Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 197: Quy củ




Edit: Huyền Phạm Beta: Sakura Nếu nói như vậy, ngược lại có thể an ủi sống qua ngày. Chính là sợ Liên Thủ Nhân, Cổ Thị, những người này đã quá quen áo đến tận tay, cơm đến tận miệng trong thời gian qua, không có cách nào quen với thói quen sinh hoạt của hộ gia đình nông thôn.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tiềm năng của con người không cách nào mà đoán trước được, dưới những tình huống không có cách nào, bọn hắn cũng chỉ có thể thích ứng, chỉ là quá trình vất vả hơn chút ít.
Nhìn thấy Chu Thị cùng Liên Tú Nhi lại khuân đồ đi ra phía ngoài rồi, Liên Mạn Nhi liền từ từ rút từ trong ngực ra một túi tiền, lấy một ít bạc đưa cho Liên lão gia tử.
“Ông nội, lúc trước cháu lấy từ trong bốn trăm lượng bạc ra hai mươi lượng bạc đấy, là dự bị để vào thành đòi nợ.” Liên Mạn Nhi nói, “Là cháu vận khí tốt, gặp được người tốt, số tiền này không tốn đến rồi, ông, người thu lại a.”
Sau đó Liên Mạn Nhi nói với Liên lão gia tử, chi phí tiền này chi vào những việc nào.
Đầu tiên là tiền mướn xe ngựa, sau đó vào thành, tiền mời Thạch thái y uống trà, ăn điểm tâm, lớn nhất chỉ là số tiền chi cho Thạch Đầu cùng xa phu của Thạch thái y.
“Sợ không vào được cửa của Tống gia, hướng đến Vương Ấu Hằng mượn thiệp mời của Vương thái y. Về sau lại gặp được Thạch thái y, Thạch thái y với Tống gia là thân gia, nếu không phải hắn sai gã sai vặt đem xe ngựa đưa chúng ta đến Tống phủ, việc đòi nợ này cũng không thuận lợi được như thế.”
“Đây là nên đấy.” Liên lão gia tử nói. Đừng nói là hai mươi lượng bạc, chi thêm nhiều bạc hơn nữa chỉ cần lấy được tiền trả nợ về là được.
“Vừa đi lên thị trấn, ta đem thiếp mời trả lại cho Ấu Hằng ca rồi, còn mua mấy thứ lễ vật năm mới, vừa vặn Ấu Hằng ca phải trở về thị trấn mừng lễ năm mới, vừa vặn mang hộ trở về.” Liên Mạn Nhi nói.
“Cái lễ này không thể mỏng, cháu nên tốn nhiều hơn một chút.” Liên lão gia tử gật đầu, nhìn xem số bạc cùng tiền còn lại.
“ông, còn có chuyện, cháu không thương lượng cùng người đã làm rồi.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.
“Chuyện gì?” Liên lão gia tử hỏi.
“Nhị Lang ca cùng Tam Lang ca đi theo vào thành, có thể mang đại lão bá trở về, cũng là nhờ vào hai người bọn họ. Ân.” Liên Mạn Nhi liền nhìn tả hữu một cái, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều nhìn nàng cười, không nói lời nào.
“Cháu thấy còn có tiền thừa, liền cho bọn họ mỗi người một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói ra.
Liên lão gia tử trố mắt một chút, ngoài mặt thì cười, trong lòng lại thở dài. Chuyện khoản nợ hắn sắp sửa giao cho một nhà lão Tứ, lại thấy Liên Mạn Nhi là người có tâm tư thông minh, có thể đối phó với mấy người phòng lớn. Nhà lão Tứ một lòng đấy, nhưng nếu cần sai sử những người của nhà khác, nếu chỉ một mình hắn nói, sợ là không dùng được.
Đây là trọng thưởng tất có dũng phu? Đứa trẻ này nói lời không thực, hẳn là không phải giữ tiền thừa chút ít cho Nhị Lang cùng Tam Lang, có lẽ trước đó đã đưa để đồng ý đi a.
