Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 69: Sóng gió lại bắt đầu (thượng)!




Dịch Vĩ nhịn không được bèn mở miệng hỏi ra nghi vấn của mình: “Mặc Nhiễm, trong bụng cậu cũng có cái viên đá hồng sắc đó sao?”
Bàn tay Phương Cẩm đột ngột dừng lại, sau đó liếc mắt nhìn Dịch Vĩ một cách đề phòng.
Dạ Mặc Nhiễm nhéo nhéo tay y, ý bảo y đừng khẩn trương.
“Trước đây là có, bất quá bị Phiền Ngự bị hủy đi rồi.”
“Vậy cậu trước đây cũng có dị năng sao?”
Dạ Mặc Nhiễm cười gật đầu: “Phải, bất quá thể chất tôi quá kém, mỗi lần sử dụng dị năng, thân thể đều không chịu nổi, tổn hao rất lớn, nếu như không phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, tôi quyết không dùng.”. truyện xuyên nhanh
Vương Võ Thắng ngày đó ngẫu nhiên thấy Dạ Mặc Nhiễm dùng dị năng đối phó Khương Đào, chỉ là Dạ Mặc Nhiễm chẳng bao giờ nói qua với bọn họ, cho nên hắn cũng đành giả vờ như không biết.
Nhưng trong lòng dù sao vẫn có chút để ý, đã cùng chung hoạn nạn lâu như vậy rồi mà hắn vẫn chưa chiếm được tín nhiệm của người kia.
Bây giờ nghe Dạ Mặc Nhiễm nói, hắn lại cảm thấy chính mình lòng dạ quá hẹp hòi, nếu như không tín nhiệm thì ngày đó Dạ Mặc Nhiễm cũng sẽ không ở trước mặt mình sử dụng dị năng, thì ra Mặc Nhiễm luôn yếu ớt là vì nguyên nhân này, trong lòng Vương Võ Thắng nghĩ vậy nên cũng thấy dễ chịu hẳn đi.
Dịch Vĩ nhìn thân thể nhỏ gầy của Dạ Mặc Nhiễm một chút, quả thật không đành lòng để hắn phải chịu giày vò: “Thế viên đá đó là vật gì vậy? Có thể làm cho người sống lại được sao? Phan Thần và Tiểu Võ cũng là dị năng giả, chẳng lẽ mỗi người bọn họ đều có một viên?”
Nghe nói như thế, hai người kia đều vô thức mà đặt tay lên bụng mình sờ thử.
“Trên đời làm gì có ai chết rồi mà sống lại được chứ, chẳng qua là hắn dùng cái đó để phá hủy thân thể của tôi, và tôi cũng dùng lại thứ đó để chữa trị thân thể bị tổn hao. Về phần bọn họ, chắc là không có. Bọn họ chỉ là sơ cấp dị năng giả, ngay cả Phương Cẩm cũng chỉ là sơ cấp dị năng giả, chỉ những dị năng giả có năng lực cao mới sở hữu tinh thạch.”
“Thật sao?”
Tiểu Võ vội vã truy vấn: “Làm thế nào để thăng cấp?”
“Cậu cho là đánh quái thăng cấp hả!” Dạ Mặc Nhiễm vừa nói vừa lườm hắn một cái.
“Nếu như cậu có cơ hội gặp phải cao cấp dị năng giả, thì cậu cứ đi mà hỏi người đó, tôi ngay từ đầu đã là như vậy rồi, cho nên phải làm thế nào để thăng cấp tôi cũng không biết!”
Tiểu Võ bĩu môi: “Quả nhiên là Thiên Tài, cái gì cũng đều tài trí hơn người! Thế giới này thật không công bằng tí nào!”
Nói xong, hắn chạy lên boong thuyền phát động dị năng bùm bụp ra ngoài mặt biển.
Tào Bân không hiểu, quay sang hỏi Lan Dương: “Tiểu tử kia làm cái gì thế nhỉ?”
Lan Dương không biết nhún nhún vai, còn Quách Hoằng thì bất đắc dĩ cười cười.
“Chắc cậu ta xem trong tiểu thuyết võ hiệp, cho rằng dị năng cũng giống võ công, cần luyện tập mới có thể mạnh lên được.”
“A! Ra vậy?”
Phan Thần chăm chú nhìn Quách Hoằng, nháy mắt mấy cái: “Của tôi là không gian dị năng, có phải tôi cứ nhét càng nhiều thì nó sẽ càng lớn đúng không? Vậy tôi lập tức đi nhét thêm!”
Dạ Mặc Nhiễm trong lòng gào thét, hắn muốn quay về mặt trăng! Hắn không phải người địa cầu!
Nửa đêm, Dạ Mặc Nhiễm cuộn mình trong lòng Phương Cẩm, lại bởi vì mất đi dị năng mà không cam lòng, kết quả bị mất ngủ, hắn cắn răng thử đi vào không gian một lần nữa.
Cơn đau như trong dự liệu không hề phát sinh, chờ khi hắn mở mắt ra, hắn thực sự đã về tới không gian của mình.
Vươn tay thử ngưng kết dị năng. Năm giọt nước nhỏ giờ biến thành năm tinh thể băng hình thoi.
Lạnh như băng, còn trong suốt như thủy tinh gì đó nữa.
Nghiên cứu cả nửa ngày cũng không thấy kết quả, dù sao hắn cũng vui mừng vì vẫn còn dị năng, những cái khác cũng chẳng trọng yếu nữa.
