Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 235: Phong Lôi kiếm trận




Dịch: Lạc Đinh Đang
Lấy ít địch nhiều, nếu bản thân không có tuyệt kỹ sẽ rất khó sống, nhất là đối diện có thêm mười mấy địch nhân cùng cấp, càng khó thoát khỏi cái chết.
Hôm nay nhất định không có đường sống, đây là phán đoán trong nháy mắt của Nghê Thu Vũ.
Trong lòng Nghê Thu Vũ dâng lên một trận tuyệt vọng, nhưng rất nhanh lại trở nên kiên cường. Nàng nhìn kỹ bóng lưng Bạch Dịch, Triền Vân Mạt xoay tròn như chong chóng. Pháp khí cấp cao phát ra linh lực mãnh liệt biểu thị nữ tử này quyết định muốn đánh cược tính mạng một lần.
Nàng vốn là một nữ tử kiên cường, nếu không cũng không trở thành đệ tử chân truyền với tư chất bình thường. Tìm đường sống trong tuyệt cảnh vốn là con đường mà Tu Chân Giả phải trải qua.
BOANG...!
Chân Nghê Thu Vũ sắp lao ra thì bị một tiếng kiếm vang chói tai sắc nhọn đánh gãy. Sau đó nàng đứng sững tại chỗ, thấy một màn kiếm vũ mà cả đời này không quên được.
Trường kiếm đen như mực sau lưng được Bạch Dịch cầm nhẹ lên. Kiếm quang chói mắt, kiếm kêu động trời!
Thần sắc bình tĩnh xuất hiện chấn động hiếm thấy, ánh mắt Bạch Dịch trở nên trống rỗng mà sâu thẳm, cả người bỗng mờ ảo. Trong lúc hắn cất bước, trường kiếm đen kịt rời khỏi tay, không bay xa mà lơ lửng trước người chủ nhân.
Bước chân Bạch Dịch như có một vần luật đặc biệt. Theo mỗi bước đi, thiên địa linh khí xung quanh đều rung chuyển một phần.
Đưa tay, kiếm ra. Hắc kiếm đen như mực giống như cánh tay khác của Bạch Dịch, kéo theo một vết kiếm kinh người giữa không trung. Kiếm phong nổ tung, ép đệ tử Mục gia bắn ra hơn một trượng.
Chương Nhạc bỗng nhiên cảm thấy một loại nguy hiểm. Trong mắt hắn, gã thiếu niên thúc giục hắc kiếm kia giống như một yêu ma mới tỉnh giấc, đang chọn người để cắn nuốt.
"Giết hắn đi!"
Chương Nhạc gào một tiếng, liên tiếp thục giục sáu Pháp khí phi châm, chia làm sáu hướng công kích Bạch Dịch. Đệ tử Chương gia khác cũng vội vã thúc dục Pháp khí, điên cuồng tấn công.
Đối mặt với Pháp khí bay tán loạn, Bạch Dịch làm như không thấy. Lật tay chống trời, chân đạp Âm Dương, dưới vô số Pháp khí lao đến lại làm một tư thế như nhảy múa. Sau đó hắn hất một tay lên, trong lúc thân hình đảo ngược, hắc kiếm đen như mực tung lên theo cơ thể chủ nhân, tựa như bướm lượn quanh hoa, lại như lá bay đầy trời.
Kiếm quang đen kịt xuyên thẳng thành một mảnh võng kiếm (lưới đan bằng kiếm). Toàn bộ Pháp khí trước khi chạm người đều bị hất văng toàn bộ, dù là sáu cây châm dài âm độc của Chương Nhạc cũng không công mà lui.
Một lần ra tay của hơn ba mươi người lại không làm đối phương tổn thương chút nào. Đệ tử Chương gia lập tức nổi giận xông lên, thi triển toàn lực, chuẩn bị tấn công lần hai.
Theo bước chân xoay tròn, võng kiếm quanh thân Bạch Dịch vỡ tan trong nháy mắt. Dưới tiếng cười dài, đạo quyết huyền ảo nổi lên, tiếng hô nhẹ, linh hoạt kỳ ảo lại đinh tai nhức óc.
”Hoán Phong!"
Pháp quyết đã thành, trong tiếng hô khẽ của Bạch Dịch, trên triền núi nhỏ đã xuất hiện cuồng phong gào thét. Cát bay đá chạy, trận vòi rồng này trong khoảnh khắc bao phủ toàn bộ triền núi, trong gió xen lẫn tiếng gào thét như kiếm vang. Nơi gió thổi qua, núi đá to như cối xay trong nháy mắt biến thành bột mịn.
Đạo pháp Phong hệ toàn lực thi triển, lần nữa trực tiếp bức lui hơn ba mươi tu sĩ đồng cấp. Đệ tử Chương gia hoàn toàn bỏ qua việc giết chết địch nhân, tất cả đều liều mạng phòng ngự vòi rồng.
Bên trong đạo pháp Phong hệ vậy mà xen lẫn vô số phi kiếm, có thể công sát chôn vùi núi đá trong nháy mắt, họ không dám khinh thường.
Trong cuồng phong, bên người Nghê Thu Vũ lại bình yên vô sự. Nàng mở to hai mắt, muốn tìm kiếm bóng dáng Bạch Dịch trong gió lốc, nhưng chỉ nghe được một tiếng ngâm khẽ đầy chiến ý.
"Minh Lôi!"
Uỳnh uỳnh! Rầm rầm!
Theo tiếng hô khẽ của Bạch Dịch lần hai, cuồng phong đầy trời trong khoảnh khắc biến mất không dấu vết. Từng đạo sấm sét bỗng thoát ra trên triền núi, hình thành một dải điện xà trên không, đánh về khu vực xung quanh đệ tử Chương gia.
