Trọng Sinh: Hào Môn Lầm Hôn

Chương 26:




Editor: Myy
____
Bùi Tuyết đến công ty từ sáng sớm, bước vào phòng bộ phận xuất nhập khẩu, hỏi nhân viên chịu trách nhiệm theo dõi đơn hàng của Duy Ân, "Tiến độ phát triển sản phẩm mới của Duy Ân đến đâu rồi?"
Nhân viên cho biết: "Bộ phận R&D đang định giá cả, tôi tính làm nốt rồi gửi cho cô đây."
"Càng sớm càng tốt nhé." Bùi Tuyết tự nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "Giá thành giảm bớt 10% đi."
"Nếu vậy thì có... quá thấp không ạ?"
Bùi Tuyết liếc cô ta một cái, nói: "Duy Ân là khách quen của chúng ta nhiều năm, cho bên họ giá tốt hơn là hợp lý rồi còn gì."
Nhưng nếu vậy thì lợi nhuận sẽ thực sự rất thấp.
Bùi Tuyết là con gái chủ tịch kiêm trưởng phòng xuất nhập khẩu, một khi cô ta đã hạ lệnh thì tất cả phải làm theo.
Trở về phòng làm việc, vừa mới đặt mông xuống đã có người gõ cửa.
"Mời vào."
Phó giám đốc Lưu Hạo Cường bước vào, "Giám đốc, tôi nghe nói Phó tiên sinh của Duy Ân đã đến tham quan nhà máy của Hối Cẩm vào tuần trước."
Bùi Tuyết lộ vẻ bực bội, "Vậy thì sao, cũng đâu phải hợp tác với nhà máy."
Lưu Hạo Cường không ưa giọng điệu kiêu căng của cô ta, nhưng cũng không nói gì khó nghe, chỉ tiếp lời cô ta: "Đúng vậy, Duy Ân đã làm việc với chúng ta nhiều năm vậy rồi, xác suất chọn chúng ta vẫn rất cao..."
"Không phải là xác suất được chọn cao, mà chúng ta là sự lựa chọn tốt nhất của anh ta."
"Vâng." Lưu Hạo Cường lúng túng cười cười, thái độ của Bùi Tuyết khiến hắn ta không muốn nói chuyện tiếp nữa, "Vậy tôi đi làm việc tiếp."
"Ừ."
Sau khi Lưu Hạo Cường đi ra ngoài, Bùi Tuyết mới bình tĩnh lại, gọi cho Phó Đông Minh, "Vincent, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Bùi Tuyết cười, "Về sản phẩm mới của bên anh, hôm nay chúng tôi sẽ gửi bảng báo giá cho anh nhé."
Phó Đông Minh nói: "Cám ơn."
Bùi Tuyết hỏi: "Nhân tiện, phía bên anh có giá cả dự định không? Nếu có thì anh có thể gửi cho tôi tham khảo."
"Không, nhưng tôi vẫn rất cảm kích lời đề nghị của Hối Cẩm."
Bùi Tuyết thay đổi sắc mặt, cô ta nói: "Vậy anh có thể gửi cho tôi giá tham khảo được không? Anh thấy đấy, chúng ta đã hợp tác với nhau mấy năm rồi, tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể cung cấp giá cả tốt hơn các công ty khác cho phía bên anh. "
Phó Đông Minh nở nụ cười, "Xin lỗi, hai chúng ta đều có nghĩa vụ phải giữ bảo mật, giá cả tạm thời không tiện tiết lộ."
Bùi Tuyết cười khan, "Dù sao cũng không có vấn đề gì, tôi nghĩ mức giá của chúng tôi hẳn là không nơi nào có thể sánh bằng."
Phó Đông Minh nói: "Thứ chúng tôi cần không chỉ là giá cả. Duy Ân có thể đứng vị trí số một Châu Âu cũng không phải nhờ mức giá thành."
"Tất nhiên là tôi biết điều này. Chúng tôi sẽ kiểm soát chặt chẽ chất lượng mà vẫn giữ được giá thành."
"Ồ, vậy thì tốt quá."
Bùi Tuyết nghĩ đến Phó Đông Minh và Lâm Ngữ Tình rất thân nhau, mà cô ta với anh lại xa cách như vậy, "Khi nào rảnh hai chúng ta đi ăn cơm với nhau được không?"
