Edit : Bỉ Ngạn
Người này có lẽ là bà nội Lý Tứ trong miệng của Chu thị, nàng ấy rất
đáng sợ ư, nếu không sao Liên Chi Nhi lại biểu hiện ra bộ dáng như gặp
quỷ.
“Bà nội Lý Tứ .” Liên Mạn Nhi vội gọi lên một tiếng, sau đó lôi kéo Liên Chi Nhi đi.
Bà nội Lý Tứ nhẹ gật đầu, tựa hồ thấy Liên Mạn Nhi hiểu lễ như vậy rất hài lòng.
“Đây là Nhị cô nương cùng Tam cô nương sao, đã lâu không thấy, tương
lai sẽ có tiền đồ khởi sắc nhé.” Bà nội Lý Tứ nói chuyện, lại nhìn chân
hai người, trên mặt lộ ra chút ý tứ không hài lòng.
“Tứ phu nhân nhanh đi vào nhà, mẹ ta đang chờ. Nghiền Nhi nhà ta phải nhờ vào tứ phu nhân rồi.” Hà thị thúc dục bà nội Lý Tứ đi vào trong
nhà.
Liên Chi Nhi nhanh chóng lôi kéo Liên Mạn Nhi một mạch chạy về Tây sương phòng.
“Tỷ, ngươi thế nào lại bị dọa thành như vậy?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Còn nói ta nữa, lúc trước muội trông thấy nàng còn có bộ dạng kinh
khủng hơn so với ta.” Liên Chi Nhi vỗ vỗ ngực, “Ah, muội nhất định là đã quên.”
“Bà nội Lý Tứ rất đáng sợ sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Xem ra muội thật sự là đã quên, năm trước ở đầu thôn Đông có Hồng
Vân tỷ được Bà nội Lý Tứ bó chân, suýt chút đã ném đi nửa cái mạng.”
Liên Chi Nhi tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, không nhịn được rùng
mình một cái.
“Bó chân, không phải rất bình thường sao?”
“Bà nội Lý Tứ ra tay, không thể là bình thường. Nhất là đến cái tuổi như Nghiền Nhi.” Liên Chi Nhi nói.
“Tỷ, ngươi cũng không muốn bó chân ah.” Liên Mạn Nhi tựa như nở nụ cười.
“Khi còn bé…không có bó, hiện tại cũng đã quen, không muốn bị làm
hành xác như thế kia, như vậy cũng rất tốt. Tuy có về sau chút vất vả.”
Liên Chi Nhi nói. Nàng nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Liên Mạn Nhi ở
trong phòng, lại hỏi, “Mạn Nhi, muội muốn bó chân sao?”
Liên Mạn Nhi thấy cũng không có người ngoài, nên không giấu diếm Liên Chi Nhi.
“Ta mới không muốn bó. Ta nghĩ rằng, Nội thấy ta chướng mắt, nếu ta
lộ ra ý tứ không muốn bó, Nội lại càng muốn cho ta bó chân để xử lý.”
Liên Mạn Nhi nói.
“Mạn Nhi, sao ngươi học được tinh ranh rồi!” Liên Chi Nhi nhi cười nói.
Hai tỷ muội ngồi trên giường gạch nói chuyện.
“…Hoa Nhi tỷ cùng Đóa Nhi, đều là lúc năm tuổi đã bắt đầu bó chân,
Nghiền Nhi hiện tại mới bó, còn gọi bà nội Lý tứ đến, chắc là sẽ bị hành xác đấy.” Liên Chi Nhi nói.
Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, nàng cũng chưa bao giờ xem bó nhân thế nào, nàng cũng có một chút mong muốn đi xem.
“Mạn Nhi muội muốn đi xem hả? Tỷ khuyên muội đừng đi.” Liên Nhi Chi nhìn ra tâm tư của Liên Mạn Nhi, liền khuyên.
“Chỉ nhìn lướt qua thôi.” Liên Chi Nhi đã nói toạc ra, Liên Mạn Nhi cũng dứt khoát nói thẳng.
“Chi Nhi, Mạn Nhi, đến nhóm lửa đi.” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu của Hà thị.
“Ta không đi.” Liên Mạn Nhi giữ chặc Liên Chi Nhi, Hà thị chính là
lười biếng, nên nàng luôn đẩy việc cho người khác làm. Mấy tiểu tử choai choai của Nhị phòng trừ lúc ăn cơm trở về, rất ít ở nhà, cũng không làm việc, Hà thị còn nói Liên Nghiền Nhi tuổi còn nhỏ, cũng không chịu để
cho nàng làm việc, thích nhất là sai khiến nàng cùng Liên Chi Nhi, còn
có Trương thị cùng Liên Diệp Nhi.
