Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 322: Thổ lộ tình hình thực tế




Chu thị nghiêm khắc như vậy, không chỉ vì làm chủ cho Tưởng thị. Mà vì giữ gìn thanh danh của Liên gia, bà phải làm như vậy, rồi bắt Triệu Tú Nga thừa nhận những lời của nàng là bịa đặt.
Mặt khác, Chu thị làm như vậy, thứ nhất có thể lôi kéo Tưởng thị, lại để cho Tưởng thị cảm kích bà, đồng thời cũng làm mất mặt Triệu Tú Nga, thừa cơ gây khó dễ cho Triệu Tú Nga. Lôi kéo một người, giẫm đạp một người, nâng uy tín của mình, để cho hai cháu dâu về sau càng thêm nghe lời của bà.
Những năm này nắm trong tay việc nội trợ của một đại gia đình, Chu thị cho tới bây giờ cũng không phải là kẻ ngu dốt. Là một người đến một chữ to cũng không nhận ra, tầm mắt chỉ bó hẹp trong đại viện Liên gia, là một mảnh bầu trời của phụ nhân. Chu thị đối với quyền mưu cùng việc nắm giữ nhân tâm là đến từ bản năng, trời sinh khôn khéo.
Chỉ là, Triệu Tú Nga cũng không phải dễ dàng khuất phục như vậy.
Triệu Tú Nga phát giác, nàng đã hoàn toàn ở hạ phong, Chu thị thiên vị Tưởng thị, hoàn toàn nghe không vào lời của nàng rồi.
“Để cho ta bồi tội với nàng, kiếp sau cũng đừng mơ tưởng.” Triệu Tú Nga thì thầm trong miệng, đột nhiên hai tay ôm lấy bụng kêu ai ôi! ai ôi!!!
“Đau bụng, đau chết mất, Nhị Lang, cứu mạng a. Nương, nhanh đến cứu mạng a.” Triệu Tú Nga đưa kim bài miễn tử của mình ra – nàng đang mang hài tử của Liên gia.
Cái niên đại này, chú trọng đến nối dõi tông đường. Thời gian mang hài tử nữ nhân là lớn nhất. Mặc dù là hộ nông dân, đông con cháu, nhưng đây cũng là thói quen, cũng không thể không có chỗ cố kỵ. Đương nhiên, điều này cũng còn tùy người.
Nói thí dụ như Trương thị, mang thai hài tử nên làm cái gì thì làm, cho ăn cái gì thì ăn cái đấy, không kêu khổ không kêu mệt, Chu thị không có đem chuyện nàng sanh con là đại sự gì. Trên thực tế, Chu thị cho tới bây giờ cũng không đem việc sinh con của bất kỳ con dâu nào cho là đại sự.
Nhưng Triệu Tú Nga thì khác. Nàng có thể khóc có thể náo loạn, nói là do hài tử để cho mọi người không thể không nhường nhịn nàng.
Việc tuy không to tát lắm nhưng cũng không có nghĩa nếu như hài tử trong bụng Triệu Tú Nga ở trước mặt Chu thị gặp chuyện không may, nàng sẽ không sợ hãi. Chu thị cũng cố kỵ thanh danh của chính mình, thực tế bà đối mặt Triệu Tú Nga, không phải chỉ vì mấy câu mà bà đã bị cháu dâu gây khó dễ, chịu nén giận với cháu dâu, mà là cách bối phận, cho dù dám đánh, dám náo cũng phải để ý đây là vợ của cháu nội.
Cũng vừa khéo, đúng lúc này Hà thị la cà từ bên ngoài trở về, nghe thấy thanh âm từ phòng trên, thì bỏ Liên Nha Nhi đi chậm do chân bó ở đằng sau, bước nhanh vào phòng trên.
“Sao thế này, vợ Nhị Lang, ngươi đây là làm sao, thế nào mà bụng lại đau?” Hà thị vừa vào phòng liền hỏi liên thanh.