Phó Đông Minh nói: "Gần đây tôi có thể sẽ không được rảnh cho lắm."
Bị anh từ chối, Bùi Tuyết có chút ngượng ngùng, "Vậy thôi, đợi anh có thời gian rồi tính sau nha."
"Vâng."
Cúp máy, Bùi Tuyết cầm điện thoại, trong lòng suy nghĩ thái độ của Phó Đông Minh lãnh đạm như vậy, sẽ không phải định đi hợp tác với Hối Cẩm thật đấy chứ?
***
Trong buổi họp tổng kết hàng tháng, Lâm Ngữ Tình cầm điều khiển, đứng ở cạnh máy chiếu, tổng kết tình huống xuất nhập khẩu của tháng trước.
"Tháng trước, doanh số bán hàng thấp hơn 20% so với tháng 7, nguyên nhân là bởi vì tháng 8 có rất nhiều quốc gia ở Châu Âu đều đang trong kì nghỉ phép, dự định là vào tháng 9 doanh số bán hàng sẽ trở về mức bình thường." Lâm Ngữ Tình chuyển sang slide tiếp theo, nói tiếp: "Mặt khác, những tháng gần đây khiếu nại của khách hàng đã giảm xuống rõ rệt, chủ nếu là do rút được kinh nghiệm từ đơn khiếu nại phía khách hàng bên Italy, bộ phận kiểm duyệt chất lượng sản phẩm đã cải thiện đáng kể..."
Lâm Ngữ Tình báo cáo xong, phó chủ tịch điều hành Ngô Mãn Quân hỏi: "Giám đốc Tô, hiện tại cô đã bàn bạc với phía Duy Ân đến đâu rồi, khách hàng có phản hồi gì không?"
"Hôm trước tôi vừa dẫn khách hàng đi tham quan nhà máy, khách hàng rất hài lòng với môi trường và chất lượng sản xuất của chúng ta. Mặt khác, tôi đã gửi cho anh ấy bảng giá thành, anh ấy cũng cảm thấy giá cả hợp lý, tiếp theo tôi sẽ chuẩn bị bản thiết kế cho anh ấy, sau khi xác nhận hàng mẫu xong, khách hàng sẽ chính thức chốt đơn."
Ngô Mãn Quân hài lòng cười cười, "Làm tốt lắm."
Tô Mộ Cẩn ở ghế chủ tịch nhìn về phía Lâm Ngữ Tình, "Tôi có một yêu cầu."
Lâm Ngữ Tình nhìn hắn, "Anh nói đi."
Tô Mộ Cẩn nói: "Duy Ân là một thương hiệu lớn, trong quá trình hợp tác sẽ có rất nhiều chi tiết cần phải chú ý, tôi hi vọng sau này nếu giám đốc Tô muốn gặp khách hàng bàn chuyện làm ăn thì nhất định phải có mặt một trong ba người là tôi, Ngô tổng, hoặc Mạch tổng."
Ngô Mãn Quân trầm ngâm nói: "Tô tổng nói đúng. Giám đốc Tô, sau này cô hẹn Duy Ân thì nhất định phải có mặt một trong số bọn tôi. Bọn họ là công ty lớn, đơn hàng nhiều, yêu cầu cũng nhiều, một mình cô đàm phán với bọn họ, đến lúc đó bàn chuyện quan trọng mà không có nhân chứng, xảy ra vấn đề gì sẽ rất khó giải quyết."
Thật ra bình thường đi riêng với Phó Đông Minh hai người khá ít bàn chuyện làm ăn, nhưng chủ tịch và phó chủ tịch đều đã nói đến vậy, cô cũng không tiện phản bác, "Vâng."
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lâm Ngữ Tình cầm túi văn kiện ra khỏi phòng họp.
Trở về bộ phận tiêu thụ, Lâm Ngữ Tình vào văn phòng tìm Lâm Thục Dung, "Rain, phía bộ phận R&D đã có phản hồi gì về ngày giao hàng mẫu cho Duy Ân chưa?"
"Đã trả lời, cần nửa tháng nữa."
"Ok, cô cứ tiếp tục theo dõi, nếu có gì bất thường hãy báo lại cho tôi kịp thời."
"Vâng giám đốc."
Ánh mắt Lâm Ngữ Tình rơi vào trên người Tại Trạch Hâm, "Benson, đơn đặt hàng của bên Canada có thể hoàn thành xong trong tuần này không?"
