Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 322: Vậy tại sao không thể là Em?




Elena nghe câu hỏi của Andrew, theo bản năng cương lên nói:
- Anh....
Andrew biết mình đã nói trúng tim đen của cô, không cho cơ hội phản bác nữa anh ngay lập tức hỏi:
- Chẳng lẽ anh nói không đúng sao? Em không chấp nhận được việc mình thua một người tầm thường như Âu Dương Thiên Thiên, nên mới nảy sinh lòng ghen ghét với cô ta. Em không can tâm khi nhìn thấy Âu Dương Vô Thần đối xử đặc biệt với cô ta mà thôi.
Từng lời từng chữ của Andrew nói ra, như đâm thẳng vào tim đen của Elena, khiến cô có cảm giác mình bị nhìn thấu. Tức giận, Elena hét lên:
- Dù có như thế nào, cũng không cần anh quản!
Dứt lời, người phụ nữ liền vùng tay ra khỏi người đàn ông, mím môi chạy đi.
Andrew nhìn theo Elena, trong thâm tâm như muốn chạy tới cản cô. Nhưng nhớ đến chuyện gì đó, anh liền xoay người về phía Vivian, lên tiếng:
- Giúp tôi xem Vô Thần thế nào, hình như vết thương cậu ấy bị bục chỉ rồi.
Thấy Vivian gật đầu, Andrew tiếp tục liếc mắt sang nhìn Stefan, nhưng lần này anh không nói gì, chỉ lướt ánh mắt qua một chút rồi nhấc chân rời đi.
Vivian đi đến chỗ Stefan, xem xét người anh, hỏi:
- Tại sao lại chọc giận Phelan chứ?
Stefan chậm rãi lắc đầu, đáp:
- Tôi không chọc cậu ta, tôi chỉ đang.....
Nói tới đây, người đàn ông đột nhiên dừng lại. Trước ánh nhìn khó hiểu của Vivian, anh không nói nữa, chỉ hướng mắt về phía phòng phẫu thuật.
Lần này... đã có thể xác định được rồi!
- -----------....---------....----------------
Elena xông ra khỏi khu bệnh viện, cô cứ vô thức chạy mãi chạy mãi về phía trước, từ lúc nào không hay đã phát hiện mình chạy đến khu hoa viên.
Đột ngột dừng chân, Elena quay đầu, lớn tiếng hỏi:
- Anh đi theo em làm gì? Không phải anh nói em làm sai sao? Đuổi theo một người làm sai như em là muốn chế giễu phải không?
Andrew đi đến trước mặt cô, anh chưa từng thấy Elena khóc lần nào, nhưng bây giờ thấy mắt cô hơi đỏ, còn có màn nước mỏng đang cố kiềm nén không cho rơi xuống, có vẻ như... cô đang rất uất ức.
Anh hạ giọng, lên tiếng:
- Elena, đúng là em làm sai, nhưng làm sai thì chỉ cần nhận lỗi, rồi sửa chữa nó là được, em không nên cố chấp như vậy.
Elena mím môi, gật đầu nói:
- Ừm, anh nói gì cũng đúng, em làm gì cũng sai, có được chưa? Chuyện của em không cần anh quan tâm, cút đi.
Nói rồi, Elena quay người, muốn đi tiếp, thế nhưng lần này Andrew không cho cô chạy đi dễ dàng như vậy nữa. Anh tiến lên, bắt lấy tay cô, ép Elena xoay đầu lại, lên tiếng:
- Elena, em đừng có bướng bỉnh nữa được không? Âu Dương Thiên Thiên là người mà Vô Thần đã chọn, chứ không phải em. Dù em có ghét thế nào, không can tâm thế nào thì cũng không thay đổi được điều đó.
- Phải, là em không can tâm, không chấp nhận được việc một người như Âu Dương Thiên Thiên chiếm được sự quan tâm của Phelan, anh vừa lòng chưa? - Elena hét lớn, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống má cô, dường như đã không thể kiềm nén được nữa.
- Em theo đuổi anh ấy 6 năm rồi, từ ngày quen nhau đã bắt đầu như vậy, anh có biết em cố gắng như thế nào hay không mới thu hút được sự chú ý của Phelan? Em gái của bạn thân, vị hôn thê, đồng đội, tất cả.... bất chấp dùng mọi thân phận để ở bên cạnh anh ấy, để em đổi được cái gì chứ?
- Sự lạnh nhạt, hờ hững thì cho em hết, còn ánh mắt đầy tình tứ và sự quan tâm thì hướng về phía Âu Dương Thiên Thiên cả sao? Tại sao lại phải đối xử với em như thế? Em không bằng Âu Dương Thiên Thiên chỗ nào chứ?
Elena như nói ra nỗi lòng của mình, ánh mắt cô đỏ âu, từng giọt nước cứ thế rơi xuống không kiểm soát, nghẹn ngào đau đớn:
- Em cố gắng thật xuất sắc, cố gắng thật giỏi thật xứng đáng vì chỉ mong có 1 cơ hội được đứng ngang hàng với anh ấy, mong anh ấy có thể vì sự nỗ lực của em mà nhìn em một lần thôi. Nhưng kết quả thế nào? Cũng không bằng một người tầm thường không có lấy 1 nét nổi trội như Âu Dương Thiên Thiên ư?
- Anh ấy nói lựa chọn người phụ nữ của mình chưa bao giờ nhìn vào quyền lực hay nhan sắc, vậy thì..... tại sao lại không thể là em chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.