Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 738: Mang theo bộ mặt thật đến




Âu Dương Thiên Thiên đi vào bên trong, cô ngồi trước một tấm kính dày đục những lỗ, lần đến thăm tù này, cô yêu cầu một căn phòng liên lạc không có điện thoại, mà thay vào đó là một tấm kính đục lỗ, để có thể trực tiếp nghe được giọng nói của người kia.
Ngồi im tầm một phút sau, liền có tiếng bước chân vang lên. Người đàn ông tay bị còng bởi thanh sắt lạnh lẽo, được một thanh viên cảnh sát dẫn vào bên trong, cho ngồi xuống trước mặt cô.
Âu Dương Thiên Thiên đã đút cho người đó một số tiền, vậy nên sau khi để người đàn ông kia ngồi xuống, người đó liền ra ngoài, đứng gác trước cửa.
Người đàn ông với thân xác gầy khom, tiều tụy, đôi mắt lờ mờ nhìn cô gái trước mặt, lên tiếng trước:
- Cô là ai?
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt lạnh nhạt, bình tĩnh hỏi ngược lại:
- Tống Dật Nhiên, không nhớ ra tôi sao?
Nghe cô gái gọi tên mình, người đàn ông hơi cau mày, rồi chợt đáp:
- Tôi không nhớ là trong số các tình nhân của mình có cô gái nào xinh đẹp trẻ trung như cô.
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, nở nụ cười khinh bỉ. Đột nhiên đưa tay lên che hai mắt mình, cô chậm rãi nói:
- Thêm chiếc nón đen, mắt kính, vest đen, nhìn khẩu hình miệng tôi đi.... anh nhận ra rồi chứ.
Mắt Tống Dật Nhiên trợn lớn, trong đầu ngay lập tức xẹt ngang những hình ảnh khắc đậm trong tâm trí. Hắn đứng phắt dậy, chạm tay vào tấm kính trước mặt, thốt lên:
- Là cô!
Âu Dương Thiên Thiên cười mỉm, bỏ tay xuống, cô ngước mắt nhìn người đàn ông, nhấn mạnh câu từ trong miệng mình:
- Phải, là tôi - người đã mang anh vào đây.
- Lâu ngày không gặp, anh khỏe không? Anh Tống?
Tống Dật Nhiên mặt mày đỏ lên nhanh chóng, hắn gầm gừ nhìn cô, gằn giọng hỏi:
- Sao cô dám đến đây?
Âu Dương Thiên Thiên nhìn dáng vẻ kích động của anh ta, không mảy may biểu hiện gì, lạnh nhạt nói:
- Đừng kích động như chó muốn cắn người vậy. Anh không nhận ra tôi đã mang bộ mặt thật của mình đến gặp anh sao? Tò mò muốn biết lí do là gì không?
Lời nói của cô khiến hành động của Tống Dật Nhiên dừng lại, hắn trừng mắt nhìn, không đáp.
Âu Dương Thiên Thiên lợi dụng điều đó, nói tiếp:
- Ngồi xuống đi, hôm nay tôi sẽ nói chuyện với anh. Tất cả.
Người đàn ông nhìn cô một hồi lâu, rồi từ từ thả tay ra khỏi tấm kính, hắn lùi về sau, chậm rãi ngồi xuống ghế.
Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, bắt đầu lên tiếng:
- Trước tiên, để tiện nói chuyện, tôi sẽ giới thiệu với anh một chút. Tôi tên Âu Dương Thiên Thiên, 22 tuổi, đối với anh không có quan hệ gì, nhưng là đàn em của người vợ quá cố của anh, chị Đàm Gia Hi.
- Ngoài việc là đàn em cùng trường, mà tôi còn là một người bạn rất thân thiết với chị ấy, luôn chia sẻ mọi điều mà chị Đàm Gia Hi phiền muộn trong đời sống. Từ chuyện công việc đến gia đình, bao gồm cả cuộc sống sinh hoạt với chồng, chị ấy đều kể với tôi. Thế nên, tôi hiểu rất rõ về mọi việc xung quanh chị ấy, về cả anh nữa.
- Nói vu vơ như vậy chắc anh không tin nhỉ? Thế thì để chứng minh, tôi sẽ kể một câu chuyện ngắn mà chị Đàm Gia Hi đã kể với tôi lúc trước, sau khi anh nghe xong, có thể suy xét mức độ hiểu biết của tôi về anh. Đồng ý không?
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên nhìn Tống Dật Nhiên, thấy anh ta không nói gì, cô nhếch môi, nở một nụ cười sâu xa....
*Cầu phiếu nè, ahihi*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.