Đã lâu không bơi lội nên Dạ Mặc Nhiễm thoáng cái đã nhảy ùm vào trong hồ, vui sướng lặn ngụp vài vòng rồi mới trồi lên mặt nước, Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy thoải mái cực kỳ.
Con đau bụng đã mơ hồ biến mất, ngay cả thân thể bủn rủn vô lực cũng tựa như được tái sinh.
Thử giống như lần trước nhắm mắt lại để tìm kiếm lời giải đáp, hơn nửa ngày Dạ Mặc Nhiễm mới mở mắt.
Khóe miệng câu lên nụ cười nhàn nhạt: “Quả nhiên trong họa được phúc a.”
Tinh thần lực dị năng giả chỉ cần chưa quá cường đại đến mức phản phác quy chân thì đều có thể cảm ứng được tinh thạch trong cơ thể đối phương. (phản phác quy chân: quay lại như lúc ban đầu, ý giống như người bình thường không có dị năng không cảm nhận được.)
Nếu như đối phương là loại người ích kỉ lòng dạ đen tối như Phiền Ngự, vậy sẽ đồng nghĩa với nguy hiểm.
Trạng thái lợi hại nhất của tinh thần lực chính là đem năng lượng của tinh thạch phát tán đều đến mọi bộ phận, dung hợp vào trong cơ thể.
Như vậy trừ phi là ngươi sử dụng dị năng nên bị bại lộ, thì dù kẻ khác có lợi hại đến mấy cũng không thể cảm ứng được ngươi.
Đạt được một bước nhỏ này không biết phải hấp thu bao nhiêu tinh thần lực mới có thể đạt được, bởi vì tính trọng yếu của tinh thạch, chưa từng có ai ngay lúc tinh thạch mới hình thành mà lại tự đập nát nó cả.
Lần này tinh thạch trong cơ thể bị tổn hại lại chiếm được tinh thần lực của Phiền Ngự, khiến tinh thạch bị vỡ trong cơ thể Dạ Mặc Nhiễm hoàn toàn hòa tan, mà hồ nước lại là tác nhân ngoài ý muốn giúp cho thân thể mau chóng thích ứng với quá trình biến đổi này.
Quả nhiên là trước phá sau lập.
Ra khỏi không gian, người Phương Cẩm đang ôm chặt đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện, y chỉ nhìn chăm chú không hỏi câu gì.
Dạ Mặc Nhiễm ôm thắt lưng Phương Cẩm, cọ cọ vào ngực y.
Phương Cẩm ngửi thấy mùi thơm ngát trên cơ thể người yêu, sờ sờ thấy mái tóc mềm mại, hẳn là đã tắm gội trong không gian rồi.
“Ngủ ngon được chưa?”
Dạ Mặc Nhiễm khẽ ừ, lại ôm y chẳng rời tay, thoải mái đến không muốn động đậy.
Phương Cẩm xoa xoa eo hắn, thử thăm dò hỏi: “Ăn một ít nhé?”
Từ sau khi tỉnh lại ngày hôm qua, Phương Cẩm phát hiện chỉ cần sau khi ăn bất cứ cái gì, Dạ mặc Nhiễm đều đau bụng dữ dội.
Dạ Mặc Nhiễm cuộn tròn trong lòng Phương Cẩm, trong tay đột nhiên có thêm một quả cà chua nhỏ, trong tích tắc, hắn đã nhét vào trong miệng Phương Cẩm.
“Em ăn rồi, không đau nữa.”
Phương Cẩm nuốt quả cà chua vào bụng, cũng không hỏi thêm gì nữa, mặc kệ dị năng của Dạ Mặc Nhiễm có còn hay không, chỉ cần thân thể hắn khỏe mạnh thì thế nào cũng được.
Thừa dịp tất cả mọi người trên thuyền còn chưa dậy, Dạ Mặc Nhiễm lôi kéo Phương Cẩm đến boong thuyền.
Bất quá mặt trời cũng đã lên, cho nên không thể đón được cảnh bình minh nữa.
Phương Cẩm đưa miếng hoa quả lên tận miệng Dạ Mặc Nhiễm: “Anh no rồi.”
Dạ Mặc Nhiễm hừ một tiếng: “Mới một tí như vậy đã no, đến mèo còn ăn nhiều hơn anh.”
Nhưng kỳ thực Phương Cẩm ăn không ít, hầu như bằng sức ăn cả hai ngày của Mặc Nhiễm.
Tựa vào lòng Phương Cẩm nhìn ngoài khơi yên tĩnh, ai có thể nghĩ cách đây không lâu, nơi này đã xảy ra một cuộc chiến sinh tử chứ?
Lại lấy ra một viên chocolate bỏ vào miệng, ngay lúc viên kẹo dần hòa tan, Dạ Mặc Nhiễm liền ôm lấy cổ Phương Cẩm, đem thứ ngọt lành trong miệng mình đẩy qua miệng đối phương.
Khi cảm nhận được Phương Cẩm đã nuốt viên chocolate, Dạ Mặc Nhiễm mới buông y ra, cười cười liếm môi.
“Ăn ngon không?”
Phương Cẩm vô thức giật giật hầu kết không nói gì, Dạ Mặc Nhiễm nhìn thấy trong mắt Phương Cẩm có một tia ***, vậy là đối với chuyện nam nhân sáng sớm có dễ dàng xúc động hay không, hắn đã có một thể nghiệm sâu sắc.
Ánh mắt trời bắt đầu tỏa nắng rực rỡ hơn ở phía chân trời, bao trùm lấy hai người đang ôm chặt lấy nhau, tạo nên một tầng kim quang mờ ảo mà mỹ lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.