Đạo pháp Lôi hệ luôn luôn được coi là đạo pháp uy lực lớn nhất, đệ tử Chương gia mới chịu qua vòi rồng vừa thấy lôi kích kéo tới đã hồn bay phách lạc, liều mạng thúc giục Pháp khí phòng ngự của mình. Ngay cả tu sĩ cao hơn Bạch Dịch một cấp như Chương Nhạc cũng không dám bỏ qua những tia sét kim sắc kia.
Âm thanh tí tách vang rõ trên triền núi, lôi điện qua đi, rất nhiều đệ tử Chương gia da tróc thịt bong. Thậm chí có hai người ngay cả đầu tóc, lông mi cũng bị nướng cháy, nhìn vô cùng chật vật.
Bước chân Bạch Dịch không ngừng một khắc, không giống sát phạt, ngược lại một vũ điệu trong gió. Chỉ thấy hắn khẽ vung hai tay, thanh hắc kiếm đen như mực lập tức lượn vòng bay lên, không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu chủ nhân, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng giống như một đám mây đen kịt."Vân Khởi!"
Trong tiếng hô khẽ lần ba, ba mươi sáu thanh Tử Đằng Kiếm dồn dập phóng lên trời. Trong lúc kiếm khí tuôn trào, toàn bộ phi kiếm cấp tốc chuyển động, khuếch tán kiếm khí thành một mảnh mây lớn.
Sau khi gió cuộn mây dâng, chính là thời điểm sấm sét vang dội.
Nghê Thu Vũ si ngốc nhìn thiên tượng dị biến, lại nhìn thiếu niên nhanh nhẹn như đang nhảy múa, trong mắt một mảnh si mê. Ngay cả thân hãm hiểm địa cũng bị nàng quên sau đầu, thẳng tới khi một tiếng thét to tràn ngập sát ý sát phạt nổ vang bên tai mới bừng tỉnh.
"Kiếm Chí!"
Oành!
Kiếm như mây, mây như điện, một đạo kiếm quang khủng bố xuyên ra từ đám mây đen kịt. Ngay lúc đó, ba mươi sáu đạo kiếm quang giáng xuống như mưa, trong nháy mắt vết kiếm kéo đầy trời. Khi những phi kiếm này đâm xuống mặt đất, tiếng kêu rên của đệ tử Chương gia không ngừng vang lên.
Lúc này ánh mắt Chương Nhạc như muốn nứt ra. Pháp khí phi châm hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo bị thanh hắc kiếm khiến người sợ hãi này chém vỡ cả sáu cây, ngay cả một cánh tay của hắn cũng biến thành bột mịn.
Uy lực của một kiếm, Chương Nhạc không nghĩ lại đáng sợ như vậy.
Hắn đã đủ cẩn thận rồi, đã dùng toàn lực phòng ngự, nhưng vẫn không ngăn được thanh hắc kiếm khủng bố này.
"Pháp khí cực phẩm!" Hàm răng Chương Nhạc bật ra mấy chữ, khuôn mặt giận dữ vặn vẹo hét: "Pháp khí cực phẩm thì sao! Lấy cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ của ngươi mà muốn giết ta, si tâm vọng tưởng!"
Pháp khí châm dài cuối cùng được Chương Nhạc gọi ra. Chiều dài của cây châm này khác những cây khác, ngắn hơn hẳn một nửa, tương tự như châm thêu hoa bình thường.
Đừng thấy châm nhỏ đi, đại đa số địch nhân giao thủ với Chương Nhạc đều chết trên cây châm ngắn nhất này. Vì người khác chỉ biết sáu cây châm dài khác của hắn đều là Pháp khí cấp cao, lại không ai biết cây châm thứ bảy của Chương Nhạc là một Pháp khí cực phẩm chân chính!
Trong lúc cười dữ tợn, Chương Nhạc thi triển chiêu sở trường nhất. Tuy hắn vừa bị đạo pháp Phong Lôi đánh cho vô cùng chật vật, nhưng một cây châm dài cuối cùng này đã sớm biến mất bên người Bạch Dịch. Chỉ cần thúc giục pháp quyết, hắn tin cây châm thứ bảy của mình có thể xuyên thủng ngực địch nhân trong nháy mắt.
Lấy sáu Pháp khí châm dài dụ địch, sau đó chuyển bại thành thắng, đây mới là sở trường của Chương Nhạc hắn.
Một đạo hàn mang nho nhỏ nhanh chóng xuất hiện bên người Bạch Dịch. Không đợi đạo hàn mang kia đến gần Bạch Dịch, nó đã bị mấy chục đạo kiếm quang nhỏ hơn vặn thành nát bấy.
Chương Nhạc chưa kịp kêu lên kinh ngạc, mặt đất dưới chân hắn đột nhiên lao ra một cột sáng màu đen cực lớn. Tử Đằng chủ kiếm đen kịt biến thành lưỡi dao sắc bén giống như ngọn núi khổng lồ, lấy thế như sấm sét, trong nháy chém Chương Nhạc thành hai nửa!
Hoán Phong, Minh Lôi, Vân Khởi, Kiếm Chí.
Lấy gió che đậy, lấy sét tiên phong, dùng mây ngăn cách, lấy kiếm tuyệt sát, giống như chiến vũ, lại mờ ảo như thuật vận kiếm, đây chính là chỗ sáng tạo độc đáo của pháp tuyệt sát khi Tiêu Dao Tiên Quân còn là Tu Chân Giả, được xưng là Phong Lôi kiếm trận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.