Tại Trạch Hâm nói: "Hôm trước tôi đã gửi PI (1) cho khách hàng, nhưng họ vẫn chưa trả lời."
(1) Proforma Invoice (PI) hay hóa đơn chiếu lệ có thể được coi như là bản sử dụng tạm (nháp) của hóa đơn chính thức. Các nội dung trên PI có thể vẫn giống như trên hóa đơn thương mại bình thường tuy nhiên nó không có giá trị để thanh toán.
"Nếu buổi chiều vẫn chưa nhận được phản hồi thì buổi tối anh hãy gọi điện cho bên đó, đảm bảo càng sớm càng tốt nhé."
"Vâng."
Lâm Ngữ Tình lại nhìn về phía Lưu An Kỳ, "Anne, đã nhận được tiền thanh toán từ khách hàng bên Mỹ chưa?"
"Tôi đã hỏi, khách hàng nói trong khoảng thời gian này tài chính khá eo hẹp, có thể sẽ phải đợi đến cuối tuần."
"Ừ, cô cứ tiếp tục theo dõi đi, hàng hoá sẽ đến cảng vào khoảng thứ sáu tuần sau. Nói thêm với bọn họ là nếu là không nhận được tiền thanh toán, chúng ta sẽ không cho nhận hàng, đến lúc đó cảng bị tắc, bên họ sẽ phải trả thêm rất nhiều phí tổn thất đấy."
"Vâng."
Lâm Ngữ Tình giải quyết ba câu hỏi cùng một lúc xong, xoay người về văn phòng.
Vừa ngồi xuống, Wechat liền nhảy ra thông báo.
Là từ Phó Đông Minh, tin nhắn đính kèm một liên kết, nội dung trong link là bài giới thiệu về một nhà hàng. Lâm Ngữ Tình lướt đọc bài, nhà hàng này lấy chủ đề là các món ăn Đông Nam Á, nhìn xem cách trang trí cũng khá đẹp.
Sau đó Phó Đông Minh gửi tới một tin nhắn.
Phó Đông Minh: Muốn đi ăn mà không có ai đi cùng, thế là nghĩ đến cô.
Lâm Ngữ Tình nghĩ tới trong cuộc họp hôm nay yêu cầu khi nào bàn chuyện làm ăn với khách hàng thì nhất định phải có một trong ba vị lãnh đạo có mặt.
Lâm Ngữ Tình: Bàn chuyện làm ăn hả?
Phó Đông Minh: Không phải, đây chỉ là một buổi đi ăn giữa bạn bè mà thôi.
Lâm Ngữ Tình suy nghĩ: Ok.
Phó Đông Minh: Bao giờ cô tan làm, tôi tiện đường đi đón cô luôn.
Lâm Ngữ Tình: 5 rưỡi, nhưng mà đi sớm quá hình như cũng không ổn lắm phải không.
Phó Đông Minh: Lái xe đến đấy mất khoảng nửa tiếng, cô tính thời gian đi.
Lâm Ngữ Tình: Vậy 6 rưỡi rồi đi.
Phó Đông Minh: Ok.
5 rưỡi sau khi tan làm, Lâm Ngữ Tình ở lại công ty thêm một lát. Lúc Phó Đông Minh sắp đến cô mới tắt máy tính xuống tầng.
Xe của Phó Đông Minh đã đỗ ở dưới lầu, Lâm Ngữ Tình kéo cửa ghế phụ ngồi vào.
Cách trang trí nhà hàng giống như trong hình ảnh, mang đậm chất Đông Nam Á. Trên menu bao gồm các món ăn của Thái Lan, Việt Nam, Malaysia,... Có thể trải nghiệm hết các món ăn Đông Nam Á trong một nhà hàng.
Phó Đông Minh và Lâm Ngữ Tình tìm một cái bàn trống ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho hai người.
Lâm Ngữ Tình lật xem menu.
"Tô tổng, trùng hợp vậy."
Tô tổng? Lâm Ngữ Tình đột nhiên ngẩng đầu, quả nhiên là người mà cô nghĩ đến đầu tiên, Tô Mộ Cẩn.
Ách...
Tô Mộ Cẩn bắt tay chào hỏi với Phó Đông Minh vừa đứng dậy, "Chào anh."
Lâm Ngữ Tình nhìn bọn họ bắt tay, có chút bối rối, "Tô... Tô tổng, sao anh lại ở đây?"
