Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 142: Phiên Ngoại 2 – Mùa Xuân của Tát Đặc




Vì sự nghiệp truy đuổi được em gái Gia Mã nóng bỏng, Tát Đặc dốc sức tàn phá linh dương.
Từ linh dương madoqua, linh dương ourebi, linh dương gazen, thậm chí là linh dương sừng cao, quyến linh, linh dương topi, cơ hồ không có loại linh dương nào có thể thoát khỏi ma trảo của Tát Đặc. Để bắt được vài loại linh dương khó bắt, Tát Đặc còn đặc biệt tới cầu viện La Kiều, những chuyện thế này cậu là số một!
So với tình huống túng quẫn ngay cả móng cũng không được đụng của Tát Đặc thì La Kiều ít nhất cũng được sờ vuốt, ngay cả gì kia cũng đã làm… Bất quá, lời này tuyệt đối không thể nói trước mặt Mông Đế, cậu không muốn lại thêm năm ngày nữa!
Muốn bắt linh dương lớn? Không thành vấn đề!
La Kiều cống hiến tảng đá cùng dây thừng của mình, bất quá lúc Tát Đặc hùng dũng oai vệ lao về phía đám linh dương vằn lớn thì La Kiều trợn tròn mắt.
Cậu nghĩ mục tiêu của Tát Đặc là đám quyến linh cách đó, nào ngờ lại là đám linh dương vằn lớn ở phía sau! Loài này được xưng là vua linh dương, Tát Đặc xông lên không phải chịu chết sao? Cho dù Tát Đặc lớn lên giống sư tử nhưng không có nghĩa nó là sư tử!
La Kiều sốt ruột, vỗ móng kêu to với Tát Đặc: “Trở về đi!”
Cho dù vì em gái cũng không thể không muốn sống a!
Nhưng Tát Đặc tựa hồ quyết tâm muốn hảo hảo biểu hiện trước mặt Gia Mã một phen, nghe thấy tiếng kêu của La Kiều, nó không những không dừng lại, ngược lại còn lao tới nhanh hơn.
Linh dương vằn lớn nhìn Tát Đặc xông về phía mình, theo bản năng nâng chân bỏ chạy, tốc độ của Tát Đặc nhanh hơn linh dương vằn lớn rất nhiều, dễ dàng đuổi kịp đối phương. Nhưng vấn đề ở đây là thể trọng cùng thể hình của linh dương vằn lớn, nó hệt như một ngọn núi lớn, Tát Đặc đứng trên hai chân sau, hai chân trước bấu lấy chân sau của linh dương vằn lớn, móng vuốt đâm sâu vào da thịt đối phương, linh dương vằn lớn ăn đau, không chạy nữa mà dùng sức hất văng Tát Đặc bám trên người mình, sau đó xoay lại, dùng đôi sừng dài sắc nhọn nhắm thẳng về phía con liệp báo không biết trời cao đất dày là gì này!
Ông đây không phát uy, ngươi xem ông là linh dương madoqua à? !
Đâm chết ngươi!
Tát Đặc thoáng chốc ăn khổ.
La Kiều nhìn mà sốt ruột, không hề suy nghĩ đã xông lên, tuy thường xuyên đối xử không nghĩa khí với người anh em này, nhưng cậu sẽ không trơ mắt nhìn Tát Đặc bị linh dương vằn lớn đâm chết!
Mới chạy được vài bước thì cái đuôi bị cắn.
La Kiều quay đầu lại, Mông Đế cắn cái đuôi, nâng chân trước lên lập tức đè cậu nằm úp sấp xuống.
“Ta muốn đi cứu anh trai!”
Mông Đế nhả cái đuôi La Kiều nhưng không buông vuốt, liếm liếm tai cậu: “Không cần lo lắng, nó không chết được.”
“Ngươi…”
Lỗ tai La Kiều dựng đứng, vừa định xù lông thì sự tình đột nhiên biến hóa, lúc Tát Đặc cùng linh dương vằn lớn chạy tới một gốc vú sữa thì một con báo toàn thân đen tuyền đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, chuẩn xác nhảy lên lưng linh dương vằn lớn, móng vuốt sắc bén hung hăng bấu vào da thịt con mồi, linh dương vằn lớn nhất thời máu chảy ồ ạt, này cùng vết thương bị liệp báo lưu lại khi nãy không giống, nếu so sánh thì móng vuốt của Tát Đặc chỉ là một con dao gọt hoa quả cùn, còn móng vuốt con báo đen này tuyệt đối là dao găm quân đội sắc bén không gì sánh bằng.
Linh dương vằn lớn bất chấp đuổi theo Tát Đặc, hiện giờ nó chỉ muốn hất văng con báo trên người mình đi!
Báo đen đương nhiên không để linh dương vằn đen có cơ hội này, nhắm chuẩn, một ngụm cắn lên gáy cổ linh dương vằn lớn, cứng rắn cắn đứt xương cổ con mồi.
La Kiều nhìn con báo đen vừa giết chết linh dương vằn lớn, lại nhìn Mông Đế: “Nó là ai vậy? Tuyệt đối là giống đực hung mãnh a!”
