Edit: Lãnh Phong
Beta: Sakura
Bị Hỉ Bảo ngăn lại, Liên Mạn Nhi không thể không dừng chân.
Hôm nay Hỉ Bảo đeo một cái túi vải, mặc quần áo đỏ sậm, mái tóc đen
nhánh chải ngược vô cùng lưu loát. Hắn đứng trước Liên Mạn Nhi, tay cầm
roi ngựa, mày rậm, đôi mắt to đen kịt nhìn Liên Mạn Nhi không chớp mắt.
Chỉ cần nhìn cái cách hắn ăn mặc lại còn cái tên Hỉ Bảo này cũng có
thể biết rõ trong nhà hắn là bảo bối của mọi người như thế nào rồi.
Liên Mạn Nhi hỏi: “Ngươi gọi ta?”
Thiếu niên nhìn nàng bằng ánh mắt không chút che dấu mang theo hương vị không kiêng nể gì cả.
Hỉ Bảo đáp: “Phải.”.
Liên Mạn Nhi lại hỏi: “Có chuyện gì?” Vừa hỏi xong, nàng cũng có chút hối hận.
“… Cũng không có chuyện gì.” Hỉ Bảo một tay cầm roi ngựa, một tay gãi gãi ót.
“Vậy ta đi về nhà đây, ngươi cũng tranh thủ thời gian về nhà đi, trời sắp mưa đấy.” Liên Mạn Nhi nói xongchuẩn bị bước vượt qua Hỉ Bảo.
Hỉ Bảo giang hai cánh tay, lại ngăn cản Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi híp híp mắt nhìn hắn.
“Cái kia, Mạn Nhi, ngày mai có hội chùa núi Phước Long, ngươi có đi không?” Hỉ Bảo hỏi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi không khỏi khó hiểu, nàng cùng Hỉ Bảo căn bản là không
quen a. Hình như từ trước đến giờ cũng không có nói chuyện là mấy. Nàng
có đi hội chùa núi Phước Long hay không thì có liên quan gì tới Hỉ Bảo.
Núi Phước Long là một tòa núi lớn gần nhà mẹ đẻ Trương thị. Trên núi
có một tòa miếu, hương khói cũng hưng thịnh, tháng sáu hàng năm đều tổ
chức hội chùa một lần. Nghe nói ngày này vào miếu thắp hương cầu nguyện
sẽ đặc biệt linh nghiệm. Đồng thời, ngày hội chùa cũng là phiên chợ lớn, mọi người ở trăm dặm xung quanh, thậm chí ở địa phương xa hơn cũng có
người đến tham dự.
Trương thị từng nói qua, khi bà còn là cô nương cũng hay đi hội chùa
chơi đùa, nhưng từ khi đến Liên gia cũng không có đi nữa. Cả nhà Liên
gia đều không có thói quen đi chơi hội chùa. Bản thân Chu thị lại không
thích ra ngoài nên cũng quản thúc đám con dâu, cháu gái trong nhà rất ít khi được đi ra ngoài.
Liên Mạn Nhi cũng chưa từng đi hội chùa, ngược lại trong lòng nàng
rất muốn đi chơi, nhưng là những ngày này trong nhà có nhiều việc, nàng
không đi được. Hơn nữa, muốn đi núi Phước Long, phải có xe ngựa thay vì
đi bộ. Mặc dù nhà nàng có xe nghé con, nhưng xe nghé con đi thực là chậm a.
“Nhà của ta có xe ngựa đi. Ngươi có muốn đi không? Ngươi muốn đi,
ngày mai ta cho xe ngựa qua đón ngươi cùng đi.” Hỉ Bảo thấy Liên Mạn Nhi không nói gì liền nhanh chóng nói thêm.
Đi nhờ xe ngựa nhà người khác đi chơi một ngày có vẻ như là một sự
lựa chọn không tồi. Nhưng nhà khác này lại là nhà Hỉ Bảo thì lại là
chuyện khác nha. Ngày đó Lão Kim mang theo mấy con trai tới muốn giúp
nàng trồng trọt, mục đích biểu hiện rất rõ ràng đó. Về sau Liên Chi Nhi
Nhi cùng Ngô Gia Hưng đính hôn. Ngô Ngọc Quý lại là người có mặt mũi,
nhà Lão Kim cũng không có hành động gì nữa, một nhà Liên Mạn Nhi mới yên lòng.
