Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 785: Trừng phạt!




Âu Dương Na Na giật mình trước sự chuyển biến bất ngờ của Âu Dương Thiên Thiên, người cô ta căng cứng lên khi thấy ánh mắt đầy sắc lạnh đó, thế nhưng bất chấp sự sợ hãi, miệng vẫn cố chấp lên tiếng:
- Mày... không phải mày thì là ai nữa? Mày đừng nghĩ tao không biết những chuyện mày đã gây ra. Chính mày đã giết chết Hạ Mạt, rồi dàn dựng thành một vụ tai nạn, bản tính mày vốn xấu xa, làm ra chuyện này tao không lạ đâu.
Âu Dương Thiên Thiên nhếch mày, lạnh nhạt đáp:
- Vậy sao?
Nói rồi, đột nhiên cô di chuyển chân, tiến một bước đến gần Âu Dương Na Na. Mỗi bước đi của cô, ánh mắt càng tăng thêm sát khí dày đặc, cả người tỏa ra khí tức đáng sợ và lạnh lẽo. Thậm chí, đến đám người hầu xung quanh cũng cảm thấy run rẩy.
Âu Dương Na Na cắn môi, miệng không tự chủ nói:
- Đúng vậy, tao chắc chắn mày đã làm ra chuyện vô nhân tính đó. Mày đã giết người, nhưng vẫn ung dung tự tại sống, mày chính là ác quỷ, mày vốn dĩ không phải con người, mày căn bản không hề có trái tim.
- Âu Dương Thiên Thiên, mày tưởng tao không biết gì cả sao? Không, tao biết, tao biết hết! Hạng người như mày tao đã gặp nhiều rồi, bên ngoài thì mang vẻ thánh thiện, nhưng bên trong thực chất lại đội lốt ác quỷ, luôn muốn trèo cao, muốn được chú ý, muốn tất cả mọi người phục tùng mày. Mày chỉ là một đứa con hoang, nhưng lại thích một bước bay thành phượng hoàng, mày chỉ là một kẻ không có thân phận địa vị nhưng lại muốn đứng trên cao chót vót. Mày dã tâm, khẩu phật tâm xà, hèn nhát và dơ bẩn, mày không xứng đáng được tồn tại trên thế giới này.
- Âu Dương Thiên Thiên, mày tranh giành đàn ông với tao (ý ở đây là nói ADVT), còn lấy đi thân phận địa vị của tao, mày thực sự lẳng lơ, đê tiện và nham hiểm như mẹ của mày vậy. Đều là loại hồ ly tinh không biết xấu hổ, không có mặt mũi! Bây giờ, mày thậm chí còn giết chết em gái tao, làm gia đình tao tan nhà nát cửa, tình thân đứt gãy, mày đúng thật là tai họa mà!!
Câu cuối cùng, Âu Dương Na Na như dùng toàn lực hét lớn lên, đến nỗi giọng khàn đặc và cổ họng đau đớn như sắp rách. Âu Dương Thiên Thiên lúc này đã đi tới trước mặt cô ta, những lời đó cô đều nghe không sót một chữ nào. Bước chân cuối cùng cũng dừng lại, Âu Dương Thiên Thiên đứng đối mắt với Âu Dương Na Na, nhìn khuôn mặt căm hận như hận không thể xé chết cô, lên tiếng hỏi:
- Chửi được nhiều như vậy... đã thỏa mãn chưa?
Âu Dương Na Na nuốt xuống một ngụm nước bọt, cổ họng truyền đến cảm giác đau rát, cô ta nhìn Âu Dương Thiên Thiên muốn phản bác, nhưng há miệng rồi lại phải ngậm vào, có vẻ như hét xong nhất thời chưa lấy lại được hơi thở.
Đúng lúc này, Âu Dương Thiên Thiên bỗng đưa tay lên, một đường bắt gọn lấy chiếc cằm nhỏ của Âu Dương Na Na, ánh mắt nhìn thẳng cô ta, nói:
- Âu Dương Na Na, thấy vết sẹo trên mặt cô còn chưa lành hẳn tôi vốn là muốn tha cho cô, nhưng xem ra... không dạy dỗ cô thực sự là không được rồi.
Dừng một chút, cô lên tiếng ra lệnh:
- Bỏ tay ra đi!
"..."
