Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 510: Là âu dương thiên thiên!




Âu Dương Chấn Đông và Âu Dương Hạ Mạt đứng trước cửa phòng cấp cứu, cả hai đều giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thực chất lại rất lo lắng, không biết tình hình bên kia cánh cửa như thế nào.
Bấy giờ, Âu Dương Na Na mới cầm túi xách chạy vội tới. Cô ta cầm lấy tay của Âu Dương Hạ Mạt, thở dốc lên tiếng:
- Mẹ.... mẹ như thế nào rồi?
Âu Dương Hạ Mạt lắc đầu, khẽ đáp:
- Em không biết, vẫn đang phẫu thuật bên trong, chưa xong nữa.
Âu Dương Na Na nghe vậy, cắn môi lo lắng. Cô ta đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nhíu mày hỏi:
- Anh hai đâu? Anh ấy không ở đây sao? Chị nghe nói anh ấy có đến bệnh viện mà.
Âu Dương Hạ Mạt liếc mắt, ngập ngừng trả lời:
- Anh hai.... anh ấy.... anh ấy...
Thấy vẻ thậm thụt của cô, Âu Dương Na Na khó chịu nhăn mặt, nói:
- Em làm gì vậy? Anh ấy ở đâu? Mau nói đi.
Trước sự quyết liệt của cô ta, Âu Dương Hạ Mạt không còn cách nào khác đành phải nói sự thật:
- Anh hai đang ở phòng bệnh VIP bên cạnh.... chăm sóc cho Âu Dương Thiên Thiên.
Bốn chữ "Âu Dương Thiên Thiên" vang lên ngay lập tức thu hút sự chú ý của Âu Dương Na Na, cô ta trừng mắt, đột nhiên hỏi lớn:
- Âu Dương Thiên Thiên? Cô ta làm gì ở đây? Tại sao anh hai lại ở cùng với cô ta mà không quan tâm đến mẹ chứ?
Âu Dương Hạ Mạt lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ đáp:
- Em không biết. Âu Dương Thiên Thiên cũng bị ngã cầu thang giống như mẹ, nhưng trông cô ta không bị thương gì nặng cả, còn mẹ thì....
Lời nói mập mờ mơ hồ của Âu Dương Hạ Mạt kích thích Âu Dương Na Na, trong phút chốc làm cô ta nổi giận.
Những lời như vậy hiển nhiên rất dễ khiến người khác suy đoán sự việc như thế nào. Hai người cùng lúc bị ngã xuống cầu thang, vậy mà một người bị thương nhẹ, một người thì bị thương nặng đến mức phải cấp cứu ư?
Muốn nghĩ cái gì thì chính là có thể nghĩ cái đó rồi! Bất cứ khả năng nào cũng có thể xảy ra được mà.
Trong khi hai cô gái còn đang tranh cãi về việc của Âu Dương Thiên Thiên, thì người đàn ông trung niên lại không tỏ ra bất cứ biểu hiện gì.
Âu Dương Chấn Đông đứng chờ một bên góc cửa, cho đến khi thấy đèn cấp cứu tắt đi, cánh cửa mở ra thì liền chạy đến trước, vội vàng hỏi:
- Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?
Người đàn ông mở khẩu trang y tế ra, nhìn Âu Dương Chấn Đông với ánh mắt buồn rầu, thở dài một hơi đáp:
- Ca phẫu thuật khá thuận lợi, tuy ban đầu có chút khó khăn do bệnh nhân đã lớn tuổi, nhưng vẫn thành công, người lớn đã qua cơn nguy hiểm rồi. Nhưng mà... đứa bé trong bụng.... do còn nhỏ tuần tuổi, nên không chịu được sức va chạm mạnh... không thể giữ được. Tôi thành thật xin lỗi.
Âu Dương Chấn Đông đứng hình khi nghe những lời của bác sĩ nói, ông mở to mắt như thể không tin được vào điều ấy.
Âu Dương Na Na và Âu Dương Hạ Mạt cũng đứng im bất động, trông như rất sốc.
Đứa bé.... vậy mà mất đi rồi....
Người bác sĩ cũng rất đau lòng khi phải nói ra chuyện này, nhưng không thể làm gì để cứu vãn được, chỉ biết cúi đầu rời đi.
Đúng lúc này, đột nhiên Âu Dương Na Na hét lên:
- Là Âu Dương Thiên Thiên, chính cô ta đã làm mẹ sảy thai, chính là cô ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.