Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 376: Không đáng!




Âu Dương Thiên Thiên nói xong, cô không còn nghe một lời nào từ người đàn ông phía trước nữa. Quyết định nói ra hết mọi nguyên nhân, chính là cách đối mặt của cô hôm nay. Bởi vì... lý do của cô quá chính đáng.
Thứ nhất, là tình cảm không còn như trước nữa, Âu Dương Thiên Thiên đã chết, tình yêu của cô ấy cũng đã chết theo từ giây phút cô ấy rời đi rồi.
Thứ hai, là sợ hãi, sợ hãi thế giới đen tối của Âu Dương Vô Thần, sợ hãi bản thân sẽ gặp nguy hiểm, sẽ chết.
Thứ ba... chính là không mở lòng được nữa. Nguyên nhân này, hoàn toàn đến từ bản thân cô. Vì cô có bệnh, cô là phụ nữ từng có chồng, cô là người không đủ can đảm để tiếp nhận thêm 1 tình yêu mới sau vấp ngã với Tống Dật Nhiên nữa. Đây mới chính là lí do quan trọng nhất.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô đặt thuốc lên giường, rồi đứng dậy đi về phía trước. Cầm lấy ly nước cùng với những viên thuốc trên khay, cô chậm rãi tiến về phía người đàn ông, đặt trước mặt anh, nói:
- Anh uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, tôi về phòng trước.
Thế nhưng, sau lời nói của cô, Âu Dương Vô Thần lại không hề có phản ứng gì cả. Anh cứ ngồi im, mặt cúi gằm xuống, làm cô không thể nhận ra được biểu hiện gì.
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt trong suốt, cô thở một hơi dài, cúi xuống đặt thuốc vào lòng bàn tay người đàn ông, rồi đặt ly nước xuống dưới sàn. Sau đó không nói gì mà quay người rời đi.
Đúng lúc này, từ phía sau chợt vang lên tiếng động. Số thuốc trên tay Âu Dương Vô Thần đều rơi hết xuống đất, anh vươn tay ra, một đường bắt lấy cánh tay của Âu Dương Thiên Thiên, ngăn cản hành động của cô lại, cùng lúc, giọng trầm khàn vang lên:
- Thật sự... không thể sao?
Âu Dương Thiên Thiên cảm nhận được bàn tay mình đang bị nắm chặt bởi một sức lực không hề nhỏ, nó vừa run rẩy lại vừa kiên quyết, thậm chí... cô còn thấy sự kiên quyết đó mạnh đến mức như muốn đốt cháy cả da thịt của cô, nóng hổi từng đợt nhỏ.
Âu Dương Thiên Thiên siết tay, cô đã nói hết rồi, bây giờ là thời khắc quyết định, tuyệt đối không thể mềm lòng được. Nghĩ nghĩ, cô xoay đầu lại nhìn người đàn ông, lạnh nhạt đáp:
- Ừm... không thể.
Ánh mắt Âu Dương Vô Thần đen như mực, trong đôi con ngươi của anh tựa như chỉ phảng phất một hình bóng bé nhỏ của cô gái trước mặt, nhỏ giọng lên tiếng:
- Vì sao? Em không thể thích tôi như trước thêm một lần nữa được ư?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô lắc nhẹ đầu, trả lời:
- Không được, bởi vì... tôi đã không còn là Âu Dương Thiên Thiên của lúc trước nữa.
Thời gian đã qua, sao có thể lấy lại được? Khoảng kí ức đẹp nhất hay xấu nhất, suy cho cùng cũng đã trôi đi rồi. Tình cảm đã mất, thì không còn cách nào cứu vãn.
Âu Dương Vô Thần đến bây giờ đã thích Âu Dương Thiên Thiên, xem như đã hoàn thành được một nửa tâm nguyện của cô ấy, nhưng đáng tiếc... người yêu anh thật lòng... lại không còn nữa rồi. Còn việc tôi yêu anh thay cô ấy, là điều không thể được.
Vậy nên... xin lỗi. Tôi không thể.
Âu Dương Thiên Thiên rũ mắt, cô nhìn xuống hai cánh tay đang dính lại với nhau, lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần, anh hãy cứ xem như tôi là một kẻ tồi, từng yêu rồi từng vứt bỏ anh. Hoặc cũng có thể xem tôi là một kẻ tham sống sợ chết, không có chí dũng cảm. Loại người như vậy... không đáng để anh níu giữ.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên liền đặt lên bàn tay của người đàn ông, dùng lực... tách nó ra....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.