Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 723: Đều đã chết rồi!




Mã Nhược Anh chớp mắt, cô chậm rãi ngước mặt lên, khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt quen thuộc, môi cô đã bật mở, thở ra một hơi đầy nóng bỏng.
Stefan nhìn Mã Nhược Anh với ánh mắt lạnh nhạt như bình thường, nhưng sâu bên trong, lại tồn tại thứ cảm xúc dịu dàng không hề giống với trước đây.
Vốn là đi theo để xem cô ta như thế nào, không ngờ lại thấy một màn ngoài ý muốn như vậy, làm Stefan không biết phải nói gì.
Ngay lúc đó, đột nhiên Mã Nhược Anh tiến tới, vươn tay nắm lấy vai áo người đàn ông, đồng thời vùi đầu mình vào ngực anh ta, nhỏ tiếng nói:
- Cho tôi mượn.... một chút thôi... chỉ một chút thôi là được....
Stefan ngẩn người, nhưng không ngăn cản hành động của Mã Nhược Anh. Anh để im cho cô gái dựa vào ngực mình, đứng yên không động đậy.
Vài giây sau đó, một bàn tay dần đưa lên, chạm vào đôi vai đang run rẩy, nhẹ nhàng ôm lấy.....
========================
Quay trở lại hiện tại, Mã Nhược Anh vẫn nhớ rõ những cảm xúc của ngày hôm đó, nhưng cô không biết tại sao bản thân của lúc ấy lại thể hiện một mặt yếu đuối như vậy trước Stefan nữa.
Là do anh ta xuất hiện đúng thời điểm cô cần chăng? Hay là....
....
Bữa ăn sáng trôi qua với rất nhiều khung bậc cảm xúc, Âu Dương Thiên Thiên sau khi uống thuốc thì cùng Mã Nhược Anh đi dạo ngoài hoa viên.
Sân vườn biệt thự của Âu Dương Vô Thần không trồng nhiều hoa, bởi vì anh ta không thích chúng nên đa số chỉ trang trí nơi này bằng các cây xanh, quý hiếm hay tầm thường đều có.
Dù không thiêng về mặt thẩm mỹ nhưng nơi này cũng không tồi, màu xanh của lá cây vẫn đủ để tôn lên vẻ đẹp tươi mới thanh thoát của rừng xanh, mang lại một bầu không khí trong sạch mà mát mẻ.
Điều làm Âu Dương Thiên Thiên ngạc nhiên là, khi cùng Mã Nhược Anh đi dạo, vô tình thấy một màu hoa rất quen thuộc.
Chính là.... hoa hồng trắng. Từ khi nào trong sân vườn của Âu Dương Vô Thần lại trồng hoa hồng trắng chứ? Lúc trước cô không hề thấy chúng, là mới được thêm vào gần đây sao?
Âu Dương Thiên Thiên di chuyển đến gần để quan sát, cô ngó nghiêng qua lại, phát hiện bãi đất này vẫn còn mới. Vậy chứng tỏ khóm hoa hồng trắng ấy chỉ vừa xuất hiện ở đây mà thôi.
Nhưng xuất hiện trong sân vườn Âu Dương Vô Thần ư? Thật không thể tin được.
Mã Nhược Anh không hứng thú với hoa lắm, cô chỉ liếc mắt nhìn một chút rồi kéo Âu Dương Thiên Thiên đi ngay. Dạo một lúc, cả hai liền tìm chỗ ngồi, sau đó Mã Nhược Anh căn dặn người hầu pha trà mang tới.
Lúc này, như nhớ đến gì đó Âu Dương Thiên Thiên chợt lên tiếng:
- À phải chị Nhược Anh, Tử Ngạo thế nào rồi? Vết thương của thằng bé không sao chứ?
Mã Nhược Anh nghe cô hỏi, lắc đầu trả lời:
- Không sao, tình trạng của cậu bé ổn rồi, vết thương cũng đã gần hồi phục, một thời gian nữa sẽ khỏi hẳn thôi.
- Vậy bây giờ em ấy đang ở đâu? - Âu Dương Thiên Thiên hỏi tiếp.
Mã Nhược Anh không giấu diếm cô chuyện này, thành thật đáp:
- Chị đã chuyển cậu bé đến bệnh viện trung ương để được chăm sóc tốt hơn rồi. Vả lại, cũng cần phải làm phẫu thuật để nối một ngón tay giả, thay cho ngón tay đã bị chặt đứt.
Âu Dương Thiên Thiên nhớ đến chuyện đó, ánh mắt cô chứa chan nỗi xót xa. Nghĩ về kẻ đã gây ra việc này, cô lên tiếng:
- Còn Đường Gia Ưng? Âu Dương Hạ Mạt thì sao?
Vào tình thế hỗn loạn lúc ấy, Âu Dương Thiên Thiên đã không để ý đến đám người đó, bây giờ cô mới nhớ ra, cũng không biết hai kẻ đấy hiện tại như thế nào. Nếu mà trốn thoát, thì sẽ rất bất công.
Mã Nhược Anh chớp mắt, có chút ngạc nhiên hỏi ngược lại:
- Em không biết gì sao? Chị cứ tưởng Âu Dương Vô Thần đã nói với em rồi chứ? Đường Gia Ưng và Âu Dương Hạ Mạt... đều đã chết trong ngày hôm đó rồi!
*Cầu phiếu nè, ahihi*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.