Editor: Rabbitdethuong
Beta: Tiểu Tuyền
Sau sự kiện lần trước, Liên Hoa Nhi không còn cùng đám nữ hài tử
trong thôn lui tới nữa, thời điểm này ai lại tới tìm nàng, nghe giọng
rất quen. Liên Mạn Nhi đứng lên, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn ra bên ngoài.
Anh Tử đang hướng phòng trên đi, quay mặt nhìn thấy Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, Liên Hoa Nhi có ở nhà không? Ta tìm nàng, Mạn Nhi ngươi
cũng tới ah.” Anh Tử vừa vội vàng hướng phòng trên đi, vừa hướng Liên
Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi ah xong một tiếng ngồi trở lại trên giường gạch.
“Anh Tử tới làm gì?” Liên Chi Nhi hỏi.
“Ai biết, muội thấy nàng có chút kỳ quái, giống như rất tức giận. Hơn nữa rất sốt ruột, dạng như vậy không giống tìm người đi chơi, giống như là…” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, “Giống như là muốn tìm người đánh nhau
vậy.”
Bên ngoài, Anh Tử cũng không có tiến vào phòng trên, mà đang đứng bên cạnh cửa phòng.
“Liên Hoa Nhi, Liên Hoa Nhi, ngươi đi ra cho ta.” Anh Tử ở ngoài cửa phòng hô.
“Thật đúng là đến tìm Liên Hoa Nhi đánh nhau hay sao?” Liên Mạn Nhi nhíu mày.
“Đệ đi xem một chút.” Tiểu Thất thích náo nhiệt, liền men theo mép giường trượt chân xuống, muốn đi ra ngoài.
“Tiểu Thất, chờ tỷ một chút.” Liên Mạn Nhi cũng vội vàng buông may vá xuống, cũng xuống giường, đi giày.
“Con mới may mấy châm, còn phải học may vá thêm, ngồi yên lại.”
Trương thị nói Liên Mạn Nhi. Nàng đối với việc Anh Tử muốn tìm Liên Hoa
Nhi không mấy quan tâm. Ở trong mắt nàng, Liên Hoa Nhi, Anh Tử cũng là
tiểu hài tử như Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi. Tiểu hài tử tầm đó cãi nhau, căn bản không tính là chuyện gì, là chuyện không cần quan tâm, cũng
không nên nhúng tay.
Liên Mạn Nhi cười cười, kéo tiểu Thất liền từ Tây Sương phòng đi ra.
“Liên Hoa Nhi, ta biết rõ ngươi ở trong nhà. Ngươi nếu không ra, đừng trách ta không khách khí. Dám đùa bỡn ta, ngươi cũng không hỏi thăm một chút Anh Tử ta là người nào, chuyện tốt ngươi làm kia, ta sẽ nói cho
toàn bộ thôn biết.” Anh Tử chỉ vào trong tây phòng mắng.
Cổ thị đi trấn trên rồi. Liên Thủ Nhân đúng lúc này cũng không có ở
trong phòng, chỉ có Liên Đóa Nhi. Nàng ở trong phòng nghe thấy Anh Tử
chửi bậy, cũng không lên tiếng. Lập tức hướng ra sau nhà chạy đi tìm
Liên Hoa Nhi.
“Hoa Nhi tỷ khẳng định vẫn đang cùng lão cô ở sau vườn nói chuyện.” Tiểu Thất đối với Liên Mạn Nhi nói.
“Đây không phải Anh Tử sao, ngươi thế nào lại đến nhà ta rồi. Ngươi
tìm Liên Hoa Nhi có chuyện gì?” Chu thị từ trong nhà đi ra, “Ngươi cái
tiểu nha đầu. Có chuyện ngươi không hảo hảo nói, còn dám ở trước cửa
nhà ta mắng người?”
“Vú lớn, ” Anh Tử gọi Chu thị, “Liên Hoa Nhi nhà của ngài dám làm mà
không dám nhận, nàng không đi ra, ta sẽ đem việc này cùng ngài nói ra
cho rõ. Còn có Mạn Nhi, ngươi tới. Chuyện này cũng liên quan đến ngươi.”
Anh Tử kêu Liên Mạn Nhi đến.
Liên Mạn Nhi không nhúc nhích, cũng không có trả lời.
“Ai nha, Anh Tử, ngươi thế nào đến rồi!” Liên Hoa Nhi vội vã mà từ
phía sau chạy tới, đầu tiên là khẩn trương nhìn lướt qua mặt hai người
Chu thị cùng Liên Mạn Nhi, sau đó mới nhìn Anh Tử cười, “Anh Tử, ta vào
nhà nói chuyện a.”
