Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 416: Thu tô




“Tứ thúc.” Liên Kế Tổ vừa vào nhà liền hướng Liên Thủ Tín nói. “Không thu được tiền thuê đất, phải xử lý thế nào đây? Lão Vũ gia là người gì mà có thể xấu như vậy a, làm cho cháu tức chết.”
Mấy người Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt với nhau. Quả nhiên phiền toái đến rồi.
Liên Thủ Tín mời Liên Kế Tổ ngồi xuống nói chuyện.
Liên Kế Tổ còn chưa kịp ngồi xuống thì Tưởng thị đến, cùng đi còn có Liên Thủ Lễ và Triệu thị.
“Nói đi, có chuyện gì quan trọng?” Liên Thủ Tín liền hỏi.
Liên Kế Tổ liền lốp bốp lốp bốp nói ra.
“Cháu đi tìm lão Vũ gia để thu tô, hai huynh đệ Vũ gia đều không ở nhà, trong nhà chỉ có một bà lão lẩm cẩm, không nhìn thấy gì, nói gì với bà bà cũng không nghe được. Ngay từ đầu cháu cũng không để ý gì, chỉ nhắn lại với hàng xóm, nói bọn họ về nhà thì đến tìm cháu.”
“Cháu về nhà đợi một ngày cũng không thấy hai người đó đến.”
“Là cháu khuyên hắn, bảo hắn đi tìm người.” Lúc này Tưởng thị liền chen lời nói, “Lão gia tử, lão thái thái bảo chúng cháu trở về, bên kia vẫn chờ chúng cháu đem lương thực thu tô về làm đồ ăn, cần phải nhanh chóng thu được tô, để còn an bài người vận chuyển.”
“Bọn hắn thuê đất của ta, dựa vào nhà chúng ta mà ăn cơm, thế mà hắn không chịu chủ động chút. Kể cả cháu không đi tìm hắn đi, hắn biết cháu đã về, hắn cũng nên nhanh nhanh mà đến gặp cháu.” Liên Kế Tổ giơ tay lên nói, có vài phần giống tư thế của đại thiếu gia.
Liên Mạn Nhi nhịn không được nghĩ trong lòng, Liên Kế Tổ diễn xuất kiểu này, đối với người bình thường khác có lẽ có tác dụng. Nhưng đối với huynh đệ Vũ gia hiển nhiên không được.
Chẳng lẽ Liên Kế Tổ không hiểu gì về cách làm người của Vũ gia huynh đệ? Cho dù hắn không biết, lúc đến nhà cũng có thể hỏi thăm a. Cho dù Liên lão gia tử không nói, còn có Chu thị, Liên Thủ Nhân, Cổ thị, Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị, những người này có lẽ rất hiểu rõ nhân phẩm của huynh đệ Vũ gia.
Cho dù Liên Kế Tổ hồ đồ, Tưởng thị cũng không phải người hồ đồ.
Nghĩ thế, Liên Mạn Nhi không khỏi liếc nhìn Tưởng thị. Tưởng thị nhắc nhở Liên Kế Tổ đừng ở nhà đợi, phải đi tìm huynh đệ Vũ gia, có phải hay không Tưởng thị đã biết tình hình của huynh đệ Vũ gia, dự cảm bọn hắn sẽ không trả tiền thuê đất?
“Cháu nghĩ bên kia chắc chắn đang gấp gáp chờ chúng cháu đưa lương thực trở về. Nên cháu lại đi tìm người.” Liên Kế Tổ nói thêm, “Đi liên tục mấy lần đều là không thấy người, chỉ có một lão thái thái ở nhà. Thế nên cháu liền cảm thấy có chút không đúng. Không phải là bọn hắn muốn trốn ta chứ? Lúc trở về vừa vặn gặp Tam thúc, cháu liền nói với tam thúc chuyện này.”
Nói đến đây, Liên Kế Tổ thở phào một cái.
“Thế cháu mới biết, Vũ gia là người như vậy. Ông nội tại sao lại cho bọn họ thuê đất chứ!”
Lúc trở lại tuyệt không biết rõ Vũ gia là người như thế nào, nghe Liên Thủ Lễ nói mới biết. Bọn hắn nhất định là không chuẩn bị gì mà lại muốn thu tô từ Vũ gia, vậy khẳng định là muốn Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín hỗ trợ a.
Liên Mạn Nhi xoa trán. Không có trách nhiệm, không có đảm đương, đây là bệnh, phải trị.
“Sau đó thế nào?” Trương thị liền hỏi.
“Đêm qua, cháu cùng Tam thúc đến nhà bọn hắn chờ.” Liên Kế Tổ lên tiếng.
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, cũng không tệ lắm, có thể nghĩ ra chủ ý này. Hơn nữa đại thiếu gia như hắn còn tự mình chờ người trong đêm.
“… Là cha muội ra chủ ý, ” Liên Diệp Nhi ghé vào bên tai Liên Mạn Nhi, nhỏ giọng nói, “Kế Tổ ca còn không muốn đi, muốn để cha muội đi một mình. Muội không cho, cha muội đi cùng hắn đã không tệ rồi. Chính hắn ngủ ngon, lại để cho cha muội làm việc thay hắn, hắn cũng không phải lão gia tử lão thái thái già bảy tám mươi tuổi bò không nổi ra khỏi nhà.”
