Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 331: Hi vọng!




Mã Nhược Anh đột nhiên nhếch khóe môi, lên tiếng:
- Vô Thần, từ khi nào thì hai chữ "có thể" hay "không thể" nằm trong từ điển của cậu vậy? Tôi quen cậu từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thấy thứ gì cậu muốn mà không đoạt được cả.
Dừng một chút, cô vỗ vỗ ngực anh, nháy mắt nói:
- Đừng lo lắng, của cậu thì không sớm cũng muộn sẽ về với cậu. Chỉ cần biết cố gắng, không có thứ gì trên thế giới này là không lấy được.
Dứt lời, cô xoay người, bỏ tay vào túi và đi về phía trực thăng, tư thái tự tin đầy cuốn hút không hề giống với tác phong nhã nhặn ngày thường một chút nào. Dường như lúc này, Mã Nhược Anh đã hoàn toàn rũ bỏ hình tượng 1 người bác sĩ, thay vào đó chính là một người phụ nữ với sức quyến rũ thực thụ.
Stefan ngồi trên trực thăng, đúng lúc liếc mắt nhìn sang. Đôi con ngươi vừa vặn bắt gặp hình ảnh xinh đẹp này, bất động thưởng thức.
Andrew ngồi bên cạnh, ánh mắt anh không nhìn đi đâu cả, đặt hết vào người phụ nữ đối diện mình. Thế nhưng, Elena lại làm như không thấy, cô tình lơ đi.
Vivian ngồi sát Elena: "..."
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi~
Có thể để cẩu độc thân như cô yên ổn bay hết chuyến này không?
Âu Dương Vô Thần vẫn đứng nhìn xuống phía dưới, lúc này, đột nhiên có một chiếc ô tô đi tới. Bước xuống chiếc xe đó chính là thân ảnh của Âu Dương Chấn Đông.
Ông ấy đến rồi.... đến với tốc độ nhanh thật.
Những người hầu trong lâu đài của Vivian nhanh chóng làm nhiệm vụ của mình, bọn họ đưa Âu Dương Chấn Đông đến phòng của Âu Dương Thiên Thiên, nói rõ tình hình cho ông. Không khó để nhận ra ông ta rất tức giận về chuyện này.
Thế nhưng, bỏ qua tất cả Âu Dương Chấn Đông vẫn mang theo Âu Dương Thiên Thiên rời đi. truyện kiếm hiệp hay
Nhìn chiếc xe lẳng lặng nổ máy. Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt luyến tiếc, đợi đến khi nó đi thật xa, anh mới không nhìn nữa.
Một cơn gió thổi qua, hất bay mái tóc của Âu Dương Vô Thần, khiến khuôn mặt của anh trở về sự lạnh nhạt bình thường.
Quay người, Âu Dương Vô Thần chậm rãi nhấc chân, hướng về phía những người đồng đội của mình, rồi rời đi.
Thiên Thiên, cho đến lúc cất cánh, tôi vẫn muốn ở bên cạnh em tới giây phút cuối cùng, dù không trực tiếp, nhưng tôi vẫn muốn em hiểu tôi đã đợi em, chứ không hề bỏ đi.
Hi vọng, dưới 1 bầu trời này, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
- -------------...-------------...-----------
Âu Dương Chấn Đông kể xong quá trình đến San Fransico để đón Âu Dương Thiên Thiên, thế nhưng suốt câu chuyện đó, cô không hề lên tiếng nói câu nào.
Khuôn mặt không cảm xúc cứ nhìn thẳng, bên trong đôi con ngươi rất vô hồn, dường như không có thứ gì đủ sức lọt vào.
- Thiên Thiên, con sao vậy? - Thấy cô im lặng, Âu Dương Chấn Đông lên tiếng hỏi.
Âu Dương Thiên Thiên rũ mắt, không nhìn người đàn ông, nói với giọng bình thường:
- Con không sao, chỉ là... đột nhiên cảm thấy có chút mệt.
Âu Dương Chấn Đông nghe vậy, liền lo lắng nói:
- Vậy sao, thế thì con nên nghỉ ngơi thêm đi. Ba sẽ ra ngoài, khi nào đến Âu Dương gia, ba sẽ gọi con.
Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, vẫn tiếp tục rũ mắt. Đợi đến khi người đàn ông rời đi, cô mới ngẩng mặt lên, lúc này... một giọt nước mắt không biết tại sao lại rơi xuống....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.