, tay vẫn hoạt động bình thường, thuận miệng đáp:
- Tôi lại thấy không có gì cả, quan hệ giữa tôi và cô ta vẫn như vậy.
Andrew gật đầu, nói:
- Đúng, quan hệ thì vẫn như vậy, nhưng tình cảm thì đã khác, đúng chứ?
Lúc này, tay của Âu Dương Vô Thần chợt dừng lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn Andrew, không lên tiếng trả lời.
Thấy vậy, Andrew biết mình đã đánh đúng trọng tâm, liền nói tiếp:
- Vô Thần, tôi là anh em của cậu bao nhiêu năm rồi. Một ánh mắt, một hành động bình thường hay khác lạ của cậu, lẽ nào tôi còn không phân biệt được? Stefan có thể không nói, nhưng cậu ấy cũng như tôi, đều thấy được hết. Chỉ là... không muốn ngăn cản cậu mà thôi.
- Giống như tôi đã nói, bắt đầu từ show trình diễn ngày hôm đó, cậu và Âu Dương Thiên Thiên đã có một bước ngoặt mới rồi. Từng cử chỉ, từng lời nói của cậu dành cho cô ta, từng chút một đã thay đổi.
- Tôi không biết hiện giờ cậu có nhận ra tình cảm của mình hay không nhưng mà.... đây không phải điều tốt đâu. Tôi nói thật đấy!
Andrew đi tới một bước, anh nhìn thẳng người đàn ông:
- Cô ta đã bị thương, Vô Thần. Bị thương rất nhiều... khi ở bên cạnh cậu!
- --------...----------------....------------
Trong hang động, Stefan nhìn cô gái một cách im lặng, biểu hiện trên gương mặt hoàn toàn lạnh tanh, dường như... chẳng có một chút cảm xúc nào.
Ánh mắt anh tuy chỉ chứa đựng một hình ảnh duy nhất chính là người đang nằm nơi đó, nhưng mà.... nó không giống với ánh mắt của Âu Dương Vô Thần khi nhìn Âu Dương Thiên Thiên, càng không giống ánh mắt của Andrew khi nhìn vào cô ta.
Ánh mắt đó... là của một động vật hoang dã... đang nhắm tới con mồi của mình. Trong bóng tối, đôi con ngươi tưởng chừng như không hề gây hại đó... lại mang theo thứ nguy hiểm không thể ngờ tới...
Đúng lúc này, đột nhiên Stefan đứng dậy, anh ta nhẹ nhàng bước qua đám lửa. chậm rãi tiến về phía Âu Dương Thiên Thiên.....
Âu Dương Vô Thần nhìn Andrew, ánh mắt anh từ đầu đến cuối vốn không có gì thay đổi, thế nhưng, khi nghe đến câu "Âu Dương Thiên Thiên bị thương khi ở bên cạnh anh" thì nó lại hung hăng kích động.
Nuốt một ngụm nước bọt, Âu Dương Vô Thần lần đầu tiên không thể lên tiếng cãi lại được, anh mím môi, không đáp trả bất cứ lời nào.
Tính tới thời điểm hiện tại, không mấy ai có thể làm Âu Dương Vô Thần cứng họng, thậm chí là chèn ép anh trong lời nói, thế nhưng, Andrew lại có thể làm điều đó, chỉ bằng một câu nói.
Điều này nói lên điều gì chứ? Nó chỉ có thể chứng minh được 1 sự thật duy nhất thôi, chính là.... Âu Dương Thiên Thiên... đã có một vị trí trong lòng của người đàn ông này rồi!
Andrew mím môi, nhìn sự im lặng của Âu Dương Vô Thần, lên tiếng:
- Trước giờ, ba người chúng ta đều rất ít nói đến vấn đề yêu đương, bởi vì mỗi bản thân chúng ta đều biết, nếu như yêu, thì chính là phải chuẩn bị một tinh thần thép để chống chọi với nó. Vô Thần, cậu đã từng mất người cậu yêu nhất, cậu hiểu rõ cảm giác đó mà, đúng chứ?
- Chúng ta là những người ở trong bóng tối, đối với những kẻ ngoài ánh sáng, chính là thứ rất nguy hiểm. Vậy nên, tôi luôn luôn khuyên cậu, nếu như muốn yêu, hãy yêu một người phụ nữ cùng thế giới với mình, bởi vì, ít nhất họ đủ mạnh mẽ, đủ thế lực, và đủ dũng cảm để ở bên cạnh cậu. Còn Âu Dương Thiên Thiên, cô ta căn bản không sống được trong thế giới của chúng ta.
- Tôi biết, lúc cậu thấy cô ta bị thương, thấy cô ta khóc, rất đau lòng, rất nhức nhối, nhưng mà... đó mới là bản chất của chúng ta, nếu như cậu muốn cô ta, thì đó chính là tương lai mà Âu Dương Thiên Thiên phải đối mặt. Cậu nhẫn tâm sao? Nhẫn tâm nhìn cô ta bị thương vì cậu?
Dừng một chút, Andrew lùi lại một bước, anh nhìn Âu Dương Vô Thần với ánh mắt đồng cảm, nói:
- Vô Thần, nhân lúc tình cảm còn chưa sâu nặng, hãy cắt đứt nó đi! Rời xa cô ta, rời xa thứ sẽ khiến cậu đau lòng 1 lần nữa. Đây là lời khuyên chân thành của tôi.
Dứt lời, anh xoay người muốn trở về lại hang động, thế nhưng, đúng lúc này... người đàn ông đứng phía sau tưởng chừng sẽ không nói gì, đột nhiên lên tiếng:
- Cậu nói nhiều như vậy, cái gì tôi cũng hiểu. Nhưng mà.... tôi không làm được, cũng không muốn làm.
Chân Andrew đứng sựng lại, anh nhíu mày, quay đầu nhìn Âu Dương Vô Thần, vào thời khắc này, ánh trăng bắt đầu lên cao, soi sáng cả một vùng trời tăm tối.
Ánh trăng phản chiếu xuống dòng nước tĩnh lặng, trong vô tình, nó khắc sâu cả hình bóng của người đàn ông xuống làn nước đó....
- Cậu từng hỏi tôi, liệu một ngày tôi có tình cảm với Âu Dương Thiên Thiên, vậy thì sẽ thế nào. Lúc đó tôi đã trả lời, tôi sẽ không bao giờ có tình cảm với cô ta, cho đến bây giờ tôi vẫn nghĩ là mình không có, nhưng mà.... tôi đã sai.
- Tôi đã nói dối cậu, nói dối cả chính mình. Âu Dương Thiên Thiên, bắt đầu từ lúc cô ta nắm lấy tay tôi.... có lẽ..... tôi đã thích cô ấy mất rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.