Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 565: Nhiệm vụ nguy hiểm nhất (1)




Âu Dương Vô Thần nghe những lời của người phụ nữ, đột nhiên im lặng không nói gì, thấy vậy, Vivian tiếp tục lên tiếng:
- Không cần biết vụ tai nạn đó có bí ẩn gì, nhưng rõ ràng nó chẳng liên quan đến chuyện cô ta thay đổi tính cách. Việc vẫn còn không thuận mắt Âu Dương Thiên Thiên đã thể hiện rõ rồi, nhưng tôi ngạc nhiên là cô ta lại tỏ ra khá lạnh nhạt với cậu.
Âu Dương Vô Thần mím môi, hỏi:
- Lạc mềm buộc chặt sao?
Vivian lắc đầu, đáp:
- Trông không giống như vậy. Tôi thấy trong ánh mắt của cô ta thậm chí còn không có cảm xúc gì khi nói chuyện với cậu nữa, nhưng nếu đó là diễn.... vậy thì cô ta là một diễn viên giỏi đấy.
Người đàn ông nghe xong, anh chớp mắt, không quan tâm lắm nói:
- Elena không còn cảm xúc với tôi, chuyện này không phải nên vui sao?
Vivian nhếch môi, quay mặt hướng mắt ra ngoài, lên tiếng:
- Với cậu thì có lẽ vậy, nhưng với cậu ta thì chưa chắc.
Nói rồi, Âu Dương Vô Thần dời tầm mắt, theo ánh nhìn của người phụ nữ nhìn sang, liền thấy Andrew đang nhìn Elena.
"...."
Cái này thì....
Vivian nhướn mày, cười thầm:
- Chuyện giữa hai người này... dường như sắp bắt đầu rồi đây.
Âu Dương Vô Thần nhìn đồng hồ trên tay, vẫn còn một phút nữa trước khi bắt đầu cuộc họp theo đúng lời hẹn. Anh chớp mắt, dựa đầu ra sau, nét mặt vẫn bình thản không thay đổi.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Mã Nhược Anh chậm rãi đi ra ngoài, tiến về phía đám người. Thấy cô, Âu Dương Vô Thần liền lên tiếng:
- Cậu làm gì mà lâu vậy?
Mã Nhược Anh nhìn người đàn ông, không nhanh không chậm trả lời:
- Tôi có chút chuyện riêng, sao? Tôi không đến trễ mà.
Dứt lời, cô ngồi xuống chiếc ghế còn trống cuối cùng, Mã Nhược Anh vừa hoàn thành xong động tác đó, kim giây trên tay Âu Dương Vô Thần cũng vừa vặn dừng ở số 12. Đúng giờ!
Không kéo dài thời gian thêm nữa, Mã Nhược Anh trực tiếp vào thẳng vấn đề:
- Lần trước khi đột nhập vào cơ sở sản xuất của bọn Ranger, chúng ta đã tìm được một lô số lượng vũ khí lớn, tôi đã lấy mẫu thử đem về xét nghiệm, xác nhận là vũ khí hạng nặng cực mạnh, rất có thể là vũ khí hạt nhân loại mới.
Những người ở đó sau khi nghe cô nói xong, ngay lập tức phản ứng. Andrew là người lên tiếng hỏi trước:
- Là vũ khí hạt nhân sao? Không thể nào, tôi nhớ chúng có nguyên một kho như vậy, sao có thể sản xuất được lượng lớn thế chứ?
Mã Nhược Anh nhìn anh, liền đáp:
- Tôi đã lấy hết mẫu thử của từng loại ở đó về, kết quả kiểm tra tất cả là cùng một loại, tuy cấu tạo bề ngoài khác nhau nhưng đều có tính chất giống hệt, không thể lầm được.
Dừng một chút, Mã Nhược Anh hơi mím môi, chần chừ tầm vài giây rồi nói tiếp:
- Còn một chuyên nữa... số vũ khí đó đa số đều là bom hết, chỉ có một ít được thiết kế thành tên lửa mà thôi, nhưng mà... thành phần của chúng lại có nén đầu mang tritium, deuterium, hoặc liti...
Elena lần này nhíu mày, chợt lên tiếng cắt ngang:
- Khoan đã, đó đều là các chất cháy xảy ra trong quá trình phản ứng nhiệt hạch với năng lượng được giải thoát ra khi kích hoạt vũ khí hạt nhân mà? Không lẽ.... chúng là...
Mã Nhược Anh gật đầu, ánh mắt nghiêm túc trả lời:
- Đúng vậy, số vũ khí đó đều là bom nhiệt hạch, đạn dược trong tên lửa cũng cùng chung loại. Nếu như thật sự cho nổ tung số vũ khí đó, thì nó có thể giải thoát một năng lượng lớn hơn hàng ngàn lần so với bom nguyên tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.