Vừa thấy đồng bọn của mình cứ như thế chết trong tay Phương Cẩm, hai người kia đỏ mắt trực tiếp hướng súng về phía Phương Cẩm.
Hai người Lan Dương và Hồ Hiểu Ba tập trung đối phó với Khương Đào, nhưng không nghĩ tới Khương Đào cũng là một dị năng giả.
Hai người vô luận công kích hắn thế nào, đạn bay tới trước mặt Khương Đào đều mất đi trọng tâm mà rơi xuống đất, căn bản không làm hắn bị thương một mảy may.
Đỗ Hằng thấy hai phe khai chiến, lập tức kéo Quan Mông núp sang một bên, Thương Thụ cũng che chở Phiền Ngự tách khỏi nơi đấu súng.
Phương Cẩm sớm đoán được hai người kia sẽ hợp lực công kích mình, trước khi bọn hắn chĩa súng về mình, liền đẩy Dạ Mặc Nhiễm sang bên cạnh Vương Võ Thắng.
“Trốn đi!”
Vương Võ Thắng cùng Phó Nhất Hàng không có vũ khí cũng không có dị năng, nếu như lúc này tham gia vào cuộc chiến, thì chỉ sợ gây trở ngại chứ không giúp được gì, vì vậy rất thức thời kéo Dạ Mặc Nhiễm chuẩn bị chạy trốn về phía kho hàng.
Khương Đào tuy rằng không rõ trong kho hàng rốt cuộc có cái gì, nhưng nhiều năm qua hắn vẫn luôn cùng Dịch Vĩ đối nghịch, cho nên mặc kệ có cái gì hắn đều phải xuống tay trước.
Dựa vào dị năng, Lan Dương và Hồ Hiểu Ba không thể làm hắn bị thương, trái lại còn phải chật vật trách né công kích của hắn, cùng lúc thấy ba người kia chuẩn bị chạy về phía kho hàng, Khương Đào lập tức nổ súng về hướng bọn họ.
Có lẽ bởi vì do có dị năng không gian, Dạ Mặc Nhiễm đối với mùi vị, thanh âm, thậm chí nguy hiểm đều dị thường mẫn cảm.
Khi Vương Võ Thắng cùng Phó Nhất Hàng còn chưa ý thức được, hắn vội vã đẩy bọn họ ra, chính mình cũng theo quán tính ngã sấp xuống đất.
Phương Cẩm xuống tay càng lúc càng ngoan độc, thậm chí còn phát ra quả cầu lôi điện đối phó Khương Đào.
Có lẽ dị nặng của Khương Đào chỉ có tác dụng phòng ngự với vũ khí thông thường, mặc dù hắn né tránh rất đúng lúc, nhưng năm quả cầu lôi điện kia cũng có một quả bắn trúng lên cánh tay hắn.
Lan Dương cùng Hồ Hiểu Ba vẫn luôn chờ đợi thời cơ, thấy có khe hở vội vàng nổ súng về phía Khương Đào.
Mà kẻ mới nãy vẫn luôn thong dong trấn định nay lại trở nên chật vật, thấy tình cảnh này, bọn họ càng thừa thắng xông lên.
Rất nhanh hai tên tiểu lâu la của Khương Đào cũng chết trong tay Phương Cẩm, Phương Cẩm không còn gì vướng chân nên dồn sức đối phó Khương Đào.
Không ngờ dị năng của Khương Đào không chỉ có thể phòng thủ mà còn có thể tấn công, nhưng uy lực vẫn thua Phương Cẩm.
Phó Nhất Hàng tránh được một phát súng kia, rất nhanh lấy lại tinh thần, vội vã đứng lên đi tới đỡ Dạ Mặc Nhiễm.
Còn Vương Võ Thắng thì vội chạy đi cướp hai khẩu súng của mấy kẻ vừa bị Phương Cẩm giết, ném một khẩu cho Phó Nhất Hàng.
Lan Dương và Hồ Hiểu Ba thấy hai người dị năng giả so chiêu nên rất thức thời không ra tay, Khương Đào hơn Phương Cẩm ở năng lực phòng ngự, cho nên mặc dù hắn không giỏi công kích, nhưng Phương Cẩm cũng không chiếm được tiện nghi.
Hơn nữa Khương Đào không hề cố kỵ mà phát động công kích, còn Phương Cẩm lại sợ phòng ngự của Khương Đào sẽ bắn ngược công kích của y mà vô tình làm bị thương Dạ Mặc Nhiễm, cho nên y ra tay cũng phải cân nhắc ít nhiều.
Dạ Mặc Nhiễm quay đầu nói với mấy người Phó Nhất Hàng: “Mau đẩy thuyền ra đi, các anh ở chỗ này cũng không giúp được gì đâu.”
Phó Nhất Hàng biết Dạ Mặc Nhiễm không đợi được Phương Cẩm sẽ không bỏ đi, cho nên hắn để Vương Võ Thắng ở bên cạnh bảo vệ Dạ Mặc Nhiễm, còn mình và bọn Lan Dương thì chạy vào trong kho hàng.
Mấy người Đỗ Hằng cũng lập tức vội vàng chạy theo sau.
Dạ Mặc Nhiễm một mực quan sát, hắn phát hiện trong lúc Khương Đào phòng ngự sẽ không thể phát ra công kích.