“…Cho muội tử ngươi bó chân, nội sẽ bảo ngươi đi nhóm lửa ngay thôi.” Hà thị không nghe thấy hồi âm, liền đi tới Tây sương phòng.
“Vậy thì để ta làm.” Liên Chi Nhi hướng về phía bên ngoài đáp ứng,
quay đầu lại cười rồi nói với Liên Mạn nhi, “Lại để cho nàng lười đi,
làm thêm chút việc không sao, ta đi, Mạn Nhi ngươi cứ ở lại phòng.”
Liên Mạn Nhi cũng cười. Liên Chi Nhi rất giống Trương thị, đều là
người chịu khó, tính tình cũng tốt. Lại nói tiếp cảm giác của nàng, thì ở tứ phòng dù là người lớn hay trẻ con đều rất tốt, tuy họ là bánh bao
khiến cho nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhưng nếu cho nàng
chọn, nàng vẫn tình nguyện chọn cái phòng này.
“Ta cũng đi,” Liên Mạn nhi cũng xuống giường, “Vừa vặn có thể nhìn một chút”
Hai tỷ muội cười cười nói nói, đi ra khỏi phòng.
“Nấu một nồi nước, Nghiền Nhi bó chân cần dùng đến đấy.”
Hà thị nói chuyện, còn liếc nhìn đôi bàn chân to của Liên Mạn Nhi
cùng Liên Chi Nhi, rồi nhìn lại Liên Nghiền Nhi chuẩn bị bó chân, nàng
bỗng nhiên sinh ra cảm giác ưu việt hơn nhiều.
“Nhị bá mẫu người cứ đi vào phòng cùng NghiềnNhi đi, nấu nước cứ giao cho cháu.” Liên Chi Nhi nói.
Hà thị hài lòng gật đầu đi vào nhà.
Liên Chi Nhi nhóm lửa ở trong lò, Liên Mạn Nhi liền từ trong chum
nước múc một bầu nước rót vào trong nồi, dùng bàn chải lại đem nồi sắt
lớn chà một lần, xác nhận nồi đã sạch sẽ rồi, mới đem nước rửa hết nước
bẩn, lại một múc đầy nước trong, lúc này mới đem cái nắp đậy lên trên.
“Tỷ, ta lấy cho tỷ băng ghế.” Liên Mạn Nhi thấy Liên Chi Nhi nhóm
lửa, liền đi vào trong Đông phòng, cầm cho Liên Chi Nhi băng ghế, đương
nhiên, cũng là mượn cớ để nhìn xem Liên Nghiền Nhi bó chân là như thế
nào.
Trong Đông phòng đặt một chiếc bàn ở giữa kháng (*), trên chiếc bàn
có một bộ dụng cụ may giá, bên trong bộ dụng cụ may vá, có một túi bông, một hộp phèn chua, ở bên cạnh còn trải năm sáu miếng vải bố màu xanh da trời, mỗi một miếng đều dài gần cả thước, đều có dính hồ trong suốt.
Bà nội Lý Tứ, Chu thị, Cổ Thị, Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi đều đến ngồi trên giường, Hà nhị đang ôm Liên Nghiền Nhi đến trên giường, cởi
vớ giày, đặt ở trước mặt Lý Tứ nãi nãi.
Liêm Nghiền Nhi tướng mạo có chút giống Hà thị, chân cũng vậy, là
chân to, hơn nữa còn rất mập. Bà nội Lý Tứ nắm lấy chân Liên Nghiền Nhi, nhìn đi nhìn lại mấy lần, lại dùng tay đo lượng.
“Nghiền nhi mấy tuổi rồi hả?” Lý tứ nãi nãi hỏi.
“Tới tháng tư năm nay , là đầy chín tuổi.” Chu thị đáp.
“Lúc này mà bó thì quá muộn.” Bà nội Lý Tứ nói.
“Bằng không thì cũng không mời Tứ nãi nãi ngươi đến rồi.” Hà thị cũng cười, “năm trước nha đầu Hồng Vân kia, đã mười một tuổi, không phải Tứ
phu nhân cũng bó cho nàng sao, người người đều khen, đôi chân kia nhỏ
nhắn, giống như là bó từ lúc mấy tuổi.”
Da mặt Bà nội Lý Tứ kéo ra, Liên Mạn Nhi cảm thấy như vậy hẳn là vẻ mặt tươi cười đi.
“Vậy cũng đành cố gắng hết sức rồi.” trong giọng nói của Bà nội Lý Tứ lộ ra chút ít kiêu ngạo.
