Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 491: Cẩu lương!




Hứa Sơ Sơ vừa ra khỏi phòng thì trùng hợp Stefan đi ngang qua, ánh mắt vô tình liếc đến cô gái đang xanh mặt ngồi trên ghế, anh liền tiến lại, cúi đầu nhìn cô hỏi:
- Mã Nhược Anh, cô làm sao vậy?
Người con gái không ngẩng mặt lên cũng không trả lời câu hỏi của Stefan, cô đưa đôi tay run rẩy của mình bắt lấy tay anh, dường như muốn mượn một phần sức lực để dựa vào.
Stefan nhíu mày nhìn Mã Nhược Anh, đây là lần đầu tiên anh thấy cô trông bộ dạng như thế này. Đã có chuyện gì xảy ra? Hứa Sơ Sơ nói gì mà biến một người bình thường tự tin mạnh mẽ như cô gái này phải sợ hãi như vậy?
Mã Nhược Anh cúi đầu thở nặng nề, tay cô bấu chặt vào áo sơ mi của người đàn ông, gân xanh nổi lên đầy rẫy. Chỉ là một cái tên thôi, nhưng bao nhiêu năm trời vẫn ám ảnh cô đến mức này sao?
Mã Nhược Anh ơi Mã Nhược Anh, ngươi còn có thể thế thảm như thế nào nữa?
========================
Hứa Sơ Sơ đi ra ngoài hoa viên, cô đảo mắt nhìn một lượt xung quanh, khi thấy bóng hình người đàn ông quen thuộc, liền mỉm cười tiến gần đến.
Thời Cảnh Thường cũng phát hiện ra Hứa Sơ Sơ, anh nghiêng đầu nhìn cô, cười sủng nịnh hỏi:
- Nói chuyện nhanh như vậy đã xong rồi sao?
Hứa Sơ Sơ gật đầu, cô tùy tiện ngồi xuống đùi người đàn ông, đáp:
- Ừm, căn bản ở đây không có người em muốn gặp nên cũng không có gì để nói cả.
Thời Cảnh Thường thuận thế ôm cô vào lòng, nghe vậy liền nhướn mày lên tiếng:
- Là ai mà em cứ nhất quyết muốn tìm vậy? Lần trước còn vì giúp kẻ đó mà một lời liền muốn hủy chuyện làm ăn của anh hai nữa.
Hứa Sơ Sơ chu môi, nhớ đến chuyện ở Mỹ, cô nháy mắt cười hì hì, trả lời:
- Bí mật không thể bật mí a. Có cơ hội sẽ giới thiệu với anh sau.
Thời Cảnh Thường bật cười, anh đưa tay xoa đầu cô, hỏi với giọng hào sảng:
- Có cần anh tìm giúp em không?
Hứa Sơ Sơ nghe liền lắc đầu, cô đứng bật dậy, bặm môi đáp:
- Không cần đâu, người em để ý em sẽ tự tìm, để anh nhúng tay vào thì mất hứng lắm. Anh cứ lo chuyện của bang hội cho tốt đi, em về trước đây, nhớ về sớm ăn cơm nhé, chồng yêu.
Véo mặt Thời Cảnh Thường một cái, Hứa Sơ Sơ hài lòng xoay người rời đi. Cô vốn là theo anh đến tìm người, nhưng không ngờ không có, vậy thì cũng không có lí do gì để ở lại nữa rồi. Nghe những chuyện làm ăn của họ nhàm chán lắm, nên thôi.... về nhà với con vậy.
Hứa Sơ Sơ đi khỏi, Thời Cảnh Thường đưa mắt nhìn theo cho đến khi bóng hình cô khuất hẳn, tựa như rất quyến luyến. Cả một thế giới màu hồng của hai người trong phút chốc bao trùm lấy không gian, làm nhòa đi cả những con người đang có mặt ở đó.
Andrew và Elena đã ngồi đối diện Thời Cảnh Thường rất lâu rồi, nhưng mà.... hình như không ai để ý đến sự tồn tại của họ cả. Thậm chí, họ còn vô tình bị bắt ăn cẩu lương nữa. Nhìn hai người nào đó diễn show âu yếm nhau mà muốn muối mặt, cái đầu sắp biến thành bóng đèn 500 Wat sáng trưng luôn rồi, còn bị bơ nguyên một khoảng nữa.
Thật tình, bóng đèn không phải là người sao? Nhìn mà tức luôn á!
Hứa Sơ Sơ mang theo tâm trạng không vui không buồn lên xe rời đi, và thật không may cho cô, khi chiếc xe của Hứa Sơ Sơ lăn bánh chạy, thì vừa vặn xe của Âu Dương Vô Thần cũng tới nơi.
Điều đáng nói là, bên trong chiếc xe đó, có người mà cô đã cất công tìm kiếm nhiều ngày - Âu Dương Thiên Thiên!
*Cầu phiếu nè, ahihi*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.