Thế nhưng dù sao cũng từng có một sự việc như vậy nên hễ có chuyện gì liên quan đến nhà Lão Kim, cả nhà Liên Mạn Nhi đều không thể không coi
chừng.
“Đi đi, hội chùa có rất nhiều người, sẽ rất thú vị, cái gì cũng có.” Hỉ Bảo nhìn sắc mặt Liên Mạn Nhi lại bổ sung thêm một câu.
Liên Mạn Nhi đáp: “Trong nhà có việc, ta không thể đi được.”
“Có chuyện gì, một ngày cũng không đi được sao?”
Liên Mạn Nhi rất kiên quyết mà nói “Hội chùa ta sẽ không đi.”
Đôi mắt to đen kịt của Hỉ Bảo nhìn Liên Mạn Nhi lộ rõ ánh mắt thất vọng.
Nhìn Hỉ Bảo, đột nhiên Liên Mạn Nhi nhớ tới Lão Kim, trong ấn ượng
của nàng vẫn là một tướng mạo hung ác. Kỳ thật khách quan nói, nếu như
không có cái chòm râu đi cùng vẻ mặt kia lại có thêm chuyện cho vay nặng lãi thì Liên Mạn nhi cũng không quá ác cảm với ông ta. Ngũ quan Lão Kim vốn dĩ rất đoan chính. Hỉ Bảo kế thừa đôi mày rậm, mắt to của Lão Kim
nhưng lại không đỏ thâm giống lão Kim mà đen kịt. Làn da Hỉ Bảo bởi vì
ngày ngày phơi nắng nên cũng ra bộ dáng một thiếu niên nông thôn, màu da mạnh khỏe sáng bóng.
Nghe nói mẹ Hỉ Bảo cũng là nữ nhân chân to lại còn cao hơn cả Lão Kim nhưng không tráng kiện, là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng cũng rất
đanh đá.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu nhìn nhìn trời. Cũng không sai biệt lắm, trờ
bắt đầu nhá nhem tối, một tia chớp ngoằn ngoèo rạch ngang chân trờ phía
xa. Trong không khí tràn ngập hơi nước.
Liên Mạn Nhi nói với Hỉ Bảo: “Nếu không nhanh trở về nhà thì sẽ phải
dầm mưa mất. Hỉ Bảo, ngươi cũng tranh thủ thời gian đi về nhà đi.”
Lần này, Hỉ Bảo không ngăn Liên Mạn Nhi lại nữa vì trời đã bắt đầu lất phất vài giọt mưa rồi.
“Ta tiễn ngươi về nhà rồi sẽ cưỡi ngựa đi ra.” Hỉ Bảo chạy đến phía
rừng cây dẫn ra một con ngựa trắng như tuyết, dắt đến trước mặt Liên Mạn Nhi. Chú ngựa trong tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng vô cùng đẹp mã.
Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn, nơi này cách khu nhà cũ cũng không quá
xa, hơn nữa nếu như nàng cưỡi con ngựa này, người khác sẽ nghĩ thế nào.
Chỉ sợ không bao lâu đã có người nói Liên Mạn Nhi cùng Hỉ Bảo có chuyện
gì gì đó rồi. Nàng mới mười một tuổi, nếu đối phương là một người khác
thì cũng không nên chuyện nhưng Hỉ Bảo thì lại khác.
Còn có một điều, nàng không biết cưỡi ngựa!
“Ta ôm ngươi lên.” Trông thấy Liên Mạn Nhi còn thấp hơn Bạch Mã một
cái đầu, Hỉ bảo tiến lại vươn tay muốn bế Liên Mạn Nhi lên ngựa.
Thật là một thiếu niên lỗ mãng.
“Aaaaaa.., ta về nhà, ngươi cách ta xa một chút.” Liên Mạn Nhi hung
hăng trừng mắt nhìn Hỉ Bảo, bỏ hắn qua một bên, hướng khu nhà cũ chạy
đi.