“Chân Nghiền Nhi, còn cần Tứ phu nhân tốn nhiều tâm tư.” Chu thị đối với Bà nội Lý Tứ cũng thập phần khách khí.
“Ta nói thật, Nghiền nhi tuy là chín tuổi, nhưng chân này, quá mập
lại quá to rồi, so với chân Hồng Vân mười một tuổi còn to hơn, không tốt để bó ah.” Bà nội Lý Tứ nói.
Chu thị thật có chút bát mãn mà liếc Hà thị một cái, chân Liên Nghiền nhi giống chân Hà thị.
“Các ngươi là muốn bó như bình thường, hay là muốn bó để đẹp nào?” Lý tứ nãi nãi hỏi.
“Tất nhiên là đẹp rồi.” Chu thị cùng Hà thị cùng lên tiếng.
Bà nội Lý Tứ từ trong lòng ngực lấy ra hai cặp giây cung, đặt ở trên
bàn. Hai đôi giày, một đôi lớn chút, một đôi nhỏ hơn chút ít, cái loại
nhỏ kia chỉ so với tay Liên Mạn Nhi lớn hơn chút ít thôi.
“Đây là ta chuẩn bị giày cho Nghiền Nhi, các ngươi xem có hài lòng không?”
Mấy người Chu thị đem loại giày nhỏ nhìn một lần, đều chậc chậc tán thưởng, hiển nhiên hết sức hài lòng.
“Cái này so ra còn nhỏ hơn chân của Hoa Nhi rồi.” nét mặt Hà thị vui mừng càng lộ rõ.
Liên Mạn Nhi nhìn chân Liên Nghiền Nhi, lại nhìn xem đôi cung giày
kia. Nàng nhìn không ra có bất kỳ khả năng nào, có thể làm cho chân Liên Nghiền Nhi có thể đi vừa đôi giày đó. Cho dù hai cái giày rộng thêm
chút, cũng rất miễn cưỡng.
“Bó chân bình thường có biện pháp riêng, bó chân đẹp cũng có biện
pháp riêng.” Bà nội Lý Tứ thấy mọi người đều thỏa mãn, lại mở miệng nói, “Không nghĩ tới chân Nghiền Nhi nhà ngươi lại to như vậy, muốn bó chân
đẹp, sợ là có chút khó.”
“Chỉ cần có thể bó chân nhỏ như vậy, Nghiền Nhi cả đời cũng sẽ cảm
kích tứ phu nhân, ta cũng tin vào tứ phu nhân. Tứ phu nhân, lại thêm một cân trứng gà thì thế nào?” Chu thị cố kìm nén nói. (tiếc của ý mà)
Da mặt Bà nội Lý Tứ lại bỗng nhiên nhúc nhích.
“Ta đúng là có biện pháp, chỉ cần các ngươi có quyết tâm tàn nhẫn một chút, khổ sở này nhất định phải chịu.” Bà nội Lý Tứ nói xong, liền nhìn sang Liên Nghiền Nhi.
Liên Nghiền Nhi đang ngồi ở đó, tỉnh tỉnh mê mê , liền thấy sợ run cả người.
“Toàn bộ do Tứ phu nhân lo liệu chuẩn bị.” Chu thị nói.
Hà thị cũng gật đầu, “Nghiền nhi nhà ta không sợ chịu khổ. Đúng vậy không Nghiền nhi ?”
Liên Nghiền nhi ngẩng đầu nhìn Hà thị, nhưng không nói gì.
“Nghiền nhi, nương đang nói chuyện với ngươi cơ mà.” Hà thị véo một cái vào bả vai Liên Nghiền nhi giọng có chút đay nghiến.
Liên Nghiền nhi lúc này mới gật đầu, “Ta, ta không sợ chịu khổ.”
Bà nội Lý Tứ lại cầm chân của Liên Mầm Mỏ Nhi dò xét, Liên Mạn Nhi
đột nhiên cảm thấy Liên Nghiền Nhi ngồi ở chỗ kia, thật giống như cá nằm trên thớt. Mà Bà nội Lý Tứ chính là đang cầm dao, tìm kiếm nơi hạ dao
xuống. Liên Mạn Chi cảm thấy có chút rét run,bề bộn cầm băng ghế đi ra
ngoài.
“Mạn Nhi, nước nấu đã được chưa ?” Chu thị hỏi.
“Được ngay bây giờ đây ạ.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi bưng một chậu nước ấm mang vào trong
phòng, đặt ở trên giường gạch. Bà nội Lý Tứ thò tay thử nước ấm, gật gật đầu, Hà thị liền đem chân của Liên Nghiền Nhi bỏ vào trong chậu nước.