“Ngươi không phải trốn tránh ta sao?” Anh Tử nói.
“Ta vừa rồi ở sau vườn, Đóa Nhi nói cho ta biết ngươi đến, ta tranh
thủ thời gian chạy tới. Ngươi xem tính tình này của ngươi. Hai ta thân
nhau, ngươi nói cái gì đều được, nhưng người khác có thể dễ dàng hiểu
lầm. Đi, hai ta vào nhà nói chuyện.” Liên Hoa Nhi tiến lên kéo tay Anh
Tử.
Anh Tử bỏ qua Liên Hoa Nhi.
“Ta đến vì chuyện gì. Ngươi nên biết a. Ta ngay ở chỗ này nói đi.”
Sắc mặt Liên Hoa Nhi tái nhợt.
“Anh Tử, ngươi chừa cho ta chút đường sống, ta có việc tốt thương lượng.” Liên Hoa Nhi ghé vào bên tai Anh Tử nhỏ giọng nói.
“Nội, không có việc gì, Anh Tử tới chơi với ta thôi.” Liên Hoa Nhi lại đối với Chu thị nói.
Chu thị hừ một tiếng, quay người trở về phòng.
Liên Hoa Nhi lôi kéo Anh Tử, đi tây phòng, còn đem cửa phòng đóng kín lại.
Ồ, Liên Mạn Nhi cảm thấy kỳ quái, bình thường nghe Liên Hoa Nhi nói
chuyện, thật sự là không thèm để ý tới nữ hài trong thôn như Anh Tử, sao hôm nay lại đối với Anh Tử khách khí như vậy, giống như là…
“Hoa Nhi tỷ không phải là bị Anh Tử nắm được nhược điểm gì a.”
“Không phải là chuyện đập vỡ khối ngọc kia, Anh Tử đã nhìn thấy chứ.
Nhưng nhà chúng ta đã cùng nhà bọn họ nói chuyện qua rồi, nếu mà nói ra ngoài, đảm bảo sẽ bắt các nàng đền tiền.” Tiểu Thất nói.
Phần lớn người nông thôn nhát gan sợ phiền phức, lại còn có tình cảm
quê nhà hương thân, đa số là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Như vậy Liên Hoa Nhi còn có nhược điểm khác bị Anh Tử nắm được sao?
“Chúng ta nghe một chút xem là chuyện gì xảy ra?” Liên Mạn Nhi nghĩ
đến mới vừa rồi Anh Tử cố ý nhắc tới nàng, nên lôi kéo tiểu Thất, khom
lưng lại như mèo đi tới dưới cửa tây phòng.
Không đợi các nàng nghe thấy trong phòng nói cái gì, Liên Đóa Nhi đã cong mồm đi ra.
“Hai ngươi đang làm cái gì?” Liên Đóa Nhi chỉ vào Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất nói.
“Ngươi nói ta làm gì, ” tiểu Thất lập tức nâng người lên, “Ta cùng tỷ ta ở đây chơi một chút không được?”
Liên Đóa Nhi bị Liên Hoa Nhi bắt đi ra trông chừng, trong lòng đang có một bụng khí.
“Ta nhìn thấy rồi, hai ngươi muốn nghe trộm?”
“Liên Đóa Nhi, hiện tại ban ngày ban mặt, chúng ta ở trong nhà mình,
còn dùng từ trộm. Sợ là trong lòng các ngươi có quỷ a.” Liên Mạn Nhi
nói.
“Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi ngươi tiến đến, ta có lời nói cho ngươi biết.” Lúc này trong phòng truyền đến tiếng Anh Tử nói chuyện.
“Mạn Nhi ngươi nên làm gì thì làm gì đi, việc này không có chuyện của ngươi.” Liên Hoa Nhi lớn tiếng nói, tiếp theo là đè thấp giọng nói,
“Anh Tử, không phải nói có chuyện gì từ từ thương lượng sao.”
Anh Tử vì cái gì cứ nhắc tới nàng, chẳng lẽ có chuyện gì liên quan
đến nàng mà chính mình cũng không biết? Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, liền
hướng phòng trên đi vào .
“Ngươi không được vào.” Liên Đóa Nhi ngăn ở cửa ra vào.
“Đóa Nhi, ngươi từ chỗ nào học quy củ, ngăn cửa không cho người đi vào?” Liên Mạn Nhi thét hỏi Liên Đóa Nhi.