Đám người hầu đứng xung quanh đơ ra vài giây rồi mới biết Âu Dương Thiên Thiên nói tới cái gì, bọn họ ngay lập tức thả tay đang giữ chặt người Âu Dương Na Na ra, lui hết về phía sau.
Âu Dương Thiên Thiên bóp chặt quai hàm mảnh mai, cô bước lên một bước, bất giác khiến Âu Dương Na Na phải lùi về sau một bước. Vừa đi, cô vừa nói:
- Âu Dương Na Na, mày nói những chuyện tao làm là vô nhân tính, vậy mày nghĩ những chuyện mày làm là thiện đức sao? Đừng quên, chính mày đã bắt tay với Âu Dương Hạ Mạt hại tao rất nhiều lần. Từ lúc tao mất chỗ dựa là mẹ, cho đến tận bây giờ, số lần bị chúng mày bắt nạt tao đếm không hết đâu. Sơ trung, cao trung, đại học, thậm chí là khi tao đã ra khỏi Âu Dương gia, chúng mày vẫn không tha cho tao, hết lần này đến lần khác bày kế hãm hại tao, phá hoại công việc của tao, còn dám âm mưu giết chết tao nữa. Chúng mày mới là những kẻ cặn bã bại hoại đáng sợ nhất. So với chúng mày, việc tao làm chẳng là gì cả...
Bước tiếp một bước nữa, người con gái kia lại phải lùi thêm một bước, quai hàm của cô ta bị bóp đến đau đớn. Âu Dương Thiên Thiên dùng lực mạnh hơn, miệng vừa lẩm bẩm:
- Mày gọi tao là ác quỷ, mày nói tao trèo cao, khẩu phật tâm xà, vậy còn mày và gia đình mày? Gia đình mày là thể loại gì khi muốn cướp đi mạng sống của tao chứ? Bạc Tuyết Cơ gián tiếp làm mẹ tao chết, không ít lần đánh tao, làm tao bị thương. Âu Dương Hạ Mạt thì trực tiếp bắt tay với Đường Gia Ưng muốn lấy mạng tao, mày có biết em gái mày đã làm những chuyện gì hay không? Nếu mày biết, mày chắc chắn sẽ không gọi tao là ác quỷ đâu, bởi vì lớp mặt nạ ghê tởm đó phải là dành cho em gái mày mới đúng!
Xương hàm của Âu Dương Na Na bị ép đến tưởng chừng sắp nát rồi, cô ta run rẩy đưa tay lên, dường như muốn đẩy Âu Dương Thiên Thiên ra, thế nhưng...
"Pặc" - Nắm lấy cánh tay của cô ta một cách nhanh gọn, Âu Dương Thiên Thiên cắt đứt hành động của Âu Dương Na Na, cô bước tiếp một bước, tay dùng thêm lực, lần này đã khiến da miệng bên trong cô ta rách ra, máu chảy loang ra cả khoang miệng.
- Mày nói tao đê tiện, nói tao phá nát cả gia đình của mày, nhưng thực chất... tao chẳng làm gì cả. Chính mày, em gái mày và Bạc Tuyết Cơ mới là những kẻ đã tự tay hủy hoại thứ được gọi là gia đình!
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên dùng sức quăng Âu Dương Na Na xuống, khiến cả thân thể cô ta nằm sóng xoài trên mặt đất.
- Chuyện chúng mày làm, thì tự chúng mày hiểu, có được kết cục như ngày hôm nay, chính là báo ứng chúng mày đáng được nhận!
Âu Dương Na Na run rẩy thở hổn hển, mùi máu nồng nặc trong khoang miệng khiến cô ta thấy nhợn, cúi đầu nôn hết mọi thứ ra ngoài. Ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Thiên Thiên, quai hàm cô ta run đập cầm cập vào nhau, ánh mắt tràn đầy căm hận.
Âu Dương Thiên Thiên siết tay, dõng dạc nói:
- Thay vì ở đây oán trách thứ bất công đã xảy đến với mình, tao khuyên mày... nên về nhà lo toan cho tang lễ của Âu Dương Hạ Mạt thật chu toàn đi, và nếu được, hãy ngày ngày thắp hương khấn Phật, thay cô ta trả toàn bộ tội lỗi. Đừng gây thêm chuyện nữa, nếu không, đường xuống hoàng tuyền, tao chắc chắn cho mày đi thử giống như cô ta, một đi... không bao giờ quay lại!
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.