Giờ phút này, tâm tình của Liên lão gia tử có chút phức tạp. Hắn nhớ tới lúc nãy Liên Mạn Nhi nói, Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị nghe nói hắn thổ huyết, sinh tử không biết lúc nào mới cúi đầu. Hắn còn sống nhưng không thể tự thân xuất thân mã, uy tín cũng đã bị chiết khấu rồi, nếu lần này hắn không cố gắng thì không biết có qua được hay không?
Liên Mạn Nhi đứa bé này còn nhỏ mà đã nhìn rõ nhân tâm đến như thế, không biết là hạnh hay là bất hạnh nữa?
Chẳng qua nếu không phải cơ biến như vậy, số tiền kia cũng không có quay trở lại.
“Đem sự tình phó thác cho các cháu rồi, tiền chi như thế nào, ông không có hỏi qua, có thể đem tiền trở về trả hết nợ nần, liền là đại công rồi.” Liên lão gia tử nói.
“Ông, vậy người đừng trách bọn Nhị Lang ca, cũng đừng nói ra. Nhị Lang ca muốn lấy vợ, mà trong tay một đồng tiền cũng không có , thì cũng gặp chuyện khó rồi.” Liên Mạn Nhi nói. Nhị Lang cầm tiền, lập tức đi mua đồ cho cô nương Triệu gia kia rồi. Tam Lang đã có tiền nhưng cái gì cũng không có mua, cất trong túi áo, bắt đầu tích lũy rồi.
“Được, ông không nói.” Liên lão gia tử cười nói. Hắn cũng đoán được Nhị Lang cầm tiền kia hướng đi đâu, cảm thán các cháu đã trưởng thành rồi. “Mạn Nhi, tiền này ông không cầm, ba người các cháu mau giữ lấy mua cái gì cho các cháu đi. Ông cũng biết rõ, nếu không có các cháu, tiền này cũng không thể quay trở lại.”
Liên Mạn Nhi không có cầm lấy tiền, chỉ cười. Tiểu Thất cũng mở miệng cười toe toét.
“Ông, chúng ta tự mua.” Ngũ Lang lên tiếng.
“Ah”
“Tự chúng cháu mua giấy bút, còn mua hai khối mực, hai nghiên mực.” Tiểu Thất liền khoa chân múa tay nói. Hiện tai bốn tỷ muội các nàng mỗi người đều có đủ một bộ văn phòng tứ bảo rồi.(giấy, bút, nghiên, mực.)
“Tốt, tốt.” Liên lão gia tử cười gật đầu.
“Ông, vừa rồi những vật này, đều là lấy từ tiền trong này ra.” Liên Mạn Nhi nói, “Cháu sợ ong không nỡ dùng tiền mua, cháu liền thay ông mua.”
Chi phí đi thị trấn đòi nợ bất quá sáu lượng bạc, cho Nhị Lang, Tam Lang, lại còn tiền mua giấy với bút mực cho chính các nàng là khoảng một lượng, bảy lượng bạc mua pháo hoa cho Vương Ấu Hằng, lại còn có rượu nho không tính toán tiền, những vật ban nãy chưa tới tám lượng bạc.
Một hộ nông dân tự cấp tự túc lấy là chính, tiết kiệm qua ngày, một năm chi phí hết một xâu tiền là đủ rồi. Nhìn xem chỗ này có tám lượng bạc mà mua được bao nhiêu là thứ, từ đó có thể sâu sắc mà cảm nhận được, việc ngọc bội bị vỡ, đi vay nặng lãi là cỡ nào phá sản rồi.
Hai mươi lượng bạc, còn trả lại cho Liên lão gia tử chính là bốn lượng bạc năm tiền, còn có hai xâu tiền đồng.
“Ông, số tiền này người cũng đừng không nỡ tiêu, số thức ăn kia ăn hết rồi liền đi mua tiếp. Trước tiên nên đem thân thể dưỡng tốt trước.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên lão gia tử cúi đầu nhìn bạc ở trong tay, Mạn Nhi, đứa nhỏ này thật là có can đảm dùng tiền, bất quá mỗi đồng tiền đều tiêu vào nơi chính đáng, hơn nữa đối với hắn cũng không giấu diếm. Liên Mạn Nhi đem tiền trở về, chính là nàng không muốn nói hướng đi của hai mươi lượng bạc này, vậy nên hắn cũng không muốn truy cứu nữa.