Liên Nghiền Nhi cảm thấy có chút bị phỏng, muốn rụt về, lại bị ánh mắt của Bà nội Lý Tứ ngăn cản.
“Cứ như vậy ngâm trong nước ấm, tiếp theo cho nóng thêm một chút. Để yên một chút, phải thay ba bồn nước.” Bà nội Lý Tứ nói.
Bà nội Lý Tứ lại từ trong lòng lấy ra hai miếng trúc, nói với Chu thị “Chân Nghiền nhi muốn bó đẹp, còn cần một đồ vật nữa.”
“Tứ phu nhân ngươi cứ nói đi.”
“Nhà các ngươi có hay không mảnh sứ vỡ, hoặc đập nát mảnh sứ ra nhỏ, cầm gần nửa chén đến đây.” Bà nội Lý Tứ nói.
“Muốn mảnh sứ vỡ?” Cổ thị kinh hãi lắp bắp, nhưng ánh mắt nhìn về phía Bà nội Lý Tứ thì kính nể nhiều hơn.
“Xem ra nương tử tú tài là hiểu được đấy.” Bà nội Lý Tứ nói.
“Chỉ nghe người ta nói qua, không thấy ai làm. Tứ phu nhân thật sự là hảo thủ đoạn.” Cổ thị nói.
Bó chân còn muốn mảnh sứ vỡ, dùng để làm cái gì, Liên Mạn Nhi lấy làm khó hiểu.
“Dưới gốc cây đào ở hậu viện có chôn mấy cái chén bể, Mạn Nhi, ngươi
đi đập nửa bát mảnh sứ vỡ mang đến đây.” Chu thị đối với Liên Mạn Nhi
nói.
“Nội, để con đi cho, Mạn nhi sức lực không đủ.” Liên Chi Nhi nói.
“Các nàng là tiểu cô nương dù sao sức lực cũng yếu, hãy tìm người nào có sức lực một chút, phải nện nhỏ…cỡ như là…” Bà nội Lý Tứ duỗi ngón út ra, lấy móng tay dựng lên hình ảnh để so sánh, “Nhỏ cỡ này nè.”
“Vợ của lão nhi ngươi đi đi, để cho Chi Nhi cùng Mạn Nhi rửa chân cho Nghiền nhi.” Chu thị lên tiếng.
“Ai” Hà thị đáp ứng, liền đi ra ngoài, vì chân nhỏ của con gái, nàng chịu khó một chút cũng được.
Sau một hồi công phu, Hà thị mang theo nửa chén mảnh sứ vỡ nhỏ, để
cho Bà nội Lý Tứ nhìn, Lý tứ nãi nãi gật đầu, biểu thị có thể.
Đổi đến bồn nước thứ ba, Bà nội Lý Tứ vén tay áo lên, tự mình rửa
chân cho Liên Nghiền Nhi. Nói là rửa chân cũng không chính xác, hẳn là
văn vê chân, hơn nữa là dùng hết sức lực mà văn vê.
Liên Nghiền Nhi kêu đau một tiếng.
“Có chút đau ấy mà không nhịn được, lát nữa làm sao mà xử lý? Bà nội Lý Tứ khiển trách.
Liên Nghiền Nhi vẻ mặt đáng thương nhìn mọi nơi, cũng không có người che chở cho nàng, đành phải cắn răng chịu đựng.
Cuối cùng bà nội Lý Tứ đem chân Liên Nghiền Nhi sờ soạng một lần, cảm thấy toàn bộ mềm nhũn ra, lúc này mới đem chân Liên Nghiền Nhi lau khô. Nàng lại đem cái vải màu xanh da trời kia bỏ vào chậu nước cho ướt
nhẹp, đem mảnh sứ vỡ trong chén để lên vào một mặt vải. Vải có bôi lớp
cơm làm hồ, nên có chút dính dính, cái mảnh sứ vỡ kia đều dính lên trên.
“Ta sẽ bắt đầu bó, các ngươi tới hỗ trợ, đè nàng lại, đừng làm cho nàng lộn xộn.’” bà nội Lý Tứ phân phó nói.
Chẳng lẽ, muốn dùng tấm vải đó bó chân cho Liên Nghiền Nhi? Liên Mạn Nhi ngây dại.
Liên Chi Nhi nhanh chóng bưng chậu nước đi, lếc mắt cho Liên Mạn Nhi
một cái, hai tỷ muội bước nhanh đi ra ngoài. Các nàng vừa ra khỏi cửa
phòng, Liên Nghiền Nhi đã hét thảm lên. Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, vẫn
không nhịn được xốc màn cửa lên nhìn vào bên trong.
Trong phòng, là một tràng diện cực hình….