“Tỷ ta không cho ngươi vào.” Liên Đóa Nhi nói.
Tiểu Thất theo bên cạnh tới, thò tay giật giật tóc Liên Đóa Nhi. Liên Đóa Nhi lập tức giận, quay trở lại đánh tiểu Thất. Tiểu Thất bỏ chạy.
Liên Mạn Nhi không có trở ngại mà đi vào trong, đẩy cửa tây phòng, thì không mở được.
“Anh Tử, Hoa Nhi tỷ.” Liên Mạn Nhi gõ cửa.
Bên trong lại là sột sột soạt soạt một hồi, sau đó cửa liền mở ra.
Anh Tử đứng trong cửa hướng Liên Mạn Nhi cười, Liên Hoa Nhi sắc mặt tái
nhợt mà đứng ở sau lưng Anh Tử, hiển nhiên là không thể ngăn cản Anh Tử
mở cửa.
“Mạn Nhi, ta cho ngươi xem một món đồ.” Anh Tử vươn tay.
“Ồ, đây không phải vòng tay bằng vàng của ngươi sao? Sau lại bị gãy.” Liên Mạn Nhi kỳ quái nói.
“Ta hôm nay cầm vòng vàng này đi cửa hàng vàng bạc ở trấn trên, muốn
đem nó làm thành khuyên tai. Sư phó cửa hàng bạc nhìn, rồi nói cái này
không phải bằng vàng, mà chỉ mạ một lớp vàng ở trên, bên trong là đồng
đấy.” Anh Tử một hơi nói ra.”Ta không tin, lại nói hắn cắt ra cho ta
xem, bên trong thật đúng là đồng.”
Liên Mạn Nhi nhìn Anh Tử thở phì phì. Lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Liên Hoa Nhi.
“Cái này có quan hệ gì tới ta, hay là có quan hệ cùng Hoa Nhi tỷ?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Anh Tử nhếch miệng, “Mạn Nhi. Ra, để ta nói cho ngươi biết.”
“Anh Tử.” Giọng nói Liên Hoa Nhi mười phần sắc nhọn, kéo Anh Tử đến
bên cạnh, thấp giọng nói, “Ngươi làm ầm ĩ chuyện này ra, ngươi cũng
không có chỗ tốt… . Đi, ý của ngươi ta đã hiểu, ta biết rõ sự lợi hại
của ngươi rồi.”
Anh Tử cười lạnh hai tiếng.
“Mạn Nhi. Ngươi đi đi, không có việc gì rồi.” Anh Tử đối với Liên Mạn Nhi phất phất tay.
“Đi thôi, Mạn Nhi, ta đã nói không có chuyện của ngươi.” Liên Hoa Nhi đi tới, đẩy Liên Mạn Nhi ra bên ngoài.
Liên Mạn Nhi trong lòng không quan tâm, nghĩ nghĩ, vẫn từ trong phòng đi ra. Nàng mới đi hai bước, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cửa bị khóa
lại ở bên trong. Liên Mạn Nhi yên lặng không một tiếng động mà lui trở
về, ghé vào khe cửa bên cạnh. Nghiêng tai lắng nghe.
Liên Hoa Nhi giống như cùng Anh Tử đi tới góc phòng, lại đem giọng
nói đè xuống nhỏ nhất, Liên Mạn Nhi nghe không được các nàng nói cái gì, chỉ nghe thấy Liên Hoa Nhi áp chế không nổi nộ khí mà nói một câu đừng
quá đáng. Sau đó, trong phòng truyền tới tiếng mở rương hòm.
“Hoa Nhi, ngươi lần này lại lừa gạt ta, ta sẽ không để yên cho
ngươi.” Giọng nói của Anh Tử cùng Liên Hoa Nhi hướng phía cửa đi tới.
Liên Mạn Nhi vội vàng từ phòng trên đi ra.
Trong sân, tiểu Thất cười hì hì, đang cùng Liên Đóa Nhi chơi trò
ngươi đuổi ta chạy, Liên Đóa Nhi mệt thở hồng hộc, tiểu Thất tinh nghịch mà hướng Liên Đóa Nhi nhăn mặt.
“Tiểu Thất.” Liên Mạn Nhi hô.
Tiểu Thất đáp một tiếng , lập tức chạy đến trước mặt Liên Mạn Nhi.
Liên Hoa Nhi cùng Anh Tử từ trong phòng đi ra, gặp Liên Tú Nhi từ sau vườn hái được một rổ quả cà trở về.
