Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 353: Có chuyện rồi




Lữ Uyển Thành lần này không thắc mắc nữa, anh chỉ liếc Kỳ Ân một cái, rồi rút trong túi ra một chiếc headphone không dây, gắn lên tai mình, nói:
- Định vị cho tôi vị trí của Âu Dương Thiên Thiên - Nhị tiểu thư Âu Dương gia.
Kỳ Ân nhìn xung quanh, thấy có camera an ninh, cô ngay lập tức ra hiệu cho người đàn ông. Anh hơi xoay người, nhỏ giọng nói tiếp:
- Còn nữa, làm nhiễu camera của khách sạn PJH, chi nhánh Bắc Kinh đi.
Thang máy vẫn tiếp tục đi lên, Kỳ Ân gõ ngón tay từng nhịp vào áo, qua vài giây, khi thấy không còn chấm đỏ nhấp nháy nữa, cô liền biết camera bị xâm nhập rồi, Kỳ Ân tiến lên, trực tiếp dùng tay mình đập vào hệ thống điều khiển.
Lỗi kĩ thuật ngay lập tức khiến thang máy reo chuông báo động, đồng thời cũng làm nó dừng lại, ngay trước tầng 34.
Cô quay sang nhìn Lữ Uyển Thành, nói:
- Khách sạn này làm việc rất uy tín, chúng ta sẽ có khoảng 5 phút.
Cô vừa nói xong, tiếng trong headphone cũng vừa truyền tới, Lữ Uyển Thành nghe rõ, lên tiếng:
- Âu Dương Thiên Thiên 10 phút trước đã đặt một phòng trung tại khách sạn này, ở tầng 40, phòng 4012.
Thế nhưng, khi anh mới dứt lời, người phụ nữ còn chưa kịp đáp lại thì một loạt những tiếng động liền vang lên:
"Pằng" "Pằng" "Pằng"
"Rầm" "Rầm"
Kỳ Ân và Lữ Uyển Thành đồng loạt ngước mặt lên, cả hai cùng nhìn xung quanh, những thứ tiếng mà họ quen thuộc đến mức khắc sâu vào xương máu không hiểu sao lại hiện diện ở nơi này.
Kỳ Ân cắn môi, lên tiếng:
- Chết tiệt, có chuyện rồi!
Quay qua nhìn Lữ Uyển Thành, cô đột nhiên quát:
- Không phải anh nói cậu chủ mấy tiếng nữa mới về tới sao?
Lữ Uyển Thành trợn mắt, nhướn mày trả lời:
- Thì theo lịch trình là như vậy mà, ai dám đảm bảo có về sớm hay không chứ?
Kỳ Ân nghiến răng, cô rút headphone trong túi ra, nhanh chóng gắn lên tai mình, hỏi với giọng dồn dập:
- Anna, cô đang ở đâu vậy?
Như đã liên lạc từ trước, trong tai nghe liền phát ra tiếng của một cô gái đáp trả:
- Tôi đang ở tầng 12 của khách sạn PJH đây, đám người bang Lão Hổ chắc hành động rồi. Họ đang chặn đội hình của chúng ta.
Kỳ Ân ngước mặt lên nhìn nóc thang máy, cô ra hiệu cho Lữ Uyển Thành, vừa làm vừa nói:
- Báo tất cả làm nhiệm vụ cẩn thận, giãn đội hình thấp một chút, tránh tầng 40 ra, Âu Dương Thiên Thiên đang ở trong khách sạn này.
Anna từ dây bên kia nghe thấy, không kiềm được sững sốt, lên tiếng:
- Âu Dương Thiên Thiên? Sao cô ấy lại ở đây? Đáng lẽ ra bây giờ phải ở Âu Dương gia chứ?
Kỳ Ân nhấc chân đứng lên người của Lữ Uyển Thành, cô đưa tay đẩy nắp thang máy, rồi nhanh chóng nhảy vọt lên trên. Lữ Uyển Thành cũng liền theo sau.
Nhìn những dây cáp xung quanh, cô lấy trong người ra một đôi bao tay bằng da, đưa cho người đàn ông bên cạnh một chiếc, còn mình đeo một chiếc, miệng vẫn linh hoạt trả lời:
- Tôi cũng vừa mới biết Thiên Thiên đang ở khách sạn này thôi, nên định tìm cách cho cô ấy rời đi đây. Nhưng không ngờ đám người kia lại hành động nhanh như vậy.
- Dù gì thì sự xuất hiện của Âu Dương Thiên Thiên cũng không nằm trong kế hoạch, nên nhắc nhở mọi người cẩn trọng một chút, làm cô ấy bị thương chỗ nào, chúng ta nhất định cũng sẽ có vết thương chỗ đấy.
- Được rồi, cứ tiến hành theo kế hoạch.
Dứt lời, tiếng báo cháy toàn khách sạn ngay lập tức vang lên, Kỳ Ân và Lữ Uyển Thành nhìn nhau, đồng loạt cầm lấy dây cáp, nảy người vút lên.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.