“Nương, bụng con đau gần chết a.” Triệu Tú Nga tiện đà nghiêng người một cái, phải dựa vào người Hà thị, đồng thời vụng trộm trao đổi ánh mắt với Hà thị. Bất đồng với Chu thị gây khó dễ cho con dâu đã quen, Hà thị lại bị Triệu Tú Nga nắm trong tay, bị nàng thuần phục rồi. Trước những sự tình này, đôi mẹ chồng nàng dâu rất ăn ý với nhau.
“Nương, nhìn vợ Nhị Lang có vẻ không khỏe. Con đỡ nàng trở về phòng một lúc.” Hà thị hướng Chu thị nói chuyện, rôi đỡ Triệu Tú Nga đi ra ngoài.
Chu thị tự nhiên bị chọc tức nhưng không có chỗ phát tiết.
“Ngươi đi la cà đã trở về rồi, cơm nước xong xuôi ngươi liền đi luôn. Đến giờ cơm ngươi mới biết trở về, nuôi con mèo con chó so với ngươi còn hữu dụng hơn. Ngươi đi thì đi luôn đi, đừng quay về nhà nữa được không.”
“Nương, đây là nhà con mà, con lúc nào cũng phải quay trở về đây.” Hà thị nhếch miệng cười, đối với mắng chửi của Chu thị không chút nào để ý, rồi nhanh chóng đỡ Triệu Tú Nga đi ra ngoài.
Thời điểm Hà thị tiến vào phòng trên, Liên Mạn Nhi liền xoay người trở về Tây sương phòng.
Triệu Tú Nga cùng Tưởng thị làm ầm ĩ trận này, mặt trời đã nghiêng về phía Tây, những người đi đào rau dại, đi la cà, và những người làm trên núi đều lục tục trở về.. Trương thị cũng từ cửa hàng điểm tâm sáng về rồi.
Không biết Tưởng thị hiện tại đang làm gì đó, cho nên Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi cũng không đem Nữu Nữu mang lên phòng trên, huống chi Liên Chi Nhi đã đem Nữu Nữu dỗ cho ngủ rồi.
Liên Mạn Nhi ở một bên bội phục Liên Chi Nhi, nghĩ thầm Liên Chi Nhi về sau nhất định là một mẫu thân tài giỏi phi thường yêu thương con cái, một bên liền nhỏ giọng nói tất cả chuyện phát sinh cho Trương thị.
Trương thị bị hù nhảy dựng lên.
“Chuyện này còn có người khác trông thấy? Vợ Nhị Lang này cũng quá không biết nặng nhẹ rồi, việc này có thể nói hay sao?”
“Mẹ, người với người không giống nhau. Tú Nga tẩu tử thấy không có việc gì còn muốn kiếm chuyện kia.” Liên Mạn Nhi nói.
“Chuyện trên đời này a. ” Trương thị thở dài một hơi, “Không sợ không có chuyện tốt, chỉ sợ không có người tốt.”
Ba mẹ con đang cảm thán, thì nghe thấy tiếng rèm cửa được kéo lên, Tưởng thị hai mắt đỏ lên, mặt thì vàng từ bên ngoài tiến vào.
Trương thị vội vàng mời Tưởng thị ngồi xuống.
Tưởng thị ngồi xuống, trước nhìn Nữu Nữu, thấy Nữu Nữu đang ngủ say, nàng mới thở dài một hơi, trong nội tâm cảm kích Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi.
“Chi Nhi, Mạn Nhi, tình cảm ngày hôm nay, đại tẩu nhớ kỹ. Tẩu cũng không có bản lãnh gì, sau này muốn thêu cái gì, may vá cái gì, các muội chỉ cần mở miệng, chỉ cần đừng ghét bỏ tẩu may vá thô thiển, các muội muốn làm dạng gì, tẩu đều làm cho các muội.”