“Thế có bắt được người không?” Liên Thủ Tín hỏi. Lần này là hỏi Liên Thủ Lễ.
“Bắt gặp.” Liên Thủ Lễ trung thực đáp. “Để cho Kế Tổ nói đi, ta không nói những cái… kia.”
“… Cháu liền nói chuyện thu tô.” Liên Kế Tổ đành phải nói tiếp. “Hai huynh đệ kia liền cùng khóc than với cháu, nói cái gì mà năm nay mùa màng không tốt, mất mùa. Còn nói cái gì mà vì thu hoạch vụ thu đưa cho chúng ta làm bọn hắn bị đói. Nói cái gì mà chúng ta hôm nay làm quan, được bổng lộc, được trăm lượng hoàng kim cái gì đấy, mà vẫn còn luyến tiếc mấy khỏa lương thực kia. Nói ta thu tô của bọn hắn chính là bức bách chết bọn hắn… Cả nhà hắn quỳ xuống, dập đầu, lại còn để cho lão thái thái kia lôi kéo lấy cháu, muốn dập đầu với cháu.”
Liên Kế Tổ tựa hồ hồi tưởng lại tình hình lúc đó, lão thái thái kia ngã vào trong ngực hắn, trên người tản ra mùi tanh tưởi, hắn liền tỏ vẻ mặt chán ghét, trên trán cũng có chút đổ mồ hôi.
“Kế Tổ ca, các ngươi thuê đoàn vận chuyển ở bên kia là chuyện lúc nào, sao chưa thấy nói qua với chúng ta? Lại có phần thưởng ngàn lượng hoàng kim nữa?” Liên Mạn Nhi cố ý cười hỏi.
“Chúng ta được phần thưởng gì?”
Liên Kế Tổ đầu tiên là sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng Liên Mạn Nhi hỏi cái gì.
“Hai huynh đệ kia là nói nhà tứ thúc chẳng phải được ban thưởng một trăm lượng hoàng kim sao. Với lão Liên gia nhà ta chẳng phải là một nhà à.” Liên Kế Tổ lên tiếng.
Nói đến những cái… kia liền nói là “của nhà ta mà”, thu tô không được liền nói “tiền thuê đất của chúng ta”. Liên Thủ Tín được ban thưởng, hắn với Liên Thủ Tín liền là người một nhà. Lúc một nhà Liên Thủ Tín chịu khổ chịu mệt mỏi, hắn ở nơi nào?
Liên Kế Tổ một chút cũng không ngốc nha, Liên Mạn Nhi cười lạnh.
“Một trăm lượng hoàng kim kia a…” Liên Thủ Tín quay đầu nhìn nhìn thê nhi mới chậm rãi nói, “Đó là hoàng thượng ban thưởng, không thể tiêu. Chúng ta muốn làm bảo bối gia truyền, cho mấy hài tử Ngũ Lang một đời tiếp một đời truyền xuống.”
“Cha, chúng ta được ban thưởng cái này, số người dòm ngó thật không ít.” Ngũ Lang liền nói, “Người Vũ gia thật lo lắng quá rồi, hắn tính toán rõ ràng quá a!”
“Không biết xấu hổ!” Tiểu Thất lên tiếng.
“Hắn dòm ngó cũng chỉ bằng không, đó là sáu người nhà chúng ta vất vất vả vả có được. Không nghe cha con nói à. Những vàng kia không thể tiêu, đều giữ lại cho mấy người các con, về sau truyền xuống nhiều đời. Mấy người các con cũng nhớ kỹ, về sau tay làm hàm nhai, ai cũng đừng tưởng lấy vàng kia đem tiêu đi.” Trương thị lên tiếng.
“Vâng, mẹ, chúng con nhớ kỹ.” Mấy đứa Liên Mạn Nhi cùng kêu lên đáp ứng.
Người một nhà nói chuyện, trên mặt Liên Kế Tổ với Tưởng thị có chút lúng túng.
Liên Thủ Tín dù sao còn nhớ kỹ mặt mũi người Liên gia nên dừng lại, không nói thêm nữa.
“Kế Tổ, con nói đi, về sau thế nào nữa, chuyện gì cũng phải có cái cách nói.” Liên Thủ Tín hỏi Liên Kế Tổ.
“Buổi tối hôm qua cũng không nói được cái gì, quá muộn nên chúng cháu trở lại. Hôm nay cháu lại đi tìm bọn hắn. Phí công mấy ngày hôm nay mệt chết người, từ trước tới nay cháu chưa bao giờ thấy qua loại người như vậy . Nói mãi mới đưa cho chúng cháu trăm cân đậu phộng, một ngàn cân cao lương, 100 cân hạt kê, tám mươi cân đậu nành, hai mươi cân đậu đỏ. Lại còn nói đó là do bọn hắn tiết kiệm từng li một mới được.”