“Anh Tử ngươi đến làm gì?” Liên Tú Nhi giận tái mặt.
“Ta đến gặp Liên Hoa Nhi.” Anh Tử cười một đường rời đi.
“Hoa Nhi, ngươi thế nào lại cùng Anh Tử làm lành rồi?” Liên Tú Nhi có chút không vui hỏi Liên Hoa Nhi.
“Không thể nào.” Liên Hoa Nhi thu liễm một tia giận dữ trên mặt, lại đối với Liên Tú Nhi cười, “Lão cô, đến phòng ta nghỉ a.”
… …
Liên lão gia tử mang theo các con từ ngoài đồng trở về, nói là đã có
người hái hoa mầu rồi. Liên lão gia tử lên tiếng, ngày mai bắt đầu thu
hoa mầu.
Ngày mùa thu hoạch mỗi năm một lần đã bắt đầu.
Sáng sớm hôm nay, trời còn chưa sáng, mấy con dâu Liên gia, đã rời
giường bắt đầu nấu cơm. Bởi vì thu hoạch vụ thu, điểm tâm là bánh ống
hấp, gạo kê cơm khô, còn có bốn khối đậu hủ hầm cách thủy.
Nếm qua điểm tâm, sắc trời vừa mới sáng, Liên lão gia tử dẫn theo
người một nhà khiêng nông cụ xuống. Liên Thủ Nhân lấy cớ bị thương, Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi cũng không đi, Liên Nghiền nhi quấn chân, Liên
lão thái thái, Liên Tú Nhi ở nhà giữ nhà nấu cơm, cũng không đi. Những
người khác, mặc kệ nam nữ, lớn nhỏ, tất cả đều phải ra đồng làm việc.
Liên gia hiện tại có ba mươi mẫu đất, hôm nay thu hoạch ruộng cao lương ở phía bắc.
Liên lão gia tử, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín, Đại Lang
và Nhị Lang dẫn đầu xếp thành một hàng, trong tay mỗi người cầm một
thanh lưỡi liềm, chiếm một đầu bờ ruộng, nhìn Liên lão gia tử vung lưỡi
liềm xuống, cũng đều khom lưng, bắt đầu cắt cao lương. Cắt cao lương là
từ chỗ cách mặt đất ước chừng nửa thước, chém xéo phía trên.
Cắt bỏ cán cao lương, tính cả bông cao lương ở phía trên, đều từng đống mà chất chồng một chỗ.
Cắt bông cao lương từ trên cán cao lương, chính là việc của nữ nhân.
Trong tay bọn họ cũng cầm lưỡi liềm, ngồi vào bên cạnh đống cao lương cắt xuống, đem bông cao lương cắt bỏ, xếp tốt. Tam Lang, Tứ Lang và Ngũ Lang, bởi vì khí lực không đủ, cũng đi theo Trương thị, Hà thị và Triệu thị làm những chuyện lặt vặt. Chờ chất đầy, lại chọn những cao lương
chất lượng vừa phải, uốn cong dây thừng, cán cao lương cùng bông cao
lương chia ra buộc chặt lại.
Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Liên Diệp nhi, Lục Lang và tiểu Thất tuổi còn nhỏ, hai người, thậm chí ba người cùng một chỗ buộc một bó bông cao lương và cán cao lương, thuận tiện một hồi chất lên xe chở về nhà.
Mặt trời càng lên cao, mồ hôi của Liên Mạn Nhi rất nhanh ướt đẫm phía sau lưng.
Suy nghĩ một chút, theo mùa xuân gieo hạt, đến mùa thu thu hoạch, trong đó đều thấm đẫm mồ hôi của nông dân.
“Giữa trưa gặt lúa, mồ hôi túa rơi xuống đất.” Liên Mạn Nhi nhớ tới bài thơ bình dị gần gũi, mà ai cũng thích.
“Ai ngờ món ăn trong mâm, hạt hạt đều vất vả.” Ngũ Lang cùng tiểu Thất đọc tiếp.
“Ồ, các người cũng biết à?” Liên Mạn Nhi ngạc nhiên nói. Liên gia ngoại trừ phòng lớn, những hài tử khác đềukhông có đi học.
“Đây là gia dạy đấy, hài tử Liên gia, đều đọc thuộc lòng bài thơ
này.” Ngũ Lang lau mồ hôi, “Mạn Nhi, chẳng lẽ ngay cả cái này muội cũng
đã quên a.”