“Đại tẩu, xem tẩu khách khí này.” Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi cười nói.
Tưởng thị rút khăn ra, đem nước mắt vừa trào ra xoa xoa.
“Tứ thẩm, trong lòng cháu bị nghẹn khuất a.”
Bởi vì chủ đề xấu hổ, Tưởng thị nếu không nói, Trương thị cũng không tiện mở miệng hỏi thăm, hiện tại Tưởng thị mở miệng trước rồi, Trương thị cũng đón lấy lời của nàng hỏi thăm vài câu.
“Tứ thẩm, chuyện này cháu chỉ nói cho thẩm biết.” Tưởng thị nức nở hai tiếng, rồi mới nói, “Chu Bộ đầu, là chúng ta quen biết lúc ở trên thị trấn, bởi vì nội Nữu Nữu giúp đỡ hắn viết một trương thiếp mời cho huyện nha, nội Nữu Nữu cùng với đại chất tử của hắn từng uống rượu với nhau, có mấy lần lui tới. Cháu cùng với nương chỉ nhận ra hắn, chứ chưa từng nói chuyện nhiều đấy.”
“Ngày Nhị Lang đón dâu, nương bị nội an bài ở lại giữ nhà, nương muốn gửi lời nhắn cho Hoa Nhi trên thị trấn, nhưng một mực không có cơ hội. Nương biết rõ Chu Bộ đầu cùng Triệu gia là láng giềng gần, nhất định sẽ đi uống rượu mừng. Nương dặn dò cháu, để cho cháu tìm Chu Bộ đầu, hắn làm việc tại huyện nha, nhờ hắn tìm cách truyền tín cho Hoa Nhi. Đóa Nhi cũng biết chuyện này, vừa vặn ngày đó cháu cùng Đóa Nhi mang theo Nữu Nữu đến tòa nhà phía sau, đụng phải Chu Bộ đầu. Cháu bèn đem lời của nương nói với hắn luôn.”
“Cháu cũng biết như vậy có chút không ổn, nhưng đây là chuyện nương dặn đi dặn lại, còn có Đóa Nhi ở cùng một chỗ, gặp Chu Bộ đầu mà cháu không nói, trở về cháu không có cách nào bàn giao với nương.”
Tưởng thị nói nàng cùng Chu Bộ đầu gặp mặt, là tuân theo phân phó của Cổ thị, thỉnh Chu Bộ đầu hỗ trợ truyền lời. Vừa rồi Liên Đóa Nhi chịu vì Tưởng thị làm chứng, điểm này có lẽ không phải Tưởng thị nói dối.
Nhưng có thể nàng không hoàn toàn nói thật.
Nàng cùng Chu Bộ đầu là một mình gặp mặt, đây là Trương Thải Vân tận mắt nhìn thấy đấy.
Trương thị nghe Tưởng thị nói như vậy, lại nghĩ tới một chuyện khác.
“Mẹ cháu muốn nhờ truyền tín, như thế nào không để cho Kế Tổ gặp Chu Bộ đầu, không phải so với cháu thuận tiện hơn nhiều sao. Mẹ cháu là một người đáo để lắm cơ mà.” Trương thị suy nghĩ rồi nói.
Đáo để, là thổ ngữ của Tam Thập Lý doanh tử, đại khái dùng để hình dung một người lõi đời, thông suốt, giỏi về giao tiếp, về lễ nghĩa thì đối xử chu đáo, thỏa đáng
“Tứ thẩm, xác thực là nương phân phó cháu đấy, nếu cháu có nửa câu nói dối thì để thiên lôi đánh xuống a.” Tưởng thị nói xong, lại bắt đầu lau nước mắt, “Tứ thẩm, chuyện này cháu chỉ nói cùng người thôi. Trong nội tâm cháu bị nghẹn khuất, nếu không nói ra với ai chắc cháu bị bệnh mất. Ở trước mặt Kế Tổ hay trước mặt nội, cháu cũng chưa nói, về sau cháu cũng sẽ không nói. Tứ thẩm, những chuyện này đã bị nói ra rồi, nếu nhất định phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, vậy hãy để cho mình cháu chịu a.”
