Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 732: Đừng ở bên cạnh thằng bé




Âu Dương Chấn Đông nghiến răng, cố chấp lên tiếng:
- Ba không muốn mất mẹ con.
- Nhưng ba đã mất bà ấy rồi. - Âu Dương Thiên Thiên không ngần ngại đáp trả, cô mím môi, nói:
- Chuyện của mẹ chỉ là một tai nạn mà thôi, thời gian trôi qua đã lâu, thay vì cứ chìm đắm trong thù hận, tại sao ba không lựa chọn vứt bỏ nó?
- Ba à, dù tình yêu trong mắt ba như thế nào, con đều không muốn vì nó mà ba trở nên cực đoan hơn nữa. Bởi lẽ nếu như vậy, thì chẳng khác nào chính mẹ con đã vô tình khiến ba trở thành một người tàn nhẫn. Dừng lại thôi ba, cho mọi thứ trở về ban đầu đi. Cả ba, con và cả Bạc Tuyết Cơ nữa.
- Bây giờ bà ta đã mất đi một đứa con gái rồi, ba đừng tàn nhẫn ép bà ta đến bước đường cùng. Nếu có dù chỉ một chút cảm tình nhiều năm qua, xin ba hãy cho bà ấy một ân huệ, trở thành Nhị phu nhân của Âu Dương gia, còn không....hãy cho bà ấy một lối thoát. Đừng tiếp tục dày vò nhau nữa.
Âu Dương Chấn Đông nghe thấy, ông cắn môi, ánh mắt rưng rưng nhìn cô gái không chịu đáp lại, thật giống như không can tâm làm theo lời cô.
Âu Dương Thiên Thiên rũ mắt, cô rút từ trong người ra một vật nhỏ màu đen, rồi tiến gần đến đặt xuống giường của Âu Dương Chấn Đông, nói:
- Đây là thứ con vốn muốn cho ba xem lúc trước, trong đó là tất cả những gì con có về Âu Dương Hạ Mạt. Những chuyện mà cô ta làm với con, từ nhỏ đến lớn, xấu xa không thể kể hết. Lúc đầu cầm thứ này trên tay, con chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là vạch trần bộ mặt của cô ta trước ba, để ba nhận ra người em gái này đã hại con như thế nào. Nhưng mà.... bây giờ con để đây, muốn ba xem... và nghĩ thử, liệu nguyên nhân khiến cô ta trở nên như vậy, là do đâu.
- Con bây giờ đã biết sự thật, nên không thể trở về Âu Dương gia được nữa, càng không muốn đến tham dự tang lễ của Âu Dương Hạ Mạt. Thứ này... ba xem xong thì thay con bỏ vào quan tài của cô ta, cứ coi như tất cả mọi chuyện... chấm dứt tại đây.
Thu tay về, Âu Dương Thiên Thiên gập người cúi đầu với Âu Dương Chấn Đông, nói lời cuối cùng:
- Đối với sự chăm sóc và nuôi nấng nhiều năm qua, con thành tâm cảm ơn ba, sự biết ơn này con sẽ khắc ghi mãi mãi, không bao giờ quên. Hi vọng trong tương lai dù không còn người con gái mang tên Âu Dương Thiên Thiên nữa, ba vẫn sẽ khỏe mạnh và sống hạnh phúc. Hãy sớm ngày lành bệnh, trở về nhà cùng gia đình thật sự của mình.... bác Âu.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên không nhìn Âu Dương Chấn Đông, trực tiếp xoay người bước đi.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô, tay siết chặt lại, không kiềm được lòng mà thốt lên:
- Thiên Thiên, ba vẫn còn một chuyện muốn nói với con.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, bất đắc dĩ dừng chân lại. Nhưng lần này, cô không quay đầu nhìn ông, chỉ đứng im một chỗ như vậy, khuôn mặt đối diện với cánh cửa gỗ, thật bình tĩnh.
Âu Dương Chấn Đông chớp mắt buồn bã, giọng có chút trầm nói:
- Ba đã hứa với Nhược Vũ, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, cũng sẽ bảo vệ con thật tốt. Nay dù con không còn quan hệ với ba, nhưng ba vẫn sẽ làm như vậy, âm thầm bảo vệ con từ xa. Còn Âu Dương gia, nó luôn luôn thuộc về Âu Dương Thiên Thiên, bởi vì cái tên đó đã khắc trên quyển sổ chủ hộ của gia tộc, con bé là trưởng nữ, và sẽ mãi là người đứng đầu của gia tộc này.
Âu Dương Thiên Thiên siết tay, ép bản thân không xoay người lại, yên lặng tiếp tục nghe ông nói:
- Thiên Thiên, có một chuyện ba bắt buộc phải nói cho con biết. Âu Dương Vô Thần, con không nên ở bên cạnh thằng bé. Bởi vì đó là điều mà mẹ con không mong muốn đâu. Di nguyện cuối cùng của Nhược Vũ trước khi chết, không chỉ mang tên con, mà còn là mang tên của nó nữa. Đừng ở bên cạnh Âu Dương Vô Thần, Thiên Thiên.
*Cầu phiếu nè, ahihi*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.