Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 267: Dưỡng Nhan Đan




Dịch: Lạc Đinh Đang
Dùng tu vi Kim Đan xông vào đàn Yêu Thú với cấp bậc thấp nhất là cấp 4, kết quả có thể đoán được.
Lữ Tử Mặc như thiêu thân lao vào lửa, chưa đầy một lát đã thương thế khắp người. Khi một Yêu Thú cự hùng hung tàn vung móng vuốt lên, cuối cùng Lữ Tử Mặc đã hối hận. Hối hận mình không nên tùy hứng, lỗ mãng như vậy.
Một đạo cầu vồng cuốn tới từ bờ biển, Yêu Thú cự hùng sắp xé nát Lữ Tử Mặc lại hèn mọn nằm sấp xuống đất. Sự tiếp đón của Tiên Quân không phải đám Yêu Thú này có thể chống cự được.
Lần đầu tiên Lữ Tử Mặc bước lên cầu vồng được ngưng tụ từ đạo niệm tối cao kia, ở phần cuối đường, dường như nam nhân tóc bạc hơi cười nhẹ.
Được Tiên Quân che chở, cuối cùng Lữ Tử Mặc cũng có tư cách nghe đạo. Ngày Tiên Quân giảng đạo hôm đó nàng không chỉ hiểu thêm một loại Thượng Cổ tuyệt trận, còn thấy được hình dáng Tiêu Dao Tiên Quân. Vậy nên bóng dáng tóc bạc tung bay, mờ ảo lúc ẩn lúc hiện như đám mây trắng trên vòm trời xa xa kia khắc sâu vào lòng nàng.
Đó lần đầu tiên Lữ Tử Mặc nhìn thấy chủ nhân Thanh Không, cũng là một lần cuối cùng.
Khi tin tức Tiêu Dao Tiên Quân vẫn lạc truyền tới, Lữ Tử Mặc không thể tin được vị chủ nhân Thanh Không cường đại khiến người khác chỉ có thể nảy sinh ý nghĩ sùng kính lại có một ngày vẫn lạc.
Ba trăm năm sau, thân là một vị cường giả Nguyên Anh, Lữ Tử Mặc chảy nước mắt trong suốt, dường như lòng tin trong nàng đã tan thành mây khói trong một đêm, chỉ còn lại hoài niệm đau khổ.
Vì vậy, Lữ Tử Mặc bi thương gần chết thu dưỡng một cô bé họ Lữ, suốt mười bảy năm qua chăm sóc tỉ mỉ, dốc túi truyền dạy sở học của mình. Chỉ như vậy nàng mới giảm nhẹ một chút buồn khổ trong lòng, nhưng mỗi khi trăng sáng lên cao, đêm tĩnh gió ngừng, nỗi bi thương lại như thủy triều đánh úp tới, tiếp tục lấp đầy trái tim vị Tông chủ Hàn Ngọc tông.
Trời đã hừng sáng, trăng sáng không còn, hai người cùng bi thương u sâu thu lại tâm tư. Bạch Dịch tiếp tục tới Dịch Bảo Điện, Lữ Tử Mặc thì khôi phục uy nghiêm Tông chủ một tông.
Lữ Tịch Thần sớm đã chờ ở cửa Dịch Bảo Điện, vừa thấy Bạch Dịch lập tức lớn tiếng chào hỏi. Biết trong lòng Bạch Dịch đau buồn, Lữ Tịch Thần không khỏi sinh ra một loại tâm tư thương cảm, hỏi Vạn Niên Hàn Băng khắp Dịch Bảo Điện với Bạch Dịch, nhìn qua còn vội vã hơn Bạch Dịch.
Loại tài liệu cực kỳ hiếm thấy như Vạn Niên Hàn Băng ở Thanh châu chỉ có tại Hàn Ngọc tông. Đệ tử Hàn Ngọc tông bình thường vốn không thể có, chỉ có đệ tử chân truyền được các Trưởng lão coi trọng mới được ban thưởng một chút.