“Anh em họ của ta.”
Giọng điệu của Mông Đế thực bình tĩnh, nhưng La Kiều vẫn cảm nhận đước nó đang khoe khoang! Anh trai của người yêu bị truy đuổi chạy trối chết, sau đó anh em của nó một ngụm liền giải quyết được vấn đề?
Báo đen giết chết linh dương vằn lớn xong thì ngồi chồm hổm bên cạnh con mồi liếm liếm vết máu bên khóe miệng cùng vệ sinh móng vuốt, ngẩng đầu, ánh mắt vàng ươm đảo qua Mông Đế cùng La Kiều, cuối cùng dừng lại trên Tát Đặc.
Báo đen hướng về phía Tát Đặc rống một tiếng, Tát Đặc lập tức chạy ra xa mười mét.
Ánh mắt báo đen nguy hiểm híp lại, lại rống về phía Tát Đặc, Tát Đặc lại càng trốn nhanh hơn.
Rốt cuộc, báo đen mất kiên nhẫn, vứt bỏ con mồi đuổi theo Tát Đặc! Liệp báo chỉ khi đi săn mới đẩy tốc độ lên tới cực hạn, vì thế báo đen đuổi theo Tát Đặc cũng không phí quá nhiều sức lực, nó dùng một móng vuốt đè chặt Tát Đặt còn đang muốn chạy, cúi đầu, há to miệng, răng nanh sắc bén cách Tát Đặc có vài li.
Không đợi Tát Đặc hướng La Kiều phát ra âm thanh cầu cứu, báo đen đã cúi đầu liếm lỗ tai Tát Đặc một ngụm.
Này là tình huống gì a?
Tát Đặc bị dọa choáng váng, La Kiều cũng ngây ngẩn cả người, chỉ có Mông Đế thích thú dùng móng vuốt xoa xoa lưng La Kiều.
Báo đen thấy Tát Đặc ngẩn người thì dùng móng vuốt gẩy gẩy một chút, không có chút phản ứng, dứt khoát biến hóa hình thái, nắm hai chân trước Tát Đặc kéo lên, gương mặt tuấn tú đến yêu dị mang theo một nụ cười thoạt nhìn không hề tốt lành chút nào áp tới, ở trên gương mặt lông xù của Tát Đặc hôn một cái: “Mông Đế nói không sai, quả nhiên thực đặc biệt, với lại, liệp báo đúng là đều là mỹ nhân a…”
Thanh niên có làn da ngăm đen cùng mái tóc đen tuyền hôn một miệng đầy lông, sau đó khiêng Tát Đặc lên vai, xoay người nhanh chóng rời đi, liên tưởng tới lời con báo đen này nói khi nãy, La Kiều vươn vuốt chụp lên người Mông Đế!
“Nó là ngươi tìm tới à?”
Mông Đế thờ ơ liếm liếm móng vuốt, bộ dáng chẳng hề có chút chột dạ. Người này cứ hai ba ngày lại chạy tới tìm La Kiều, nó cũng không có nhiều kiên nhẫn đến vậy, dù sao anh họ cũng giống nó, không có cảm xúc với đám hoa báo cái, con liệp báo có bộ dáng sư tử này hẳn hợp với sở thích của anh họ.
“Yên tâm đi.” Mông Đế liếm liếm lỗ tai La Kiều, trấn an con liệp báo xù lông trước mặt: “Mạt Tư có một mảnh lãnh địa rất lớn, kỹ xảo đi săn cũng rất xuất sắc, sẽ không bạc đãi anh trai ngươi. Hơn nữa, bọn nó ở chung cũng coi là vui vẻ, không phải sao?”
Ở chung vui vẻ?
La Kiều nhìn về phía Tát Đặc bị Mạt Tư khiêng trên vai đang liều mạng giãy dụa, này gọi là vui vẻ à?
Tiếng kêu của Tát Đặc truyền đi rất xa, sau đó, biến mất ở nơi xa xa…
Ngày hôm sau, tất cả cư dân trên thảo nguyên đều biết con liệp báo có bộ dáng sư tử kia đã bị một con báo toàn thân đen tuyền bắt đi mất. Chồn đất vừa cắn bò cạp vừa thảo luận với sóc đất, nó cá hai con bò cạp, con liệp báo kia nhất định sẽ bị ăn luôn!
Về phần là loại ăn nào thì tất cả mọi người đều hiểu.
Lúc Gia Mã biết tin này thì thở phào một phen. Này thì tốt rồi, chứ nếu Tát Đặc cứ tiếp tục dây dưa, nó căn bản không có biện pháp đi tìm giống đực cường tráng! Ai thích sinh con với một con liệp báo bộ dáng sư tử chứ?
Chỉ có La Kiều vẫn còn buồn rầu, này là nó tận mắt nhìn thấy một màn mèo lớn cướp vợ sao? Này đối với Tát Đặc mà nói là tai họa ập tới hay mùa xuân đã về a?
Có trời mới biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.