Chạy đến trước cổng chính, Liên Mạn Nhi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Hỉ Bảo cũng không có chạy theo, có lẽ là do câu nói “Cách ta xa một
chút” của nàng cũng có thể là do cái trừng mắt của Liên Mạn Nhi làm Hỉ
Bảo ngây ra một chỗ, thậm chí giọt mưa rơi vào người hắn cũng không có
cảm giác gì.
Liên Mạn Nhi chỉ nhìn thoáng qua, rồi lại đẩy cửa đi vào trong sân,
tiện tay đem cửa lớn đóng lại. Đi vào trong sân được hai bước, Liên Mạn
Nhi lại nhanh chóng quay lại nhìn qua khe cửa thấy bóng Hỉ Bảo đang trèo lên lưng ngựa, được Bạch Mã chở đi xa dần. Lúc này nàng mới thở dài một hơi, trở lại Tây Sương phòng.
Tục ngữ nói,lục nguyệt thiên, hài tử diện*(ý thời tiết tháng sau thay đổi như trẻ con lật mặt). Buổi trưa vẫn là nắng xuân rực rỡ ấy thế mà
vừa qua trưa mây đen đã kéo đến ầm ầm như cơn mưa mùa hạ, mưa càng lúc
càng lớn cũng không có dấu hiệu nào là sắp ngưng cả.
Liên Thủ Tín và Trương thị đã về đến nhà trước đó rồi, sau đó Ngũ
Lang và tiểu Thất cũng cũng rất nhanh từ trường tư thục tan học về.
Trong sân nước mưa đọng lại rất nhanh. Hạt mưa bị gió thổi tạt vào
cửa sổ. Cửa sổ Liên gia đều là giấy hồ không chịu nổi nước mưa nên rất
nhanh bắt đầu ngấm nước.
Liên lão gia tử nhanh chóng mang theo người đi hạ rèm cuốn che chắn các cửa sổ.
Trương thị, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng nhanh chóng
chóng hạ rèm cuốn các cửa sổ Tây Sương phòng xuống, đem các cửa sổ này
che chắn cực kỳ cẩn thận.
Loại rèm chống nước mưa này là do hộ nông dân tự chế ra. Đầu tên là
lấy cán cao lương tuốt hết lá sau đó sẽ có những sợi cao lương thô vô
cùng bền chắc có thể dùng để đan thành rèm như người ta dệt vải vậy.
Cũng có hộ nông dân dùng rèm chống nước mưa làm bằng mây tre đan nhưng
làm loại rèm này cũng tốn lắm công phu nên đại đa số vẫn là dùng rèm làm từ cán cao lương để chống nước mưa.
Rèm chống mưa che khuất cửa sổ giúp cửa sổ giấy không bị ngấm nước
mưa nữa nhưng cũng che đi phần lớn ánh sáng chiếu vào trong nhà. Trong
phòng thoáng cái tối sầm lại. Người một nhà cũng không có việc gì làm,
cũng không đốt đèn mà chỉ ngồi trên giường gạch tán gẫu.
Liên Mạn nhi nói đầu tiên: “Cha, mẹ, hai người xem, phòng ở mới nên
dùng cửa sổ thủy tinh a. Nếu dùng cửa sổ thủy tinh, ngày bình thường
cũng sáng hơn mà đến ngày mưa cũng không cần rèm che. Thủy tinh không sợ nước mưa, chúng ta cũng không phải che cửa sổ thành như thế này.”
Xây nhà mới, Liên Mạn Nhi đề nghị dùng cửa sổ thủy tinh, Liên Thủ Tín vẫn còn chần chừ. Phải biết rằng cửa thủy tinh so với cửa giấy hồ như
hiện tại chênh lệch không ít tiền. Như ở Liên gia hiện tại cũng chỉ có
cửa sổ phía đông phòng là làm bằng thủy tinh. Đó là vị trí bình thường
Liên lão gia tử hay ngồi hoặc nằm.