Lần thứ hai tới Dịch Bảo Điện vẫn không thu hoạch được gì. Lần này có hai cái đệ tử chân truyền bán Vạn Niên Hàn Băng nhưng mỗi người chỉ có một khối nhỏ, Bạch Dịch cũng không muốn mua, bởi vì thật sự quá ít, với Bạch Dịch mà nói như muối bỏ biển, không dùng được. Thứ hắn cần là lượng lớn Vạn Niên Hàn Băng.
Lúc sắp rời khỏi Dịch Bảo Điện, Bạch Dịch bị một người bán hàng bán ra đan dược kỳ lạ hấp dẫn.
Đó là một viên Linh đan giống như băng tinh, nhìn qua bất phàm nhưng khí tức lại cực kỳ yếu ớt, miễn cưỡng có thể đạt tới Linh đan cấp 9 thấp nhất. Nhưng dù vậy, đệ tử Hàn Ngọc tông vây quanh người này lại hơn mười người, hơn nữa đều là nữ tu, cả một đám mắt sáng tinh mang giống như nhìn thấy kỳ bảo tuyệt thế.
Khi đi qua quầy hàng này, Lữ Tịch Thần cũng bị hấp dẫn, sau khi hỏi giá còn nhìn kỹ hồi lâu, sau đó mới lưu luyến rời khỏi quầy hàng đó.
Bạch Dịch không đi lên nhưng trong trong lòng lại động, vì hắn đã nghe được giá cả viên Linh đan kia, ba vạn Linh thạch!
Một viên Linh đan miễn cưỡng đạt tới Linh đan cấp 9 lại có giá ba vạn Linh thạch, so ra còn đắt tiền hơn Hối Linh Đan cấp 7, loại giá này thật không thể tưởng tượng.
Bạch Dịch hơi nhíu mày, bởi vì hắn lại không biết loại Linh đan này. Nhưng thấy bộ dáng lưu luyến của Lữ Tịch Thần và những nữ tu vây quanh kia, Bạch Dịch có thể đoán được một chút.
"Trú Nhan Đan?"
Viên Linh đan kia phát ra đan hương yếu ớt, có vài phần tương tự với một loại Linh đan mà Bạch Dịch biết, vậy nên hắn mới lên tiếng hỏi.
"Trú Nhan Đan là cái gì?" Lữ Tịch Thần hơi sững sờ, sau đó chợt nói: "Viên đan dược kia tên là Dưỡng Nhan Đan, dùng một viên có thể bảo vệ dung nhan mười năm không già. Hèn gì nam tu sĩ các ngươi không biết, đây chính là chí bảo trong lòng nữ tu chúng ta!"
Nghe tên Dưỡng Nhan Đan, cuối cùng Bạch Dịch cũng biết đó là Linh đan gì rồi.
Danh như ý nghĩa, Dưỡng Nhan Đan là Linh đan bảo dưỡng dung nhan, trừ việc duy trì dung nhan đám nữ tu mười năm không đổi thì không có tác dụng nào khác. Nhưng ở Tu Chân Giả có thể vì dung mạo mà dốc hết gia tài sợ rằng chỉ có nữ tu xem dung mạo là tính mạng thôi, bảo sao quanh người bán Dưỡng Nhan Đan không có lấy một nam tu sĩ.
Bạch Dịch quả thực chưa nghe qua Dưỡng Nhan Đan, nhưng hắn từng luyện chế đan dược bảo vệ dung nhan vĩnh viễn, tên là Trú Nhan Đan. Dược hiệu của nó so với Dưỡng Nhan Đan mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.
Một viên Dưỡng Nhan Đan có thể bảo vệ dung nhan của nữ tu mười năm không thay đổi, mà ăn một viên Trú Nhan Đan thì dung nhan có thể vĩnh trú, ít nhất mấy ngàn năm không già.