“Tứ thẩm, thẩm là người tốt, sự khổ sở của cháu cũng chỉ có ngài mới có thể minh bạch.” Tưởng thị khóc thập phần thương tâm.
“Nhanh nín khóc, cháu là đứa bé tốt, thẩm tin tưởng cháu.” Trương thị vỗ vỗ tay Tưởng thị, hiền hoà nói.
“Tứ thẩm, thẩm hiểu rõ cháu, cháu cho dù chết oan cũng không thành quỷ hồ đồ.” Tưởng thị nức nở nói.
Trương thị ôn nhu, từ ái, tình thương của mẹ thường xuyên bộc lộ, Tưởng thị lúc này cần đúng là sự đồng cảm, thân thiết, biết lắng nghe hơn nữa sẽ không đem lời của nàng tuyên truyền ra bên ngoài.
“Đại chất tử của thẩm kia, người ta châm ngòi hai câu, hắn đã vội tin tưởng, hô hào muốn bỏ cháu. Vốn là chuyện không thể nào, hắn lại cứ như vậy mà tin tưởng, không có cũng biến thành có, giả dối cũng thành sự thật rồi. Những năm này, cháu không có làm gì có lỗi với hắn…” Tưởng thị nhịn không được liền nói ra những bất mãn của mình về Liên Kế Tổ.
“Chuyện kia hắn chính là nhất thời hồ đồ thôi suy nghĩ cẩn thận rồi, hai ngươi vẫn hảo hảo là vợ chồng, chớ vì chuyện này mà để trong nội tâm lưu lại vướng mắc gì” Trương thị khuyên giải nói.
Tưởng thị khóc lóc kể lể một hồi, nàng dù sao cũng là nữ nhân có tự chủ rất mạnh, cũng không có nói sẽ vùng lên hay giở thủ đoạn gì, mà chỉ chậm rãi thu nước mắt. Nữu Nữu trong giấc mộng uốn éo cơ thể một chút, tựa hồ muốn tỉnh lại. Tưởng thị liền lau khô nước mắt, ôm Nữu Nữu, cùng Trương thị cáo từ rồi đi ra ngoài.
“Việc này, rốt cuộc là thật hay là giả?” Tiễn Tưởng thị xong, Trương thị không khỏi nhíu lông mày nói, “Mẹ thấy, vợ Kế Tổ là người tốt, không giống như là cái loại người này.”
“Con cũng không tin đại tẩu thật có cái gì cùng bộ đầu kia.” Liên Mạn Nhi nghĩ rồi nói.
“Con cũng hiểu được vợ Kế Tổ không phải người như vậy a.” Trương thị nói.
“Con chính là cảm thấy, nàng là người thông minh, sẽ không làm chuyện điên rồ.” Liên Mạn Nhi nói ra lời những suy nghĩ của mình. Chu Bộ đầu kia đã kết hôn, Tưởng thị cùng hắn căn bản cũng không có chỗ tốt gì. Tưởng thị tự chủ, tỉnh táo, sẽ không làm ra bất luận sự tình gì đối với chính nàng bất lợi, lại càng không phải là người sẽ vì “tình yêu” mà choáng váng đầu óc.
“Vợ Kế Tổ cũng không dễ dàng, Đại thẩm con thà rằng để cho nàng mạo hiểm tìm Bộ đầu kia nhờ mang hộ tín, cũng không nói cho Kế Tổ, ” Trương thị hướng phòng trên nhìn thoáng qua, “Không phải là con ruột, thì bề ngoài dù đối tốt thế nào, trong lòng trước sau gì cũng cách một tầng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.