Liên Thủ Tín nói: “Cửa sổ thủy tinh tốt thì tốt nhưng giá tiền quá đắt.” Hắn vẫn có chút xót tiền.
Liên Mạn Nhi cười nói: “Cha, dùng cửa sổ giấy hồ hàng năm còn phải
dùng tiền sửa lại. Dùng cửa sổ thủy tinh không phải đỡ tốn khoản này đi
sao?”
Trương thị cười cười nói “Vậy một cái cửa sổ thủy tinh tốn bao nhiêu
tiền? Các ngươi muốn cái gì là lại quấn cha ngươi một là là hắn sẽ cho,
thành ra hắn mấy tháng này đều làm không công rồi.”
Liên Mạn Nhi nói: “Cha, cửa sổ thủy tinh này đắt nhưng nó đẹp mắt,
hơn nữa trong phòng cũng sáng hơn, lại không sợ mưa gió. Con thấy là vẫn đáng dùng. Tiền chỉ cần tiêu vào những việc chính đáng cần thiết thì
nên tiêu.”
Ngũ Lang nói: “Cha, ta cũng muốn dùng cửa sổ thủy tinh a.”
Liên Thủ Tín kết luận: “Cũng đúng, vậy chúng ta sẽ dùng cửa sổ thủy tinh.”
Trương thị nói: “Muốn mua thủy tinh thì phải lên thị trấn, nghe nói còn phải tới sớm mới có.”
“Việc này dễ xử lý thôi mà.” Liên Mạn Nhi hướng Liên Chi Nhi nháy mắt “Chỉ cần nói qua với Hưng ca, đảm bảo muốn mua cái gì được cái đó.”
Mặt Liên Chi Nhi hơi có chút sắc hồng.Liên Mạn Nhi nhìn thấy cười thầm không thôi.
Mưa vẫn rơi trong đêm, qua sáng ngày thứ hai mới hơi nhỏ hơn chút ít, Liên Mạn Nhi vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ không biết thời tiết như vậy bọn Hỉ Bảo có đi hội chùa nữa hay không.
Giữa tháng sáu, Liên Lan Nhi ở trên thị trấn nói đã tìm được cho Liên Tú Nhi một mối hôn nhân tốt liền khiến Chu thị và Liên Tú Nhi muốn lên
thị trấn thử xem. Cổ thị cũng mang Liên Đóa Nhi đi cùng.
Mà lúc này đây, các hộ nông dân cũng nghênh đón một mùa màng rất bội
thu, đủ các loại rau củ, cây trái. Dưa leo có đỉnh hoa có gai xanh nhạt, quả cà non tím trong suốt, có cả ớt non, những loại rau quả này chỉ cần rửa sạch là có thể trực tiếp ăn sống đấy. Còn có đậu giác non, khoai
tây cũng ăn được rồi. Chỉ cần thêm một ít da, mỡ heo là có thể nấu được
một bát tô khoai tây đậu giác hầm cách thủy thơm nức, phía trên nồi hầm
lại chưng một tầng bánh bột mỳ thì càng hoàn mỹ.
Khiến cho Liên Mạn Nhi cao hứng nhất chính là trong vườn rau, ngô cũng già rồi.
Trong vườn rau nhà nàng, ngô được gieo đầu tiên. Lúc những cây khác
mới nảy mần thì ngô đã cao ngang eo. Giờ thì những bắp ngô đã trưởng
thành rồi.
Ngô hoàn toàn già là ngô trong hạt đầy bột hơn nữa trở nên cứng ngắc. Hiện tại, ngô trong vườn nhà nàng, hạt đã đầy bột nhưng chưa có trở nên cứng ngắc, đây chính là thời điểm ăn ngô ngon nhất. Liên Mạn Nhi vẫn
luôn chú ý tới đám ngô, cũng một mực trông ngóng lúc này nhưng đến lúc
thực nhìn thấy những băp ngô chắc mẩy nàng lại do dự. Ăn hay không ăn
đây?
***… … … ***
Thôi dù sao cũng chưa chín lắm, đợi một hai ngày nữa rồi tính. Mấy hôm nay công việc bề bộn cũng mệt, không nghĩ nữa.