Tô Mộ Cẩn khẽ liếc cô một cái, "Tới làm chút việc, đúng lúc nhìn thấy Phó tổng nên đến đây chào hỏi."
Thật ra là hắn tan làm đúng lúc nhìn thấy Lâm Ngữ Tình lên xe Phó Đông Minh, rồi bám theo cả đoạn đường đến đây.
Tô Mộ Cẩn nói: "Tôi cũng chưa ăn tối, không ngại thì ăn chung đi, Phó tổng không phiền chứ."
Phó Đông Minh lễ phép cười cười, "Đương nhiên là không rồi. Có thể dùng bữa với Tô tổng tuổi trẻ tài cao, tôi đây cầu còn không được."
Tô Mộ Cẩn ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngữ Tình, cùng phía với cô. Cái ghế là một chiếc ghế dài, Tô Mộ Cẩn như cố ý ngồi sát cạnh cô.
Lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc khiến Lâm Ngữ Tình không hiểu sao lại đỏ mặt, cô cẩn trọng dịch vào bên trong một xíu, kéo dài khoảng cách với hắn.
Tô Mộ Cẩn nói: "Nghe Dĩ Hàm nói Phó tổng đã đến tham quan nhà máy của chúng tôi, có vẻ cũng khá hài lòng."
Phó Đông Minh bình luận: "Môi trường làm việc rất tốt, cách quản lý tinh tế (2) được áp dụng, phương pháp này cũng ít khi thấy được sử dụng ở các nhà máy trong nước."
(2) Quản lý tinh tế (Delicacy Management): Là một loại ý tưởng và cũng là một loại văn hóa quản lý. Quản lý tinh tế là một kiểu mới của phương thức quản lý doanh nghiệp. Nó đã giúp thay đổi cách quản lý rộng rãi ban đầu: Giảm nguồn lực doanh nghiệp và chi phí quản lý là mục tiêu chính của phương thức quản lý này.
"Được Phó tổng đánh giá cao như vậy là vinh hạnh của chúng tôi."
Lâm Ngữ Tình ngồi ở một bên, nghe hai người khách sáo anh một câu tôi một câu, chỉ cảm thấy xấu hổ khó hiểu.
"Cindy, gọi xong đồ ăn chưa?" Phó Đông Minh hỏi.
Lâm Ngữ Tình tiếp tục lật menu, "Đợi tôi xem đã."
Tùy tiện gọi vài món ăn xong, Lâm Ngữ Tình trả menu cho nhân viên.
Vốn dĩ ăn với Phó Đông Minh cũng không xấu hổ như vậy, tự nhiên lại nhảy đâu ra cái tên Tô Mộ Cẩn làm cô mất hết thoải mái.
Lâm Ngữ Tình lén liếc hắn một cái, Tô Mộ Cẩn đúng lúc cũng nghiêng đầu nhìn lại, rồi tầm mắt rơi vào ngón áp út bên tay phải của cô, nhàn nhạt hỏi: "Nhẫn của cô đâu?"
"Nhẫn gì?"
"Nhẫn cưới của cô và tôi."
Khoé miệng Lâm Ngữ Tình giật giật, lúc trước đúng là có đeo nhẫn, nhưng rồi cô cảm thấy viên kim cương chói mắt quá cũng bất tiện, cho nên đã tháo xuống.
Cô vô ý thức vuốt ve ngón áp út, nhỏ giọng đáp: "Ở nhà."
Tô Mộ Cẩn nói: "Sau này nhớ mang theo, nếu không người khác lại tưởng là cô chưa kết hôn đấy."
Lâm Ngữ Tình cứ cảm thấy bất bình thường thế nào ấy. Trong lòng oán thầm, cái tên này hôm nay lại phát bệnh thần kinh à, cuộc hôn nhân của bọn họ nhìn giống thật lắm sao? Bản thân hắn cũng không coi thật, lại còn không biết xấu hổ chất vấn cô không đeo nhẫn?
Còn nữa, không phải đã nói sẽ ly hôn rồi sao?
Đối với ám chỉ của Tô Mộ Cẩn, Phó Đông Minh tỏ ra bình tĩnh. Anh biết Lâm Ngữ Tình đã kết hôn lâu rồi, nhưng, anh cũng biết cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ là trên danh nghĩa.
Bữa cơm này thật ngượng ngùng.