Thật ra tốc độ già yếu của Tu Chân Giả rất chậm, hơn nữa một khi đột phá cảnh giới, cơ năng của thân thể sẽ được trùng sinh tẩy luyện, chỉ cần tốc độ tiến giai rất nhanh thì không cần lo mình già đi. Nhưng Tu Chân Giả tiến giai rất nhanh hiếm như lông phượng sừng lân, đại đa số các tu sĩ sẽ từ từ già đi, nam tu sĩ thì không quan tâm nhiều, nhưng các nữ tu thì khác.
Xinh đẹp là thiên tính của nữ nhân, dù tu vi cao, chỉ cần là nữ nhân thì đều không chạy khỏi ải yêu cái đẹp. Trừ một số nữ nhân tâm tính vặn vẹo, nữ tu bình thường đều hận mình không thể vĩnh viễn trẻ trung. Ngay cả loại thiếu nữ như Lữ Tịch Thần cũng cực kỳ để ý, những nữ tu tu luyện nhiều năm kia càng khỏi đoán.
Thiên tính của nữ nhân khiến giá cả Dưỡng Nhan Đan càng thuận nước lên thuyền, nhất là việc luyện chế Dưỡng Nhan Đan cực kỳ rườm rà, tài liệu càng thêm thưa thớt khiến người khác tức lộn ruột. Vì vậy trong lúc gấp rút mà luyện chế được Dưỡng Nhan Đan thì có thể bán được với giá lên trời.
Rời khỏi Dịch Bảo Điện, trên đường trở về Văn Hương Điện, Lữ Tịch Thần nói không ngừng về kỳ hiệu và giá cả cao ngất của Dưỡng Nhan Đan, Bạch Dịch phát hiện trong mắt nàng dường như luôn chớp động ánh sao, xem ra vị Thanh Châu Minh Ngọc này cũng yêu cái đẹp tới mức nhập ma.
Trong lúc Lữ Tịch Thần giải thích, Bạch Dịch biết Dưỡng Nhan Đan chia làm mười phẩm giai, Dưỡng Nhan Đan bình thường có thể bảo vệ dung nhan mười năm không đổi, giá trị ba vạn Linh thạch. Thêm một đường đan văn, công hiệu Dưỡng Nhan Đan sẽ gấp bội, có thể bảo vệ hai mươi năm không già, không có sáu bảy vạn Linh thạch thì không thể mua được. Nếu hai đường đan văn, dược hiệu sẽ tiếp tục gấp bội, đạt tới bốn mươi năm, theo đó giá cả cũng lên tới hơn mười vạn Linh thạch.
Từ đây suy ra, Dưỡng Nhan Đan đẳng cấp cao nhất là chín đường đan văn, sau khi dùng thì dung nhan gần như vĩnh trú, hơn một ngàn năm thậm chí mấy ngàn năm cũng không già đi.
Tu Chân Giả có thể tu luyện tới mấy ngàn năm, tu vi ít nhất ở trên Hóa Thần, thậm chí đạt tới Hợp Thể và Đại Thừa, một khi thành công đột phá cảnh giới Hóa Thần, Tu Chân Giả gần như có thể tùy ý khống chế dung mạo của mình. Bạch Dịch rất không hiểu sao đám nữ tu kia lại nóng lòng muốn có dung nhan mấy nghìn năm không đổi, có thời gian tu luyện lâu như vậy, muốn dung mạo nào có thể cố định ở dung mạo đó, việc gì phải truy cầu Dưỡng Nhan Đan gì đó.
Dù là Tiên Quân đại nhân, chủ nhân Thanh Không, có đôi khi cũng không hiểu được tâm tư của nữ nhân. Nhưng Bạch Dịch lại phát hiện một cách để có Vạn Niên Hàn Băng.
Có lẽ nữ tu có Vạn Niên Hàn Băng ở Hàn Ngọc tông không ít, không đủ tài liệu trân quý các nàng sẽ không lấy ra đổi. Có lẽ chỉ có loại Dưỡng Nhan Đan chí bảo trong lòng nữ tu mới có thể trân quý bằng Vạn Niên Hàn Băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.