Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 374: Đã từng có một cô gái!




Người đàn ông nghe tiếng của Âu Dương Thiên Thiên, cảm thấy có chút khác lạ, chậm rãi hỏi:
- Em muốn nói chuyện gì?
Cô gái phía sau vẫn từ tốn bôi thuốc, ngón tay lướt trên da thịt anh thật cẩn trọng, tựa như sợ sẽ làm Âu Dương Vô Thần đâu, nhẹ nhàng đáp:
- Nói chuyện mà anh mong muốn nghe nhất, câu trả lời của tôi....
Lời này từ miệng Âu Dương Thiên Thiên phát ra, làm Âu Dương Vô Thần có linh cảm không lành, anh muốn xoay người lại nhìn cô nhưng nhanh chóng bị ngăn cản.
Âu Dương Thiên Thiên giữ lấy vai anh, lên tiếng:
- Đừng quay lại, cũng đừng làm gì cả, chỉ cần nghe tôi nói thôi, được không?
Âu Dương Vô Thần ngừng hành động của mình lại, anh không quay đầu nữa, chỉ chớp ánh mắt đen láy, đáp:
- Được.
Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy, tay cô hơi siết lại, cuối cùng... cũng quyết định nói:
- Từ rất lâu trước đây, từng có một người con gái... đã thích anh trai không hề có cùng huyết thống với mình. Người đàn ông đó là con nuôi của cha ruột cô, đồng thời, cũng là một tỷ phú trẻ tuổi. Tiền tài, danh vọng, quyền lực. tất cả mọi thứ người đó đều có rất nhiều, tuy nhiên... cô gái đó yêu không phải vẻ ngoài hào nhoáng ấy, mà rung động.... là bởi vì đã trúng tiếng sét ái tình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
- Cô gái đó từ lúc bắt đầu, đã trao đi thứ tình cảm trong sáng thuần túy nhất của mình, nhiều lần thu hút sự chú ý của người đàn ông, nhưng thời gian trôi qua, chỉ có tình cảm của cô ấy lớn dần theo năm tháng, còn người đàn ông đó.... lại chưa từng cho cô một ánh mắt nào.
- Sự lạnh nhạt, hờ hững, sự vô tâm, không để ý, tất cả những gì tàn nhẫn nhất trên thế gian này, đều là dành cho cô ấy. Mặc dù vậy, cô gái ngốc nghếch đó vẫn cứ thích, vẫn cứ yêu, vẫn cứ ấp ủ tình cảm của mình, mãi cho đến một ngày.... không thể tiếp tục được nữa. Lúc đó.... thứ tình yêu đẹp đẽ nhất đã chính thức bị chôn vùi....
- ------.....-------------....----------------
Mã Nhược Anh gọi điện xong cho Âu Dương Vô Thần, cô liền đi ra khỏi biệt thự. Đến trước chiếc xe đã đậu sẵn ở cửa chính của Vivian, nhìn thoáng qua lớp cửa kính, cô thấy gương mặt cô ấy lạnh tanh.
Vivian liếc mắt, cảm nhận được sự hiện diện của Mã Nhược Anh, cô hạ giọng, lên tiếng:
- Tôi biết rồi.
Sau đó, đưa tay lên trực tiếp tắt headphone trên tai mình.
Mã Nhược Anh mở cửa xe ngồi vào ghế bên cạnh Vivian, cô nhướn môi, hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Người phụ nữ không nhìn cô, chỉ thuận miệng đáp:
- Không.
Dứt lời, Vivian liền phóng xe rời đi.
Trên con đường của mỗi người, đều có khó khăn nhất định phải trải qua, đến được đích hay không, là tùy vào bản thân họ có đủ sức vượt qua thử thách hay không. Ngày hôm nay, đã có người từ bỏ quyền lợi của mình vì khó khăn, cũng đã có người trốn tránh nó, thế nhưng.... còn một người khác... đã lựa chọn đối mặt, thẳng thắn nói ra sự thật.
Vậy thì.... quyết định của ai trong số họ, mới là quyết định đúng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.