Cho nên hắn ngưng kết dị năng trong lòng bàn tay chỉ chờ đợi thời cơ này.
So về quyền cước thì Khương Đào căn bản không địch lại Phương Cẩm, sau khi bị Phương Cẩm một quyền đánh đập mặt xuống đất, Phương Cẩm xuất toàn lực phát sinh công kích ý đồ một đòn quyết định.
Khương Đào tự nhiên toàn lực phòng ngự, thời cơ của Dạ Mặc Nhiễm đã đến.
Trong lúc Phương Cẩm toàn lực công kích, Dạ Mặc Nhiễm đã lén đến gần bọn họ, chờ khi Khương Đào triển khai phòng ngự liền tung mạnh một chưởng về phía hắn.
Năm giọt nước nhỏ bé cư nhiên trong nháy mắt xuyên qua người Khương Đào, tạo thành năm cái động sâu hoắm, đồng thời cũng không để rơi rớt giọt máu nào.
Có lẽ là công kích quá nhanh khiến Khương Đào không hề cảm thấy đau đớn, chờ thấy Phương Cẩm thu hồi công kích, hắn mới ý thức được sự bất thường trên cơ thể mình, hắn cúi đầu, vô pháp tin tưởng nhìn năm cái lỗ sâu trên ngực và bụng, sau đó vĩnh viễn nằm xuống.
Nhưng mà không có một ai chú ý tới Vương Thiệu quỳ rạp trên mặt đất, vừa bóp cò súng bắn Dạ Mặc Nhiễm một phát.
Bởi vì Phương Cẩm dùng châm kích lên huyệt đạo khiến hắn mặc dù đau đớn không chịu nổi nhưng thần trí vẫn thanh tỉnh, kẻ bị Phương Cẩm giết đầu tiên lại vừa vặn ngã xuống không xa chỗ hắn.
Giữa cuộc hỗn chiến, không ai chú ý đến việc thiếu mất một khẩu súng, vì vậy mới tạo được cơ hội để Vương Thiệu chớp lấy.
Ngay khi Vương Thiệu bóp cò súng, Dạ Mặc Nhiễm tựa hồ có cảm ứng nhìn hắn một cái, cho đến lúc Phương Cẩm nghe được tiếng súng mà phản ứng lại thì Dạ Mặc Nhiễm đã ngã xuống trước mặt y.
Vương Võ Thắng trong lúc Dạ Mặc Nhiễm ngã xuống liền vọt tới trước mặt Vương Thiệu đá văng khẩu súng trong tay hắn, giận dữ nã cả loạt đạn vào những bộ vị không trọng yếu trên người hắn.
Còn Phương Cẩm thì ôm lấy Dạ Mặc Nhiễm, trong lòng thoáng cái đã bị chất lỏng ấm áp kia tẩm ướt.
Phương Cẩm sắc mặt trắng bệch, khóe miệng run run cả nửa ngày mà không phát ra thanh âm, thần tình tựa như dã thú tuyệt vọng ngửa mặt lên trời gào thét trong im lặng.
Trong kho hàng là một chiếc du thuyền tư nhân, mấy người chưa bao giờ đẩy thuyền đi phải vất vả một trận mới đưa được nó xuống bến.
Còn chưa kịp dừng lại, chợt nghe thấy tiếng súng nổ.
Lúc bọn họ rời đi là khi hai người nọ phát động dị năng, mà giờ khắc này lại có tiếng súng vang lên, khiến bọn họ lập tức chui ra khỏi khoang thuyền xem xét tình huống.
Ngay thời điểm Vương Thiệu nổ súng, Dịch Vĩ cùng mấy người Tiểu Võ cũng đã chạy tới nơi, nhưng họ thật không ngờ đón chào mình lại là cảnh tượng như vậy.
Gương mặt Dạ Mặc Nhiễm trắng bệch không chút sức sống, mồ hôi lạnh chảy xuống từng giọt, mặc dù chỉ là khẽ nhíu mày, nhưng thần sắc thống khổ này không thể giấu giếm đi đâu được.
Theo từng giọt mồ hôi rơi xuống, sinh mệnh của Dạ Mặc Nhiễm cũng tựa hồ chậm rãi xói mòn, Phương Cẩm cũng không dám đi thử kiểm tra xem hơi thở yếu ớt kia có còn tồn tại hay không.
Người tỉnh táo lại đầu tiên là Quách Hoằng, hắn vội vàng cởi quần áo đè lên nơi bị thương của Dạ Mặc Nhiễm.
“Phương Cẩm, cậu bình tĩnh một chút, Mặc Nhiễm cũng không bị thương trí mạng! Bây giờ then chốt là phải cầm máu!”
Phó Nhất Hàng từ trên thuyền nhảy xuống: “Mau đem người lên thuyền! Trên mặt đất bẩn thế rất dễ khiến vết thương bị nhiễm trùng, Phương Cẩm, cậu cố gắng đừng làm di động cơ thể Mặc Nhiễm, bây giờ cũng không có bệnh viện để kiếm máu truyền cho cậu ta đâu!”
Dịch Vĩ thấy thi thể Khương Đào, liền chán ghét nhíu mày: “Mau rời khỏi đây trước đã, đúng lúc tôi có mang theo thuốc, mau lên thuyền trước rồi tính tiếp!”