“Hắn nói nếu cháu lại bắt buộc hắn nữa thì lão thái thái nhà hắn sẽ treo cổ trước cổng nhà chúng ta. Để cho người ta biết chúng ta trở thành kẻ giàu có mà không có đức.” Liên Kế Tổ vẻ mặt buồn rầu.
Ngoại trừ lão thái thái với hai người con dâu thì ai ở Vũ gia cũng mặc quần áo lộ ra da thịt, còn có mấy hài tử, nha đầu mà hơi tốt một chút thì quấn mảnh vải quanh eo, toàn thân không phải tro thì cũng là bùn, tro bùn kia tựa hồ là một phần của da thịt, có rửa cũng không ra.
“Đấy là tứ thúc không thấy người một nhà ấy đó. Không có một ai có đủ một bộ đồ lành lặn, không thể nào mà nhìn nổi bọn hắn a.” Liên Kế Tổ nói.
Liên Mạn Nhi nhanh tính toán trong lòng một cái, lúc trước Liên lão gia tử giao việc thu hoạch vụ thu cho huynh đệ Vũ gia đã nói, trong đó có khẩu phần lương thực cho ba người một nhà Liên Thủ Lễ, rồi nộp thuế, còn lại chia làm bốn phần, Liên gia lấy ba phần, Vũ gia lấy một phần.
Lúc đó đã gần tới thu hoạch vụ thu. Những lương thực đó đều là người Liên gia chính mình gieo trồng, Vũ gia chỉ thu hoạch, có thể được từng ấy là đã được Liên lão gia tử dày chiếu cố bọn hắn, cơ hồ gần như là không công đưa lương thực cho bọn hắn.
Nhưng bây giờ, Vũ gia huynh đệ giao tô ra đây , rõ ràng bọn hắn cầm ba, Liên lão gia tử bên kia chỉ cầm một.
Lấy oán trả ơn. Hơn nữa tham lam quá mức.
Chuyện này nếu không quản, lại không thể để chuyện như vậy xảy ra tiếp. Nhưng nếu quản lại có rất nhiều không tiện, hơn nữa, mặc dù quản, trong lòng Liên Mạn Nhi cũng không thoải mái.
Vì cái gì biết rõ Vũ gia là người như vậy lại còn muốn đem đất cho bọn hắn thuê kia!
“Kế Tổ ca, huynh định xử lý thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Kế Tổ.
“Ta, ta đây không phải tìm Tứ thúc thương lượng sao?” Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị trao đổi một ánh mắt, liền nói, “Tứ thúc, thúc biết rõ cháu, những năm này chỉ có học bài. Chuyện đồng áng, cháu căn bản cái gì cũng không hiểu. Bọn hắn lừa gạt cháu, cháu cũng không biết. Tứ thúc, ông bà nội ở bên kia đang đợi phần lương thực này để sống. Tứ thúc, phần tô phải thu này, thúc giúp cháu thu đi.”
“Kế Tổ ca, những năm nay tính tình cha ta là gì, huynh cùng đại tẩu khẳng định cũng biết. Chuyện này để cho cha ta giúp thế nào a. Vũ gia là loại người như vậy, cha ta là người trung thực như thế, có muốn giúp cũng giúp không nổi a.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Liên Kế Tổ lập tức câm rồi.
Sau nửa ngày.
“Không hiểu ông nội nghĩ thế nào, đang tốt cho ai thuê không được, lại cứ để bọn họ thuê.” Liên Kế Tổ buồn rầu nói.
“Tứ thúc, tứ thẩm, cháu biết rõ, không nên tạo thêm phiền toái cho hai người. Bất quá chúng cháu cũng không có cách nào khác, bị bức đến bước này rồi. Tiền thuê đất này bỏ đi cũng không được a. Cháu nói thật, cũng không sợ mọi người cười nhạo. Ông bà nội mọi người đều đang chờ lương thực về để hạ nồi kia.” Tưởng thị cười khổ năn nỉ nói.
“Tứ thúc, tứ thẩm, việc này, hai người không thể nhìn mà mặc kệ a.” Liên Kế Tổ cũng nói.
Đây là hạ quyết tâm muốn một nhà Liên Mạn Nhi hỗ trợ. Liên Mạn Nhi âm thầm thở dài.
“Chuyện này a…” Liên Thủ Tín chưa nói đáp ứng hay không, mà dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến thê nhi.
“Tam bá khẳng định cũng nói với mọi người rồi, trước kia ông nội cũng từng cho bọn hắn thuê rồi. Nhà bọn hắn cũng không phải bây giờ mới biết thành như thế, những điều này mọi người ai cũng đều biết rõ.” Liên Mạn Nhi lên tiếng, “Kế Tổ ca, đại tẩu, trước lúc hai người tới, ông nội khẳng định có dặn dò a.”
“Ông nội biết rõ bọn hắn như vậy, còn đem ruộng cho bọn hắn thuê?” Liên Kế Tổ giật mình nói.
Rất hiển nhiên là như thế.
“Trước lúc đi ông nội cũng không nói cái gì.” Liên Kế Tổ nói tiếp, giọng nói kia cùng thần thái tựa hồ có chút chần chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.