Cuối cùng, phục vụ đến tính tiền, "Chào anh, tổng cộng của anh hết 462 tệ ạ."
Tô Mộ Cẩn và Phó Đông Minh đồng thời đưa thẻ ngân hàng ra, phục vụ nhìn hai cái thẻ, không biết nên lấy cái nào.
Tô Mộ Cẩn nói: "Phó tổng là khách hàng, tôi nên trả cho anh mới đúng."
Phó Đông Minh nói: "Là tôi muốn tới đây ăn, không lẽ nào lại để Tô tổng trả."
Tô Mộ Cẩn nói: "Bữa này tôi trả, bữa sau Phó tổng trả là được."
Phó Đông Minh nói: "Tô tổng cứ khách khí như vậy, làm khó tôi quá."
Lâm Ngữ Tình cúi đầu rút từ trong ví ra năm tờ một trăm tệ, đưa cho phục vụ, "Tôi có tiền mặt, anh lấy của tôi đi."
"Vâng ạ." Phục vụ cầm lấy tiền, nói: "Xin cô đợi một lát."
Lâm Ngữ Tình cười híp mắt nhìn hai người, "Để tôi mời, hai anh mỗi người nợ tôi một bữa, vậy là huề."
Phó Đông Minh cất thẻ ngân hàng, nói với Lâm Ngữ Tình: "Lần sau tôi sẽ mời cô đi ăn tiếp."
"Được."
Sắc mặt Tô Mộ Cẩn rất xấu, nói với Lâm Ngữ Tình: "Về nhà."
Lâm Ngữ Tình vẫy tay chào Phó Đông Minh, "Bye."
Phó Đông Minh mỉm cười, "Tạm biệt."
Lâm Ngữ Tình đi theo Tô Mộ Cẩn ra khỏi nhà hàng.
Màn đêm buông xuống, tiết trời hơi mát mẻ, Lâm Ngữ Tình nhìn bóng lưng Tô Mộ Cẩn, chạy lên mấy bước sóng vai với hắn, "Rõ ràng hôn nhân của chúng ta chỉ là trên danh nghĩa, tai sao ban nãy anh lại nói ra?"
Tô Mộ Cẩn dừng bước, quay người nhìn cô, "Tôi với cô là vợ chồng hợp pháp, chẳng lẽ cô muốn giấu diếm?"
"Không phải muốn giấu, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải nói ra thôi."
Tô Mộ Cẩn hơi nhíu mày, "Vậy cho nên, cô thấy tôi nói ra làm cản trở vận hoa đào của cô à?"
Lâm Ngữ Tình nói: "Chúng ta sớm muộn gì cũng phải ly hôn, càng ít người biết càng tốt."
Lửa giận của Tô Mộ Cẩn lại bị cô châm ngòi, "Nhưng mà ít nhất, bây giờ chúng ta vẫn chưa ly hôn."
Nói xong, Tô Mộ Cẩn cất bước rời đi.
Cái tên này đúng là cố tình gây sự.
Lâm Ngữ Tình lè lưỡi với bóng lưng của hắn.
Tô Mộ Cẩn quay lại nhìn, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn trời.
Tô Mộ Cẩn lạnh lùng nói: "Không đi thì lát nữa tự bắt xe về."
Lâm Ngữ Tình định thần lại, thờ ơ đáp lại lời doạ nạt của hắn, "Ồ, thế thì để tôi nhờ Phó tổng đưa về vậy."
Tô Mộ Cẩn cảm thấy trái tim của mình như muốn nổ tung vì tức giận, hắn cố gắng giữ biểu cảm bình tĩnh trên gương mặt, nhìn Lâm Ngữ Tình, hoàn toàn không có biện pháp đối phó với cô.
Hai người cứ như vậy giằng co mấy giây. Tô Mộ Cẩn ra tay trước, bước lên dắt lấy tay cô, kéo cô đến bãi đỗ xe.
Lâm Ngữ Tình không nghĩ tới hắn sẽ dắt tay mình, hơi bất ngờ không kịp cảnh giác. Liếc qua bàn tay bị hắn nắm lấy, ngón tay của hắn rất mảnh mai, móng tay không quá dài, được cắt gọn gàng sạch sẽ, lòng bàn tay rất khô ráo, có chút ấm áp.
Hơi ấm ấy khiến mặt cô đỏ bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.