“Tiền này ông cầm không được, Mạn Nhi, các cháu cầm lấy đi, xem cuộc sống còn thiếu cái gì, liền đi mua a.” Liên lão gia tử muốn đem tiền cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi đương nhiên sẽ không lấy.
Liên lão gia tử liền đem ánh mắt rơi trên người Tiểu Thất, Tiểu Thất đương nhiên rất hoảng sợ, vội vàng đem hai cái mu bàn tay béo giấu ra sau lưng, giống như là sợ Liên lão gia tử kiên quyết đem tiền nhét vào trong tay hắn vậy.
“Ông, tiền này người giữ lấy đi. Hiện tại chúng cháu cũng không cần tiêu dùng gì lớn, tiền thu từ cửa hàng cũng đủ rồi.” Liên Ngũ Lang cười nói.
“Ông, cháu đem tiền trả lại đấy, người mau thu tiền lại đi.” Liên Mạn Nhi đối với Liên lão gia tử nháy mắt mấy cái, “Ông, khẳng định là ông không có tiền riêng.”
Liên lão gia tử bị trêu chọc nở nụ cười.
“Được.” Liên lão gia tử đem khối bạc lớn thu lại, đem khối bạc nhỏ cùng xâu tiền giao cho Tiểu Thất, “Đây là ông cho các cháu tiền mua giấy bút.”
Nhún nhường hai câu, Liên Mạn Nhi liền bảo Tiểu Thất nhận lấy tiền. Liên lão gia tử có hảo ý, nàng liền cảm kích.
“Ông, vậy người hảo hảo dưỡng bệnh, sớm một chút tốt lên, còn dạy chúng cháu học bài, viết chữ.”
“Cũng không sai biệt lắm, ông sẽ tốt hơn rồi, hôm nay buổi trưa, các cháu cứ tới đây. Mấy người các cháu đều ký sổ đúng không, Tiểu Thất của ông cũng biết dùng bàn tính rồi, trong lòng của ông rất cao hứng.” Liên lão gia tử được mấy đứa trẻ dỗ dành, tâm tình thật tốt, xoa đỉnh đầu Tiểu Thất cười nói.
Tới gần buổi trưa, Chu Thị cũng không vội vã thu xếp làm cơm trưa.
Người của phòng lớn đều trở về rồi, Chu Thị một lần nữa an bài công việc cho mọi người. Triệu Thị sớm đã phụ giúp công việc ở bên trong cửa hàng, nên chỉ phụ trách bữa tối của Liên gia. Còn lại điểm tâm cùng bữa trưa là do Cổ Thị cùng Hà Thị thay phiên nhau phụ trách.
Hôm nay là đến phiên Cổ Thị làm.
“Tú Nhi, Mạn Nhi, Ngũ Lang, tất cả đi theo ta.” Chu Thị hô.
“Đi thôi, xem bà nội của các cháu có chuyện gì.” Liên lão gia tử lên tiếng.
Mấy người Liên Mạn Nhi từ trên giường đi xuống, theo sau lưng Chu Thị, tiến vào Tây sương phòng.
Bởi vì giường không có nhiệt làm nóng, lại không có bếp lò đốt nóng, nên Tây phòng lạnh hơn so với đông phòng rất nhiều.
Liên Thủ Nhân, Cổ Thị, Liên Đóa Nhi, Liên Kế Tổ, Tưởng Thị cùng bé gái Nữu Nữu đều mặc áo dày ngồi trên giường gạch, trên đùi đắp chăn, trong đó Liên Thủ Nhân còn có một cái chăn bông quây quanh người.
Mấy người trông thấy Chu Thị đi vào, đều nhanh chóng đứng dậy.
“Mẫu thân, con đang định đi nấu cơm.” Cổ Thị là người đầu tiên xuống giường, nịnh nọt mà đối với Chu Thị nói.
Chu Thị lạng lùng liếc nhìn Cổ Thị, không nói chuyện.
“Bà nội, nhanh ngồi xuống giường gạch a.” Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị đều từ trên giường gạch đi xuống. Đem một đầu đệm giường trải xuôi theo giường, mời Chu Thị ngồi xuống.
“Mẫu thân.” Liên Thủ Nhân không có xuống giường, chỉ thay đổi tư thế trên giường thành quỳ xuống.
Liên Đoa Nhí hít hít cái mũi, ôm bé gái Nữu Nữu, rụt rụt về phía sau lưng Liên Thủ Nhân, nhìn không thấy trên mặt có biểu lộ gì.
Chu Thị nhìn đánh giá trong phòng một phen, ngoài mấy cái rương vốn bày biện trong phòng, còn có mấy cái rương bọn Liên Thủ Nhân mang về từ nội thành, chất ở góc phòng.
Thu hồi ánh mắt, Chu Thị chậm rãi ngồi xuống đệm giường.
“Mẫu thân.” Cổ Thị không dám chậm trễ chút nào, ngoan ngoãn vâng lời mà đứng cạnh giường gạch.
“Muốn làm việc nấu cơm, mà con mặc xiêm y này thì có thể làm được cái gì?” Chu Thị liếc nhìn Cổ Thị.
Ở thị trấn mấy tháng, xiêm y của Cổ Thị đều đổi thành lăng la tơ lụa. Đương nhiên những người khác ở phòng lớn cũng đều như thế.
“Mẫu thân, người nói rất đúng, vậy con đi thay xiêm y.” Cổ Thị thuận theo mà nói.
“Những cái xiêm y kia của con đều không được. Ta sẽ đem xiêm y cũ của ta cho con mặc.” Chu Thị lên tiếng. “Hộ nông dân thì phải có bộ dạng của nông dân, trước kia con không ở trước mặt ta, ta cũng không muốn quản con, về sau cũng không thể như thế được rồi. Xem cái cách ăn mặc của con đấy, đi vào đi ra chỉ khiến người ta chê cười.”
Cổ Thị không dám nói lời nào.
“Đi, đem rương quần áo đều mở ra, lựa cái nào không thể mặc, đều đưa cho ta.” Chu Thị lên tiếng.
Cổ Thị sửng sốt.
“Thất thần làm gì? Còn không nghe thấy ta nói cái gì?” Chu Thị lập tức nổi giận, chỉ vòa Cổ Thị mắng, “Trong thành vài ngày, con liền bay lên trời rồi hả? Trong mắt liền không có bà mẹ chồng là ta. Đem lòng dạ hiểm độc của con, thói xấu của con, sau lưng làm chuyện xấu, tiêm nhiễm, khuyến khích con trai ta tính toán chúng ta, hận không thể hại chết chúng ta có phải hay không?”
“Mẫu thân, con không có a.” Cổ Thị biết rõ đây là Chu Thị muốn xử lý nàng, vội vàng quỳ xuống nói.
“Đừng ở trước mặt ta mà giả dạng như thế, trước mặt một dạng, sau lưng một dạng, người lớn trẻ nhỏ đều bị con làm cho hư mất.” Chu Thị lại mắng, con mắt âm u mà liếc nhìn Liên Đóa Nhi đang trốn sau lưng Liên Thủ Nhân.
Mùa đông, trên giường gạch lạnh, trên mặt đất còn lạnh hơn. Cổ Thị quỳ một hồi, đã cảm thấy hai chân phát lạnh, trên mặt lộ ra khổ không tưởng đến.
“Mẫu thân….” Liên Thủ Nhân mở miệng muốn cầu tình.
“Câm miệng của con lại, conlà đồ ngỗ nghịch bất hiếu.” Chu Thị lập tức quay đầu mắng Liên Thủ Nhân.
Liên Thủ Nhân đỏ mặt ngậm miệng lại, đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Chu Thị mắng hắn như thế.
Liên Thủ Nhân đã như thế, Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị cũng không dám nói gì, chỉ cúi đầu thật thấp mà đứng đấy.
“Con còn chờ cái gì kia?” Mắt thấy người một phòng đã bị chèn ép xuống dưới, Chu Thị lại đối với Cổ Thị trách mắng.
Cổ Thị lúc này mới nhớ tới lời Chu Thị vừa nói, trong nội tâm không muốn cũng chỉ có thể đứng lên, đi đến cạnh rương quần áo.
“Mấy cái rương đều mở ra.” Chu Thị cao giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.