Cơm chiều, Trương thị quả thực làm một nồi thịt kho tàu. Thịt đỏ au,
làm cho người ta vừa thấy liền thèm ăn. Bình thường Trương thị làm thịt
kho tàu cũng không làm nước màu, hôm nay đặc biệt mất công phu, nước màu này rất đúng tiêu chuẩn.
Mọi người ngồi ở trước bàn cơm ăn cơm, chỉ một lát, trong bát Liên
Thủ Tín thịt kho tàu xếp thành ngọn núi nhỏ. Kỳ thật chiếc đũa của hắn
căn bản còn không có hướng đến bát thịt kho tàu, thịt này đều là Trương
thị cùng mấy đứa nhỏ gắp cho hắn.
Bữa ăn này, người một nhà ăn hoà thuận vui vẻ.
Hôm sau, Ngũ Lang chấp bút, ở mặt sau thư vốn viết cho Liên Lão gia
tử, lại viết hai trang giấy viết thư, lúc này mới dán thư lại, tính đưa
trấn trên, mời người ta đưa tới Thái Thương.
“Mấy ngày này, nội đưa thư rất nhiều, mọi người nói nội đi rồi, còn nhớ thương chúng ta như vậy.” Ngũ Lang nói.
“Là rất nhớ thương ta.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
Tâm tư của Liên Lão gia tử, nàng ước chừng có thể đoán được một ít.
Liên Thủ Tín ở riêng, chuyện tình phía trước phía sau, nháo cho mọi
người nội bộ lục đục. Hiện tại bọn họ lại xa vài trăm dặm ở ngoài, mỗi
ngày cũng không gặp mặt. Nếu không gia tăng liên hệ như vậy, sợ là giữa
hai nhà, về sau sẽ càng thêm bất hòa.
Tuy rằng ở riêng, nhưng mà trong lòng Liên Lão gia tử, vẫn như trước nhận định con cháu này đều là ở dưới một nhà.
Còn có một việc, Liên Lão gia tử tuy rằng đi theo Liên Thủ Nhân ở
Thái Thương, nhưng mà ông vẫn nhớ quê nhớ đất. Ở trong lòng ông, Tam
Thập Lý doanh tử mới là nhà của ông, trước sau gì cũng sẽ trở về. Mà
hiện tại, liên hệ duy nhất của ông cùng Tam Thập Lý doanh tử, chính là
hai con trai Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ này.
Đương nhiên, điều này có liên quan với cá tính của Liên Lão gia tử.
Tính cách của Liên Lão gia tử chính là thích quan tâm, có thói quen gia
trưởng, cái gì ông cũng đều muốn quản. Mặc dù biết không có thể trực
tiếp quản chuyện của con ở riêng, nhưng ông cũng hy vọng ông vẫn có thể
gây ảnh hưởng được.
Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đi trấn trên nhờ người đưa thư, thời điểm trở về lại mang đến một tin tức. Nhà mẹ đẻ Triệu Tú Nga cũng nhận được thư, biết Triệu Tú Nga đã sinh. Bọn họ muốn đi Thái Thương xuống sữa cho
Triệu Tú Nga. Muốn Trương thị cùng đi.
Hộ nông dân người ta có đứa nhỏ chào đời. Bình thường còn có thân
thích bằng hữu tặng lễ, này được gọi là xuống sữa, cũng chính là thúc
sữa cho sản phụ. Bình thường lễ xuống sữa đa số trứng gà, vải vóc, xiêm y hài mang của trẻ nhỏ, cũng có thứ hơi quý trọng chút, tỷ như ít khóa
bạc vòng bạc cái gì đó, cũng có trực tiếp dùng đồng tiền làm thành khóa
trường mệnh.
Tình huống bình thường. Là bên ngoại, cũng chính là nhà mẹ đẻ sản phụ đưa lễ nặng nhất.
Chờ đứa nhỏ đầy tháng, người ta sẽ làm một bữa tiệc, mở tiệc chiêu đãi thân thích, bằng hữu.
Trương thị ngồi ở trên kháng đang khâu xiêm y. Liền cùng Triệu thị thương lượng chuyện xuống sữa cho Triệu Tú Nga.
Lý thị, Trương Thải Vân, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi cũng đều ở trên
kháng làm việc, Triệu thị và Liên Diệp Nhi có rảnh, cũng sẽ lại đây hỗ
trợ làm thêm mấy châm.
“Người nhà lão Triệu đi, ta đây sẽ không đi theo. Chỉ chuẩn bị chút đồ, để bọn họ đưa qua là được.” Trương thị nói.
“Ta cũng không đi.” Triệu thị nói, cân nhắc lộ trình trăm dặm, tiền
xe qua lại bốc xếp với hộ nông dân bình thường người ta mà nói. Chính là khoản chi tiêu không nhỏ, không phải nhà ai cũng có thể gánh được .”Tứ
thẩm, muội tính đưa gì?”
“Ta không phải là đang thương lượng với tỷ sao…. Đưa trứng gà?”
Trương thị nói, “Khoảng cách xa, nếu mà đưa qua, dọc theo đường đi đụng
trúng va chạm, đến lúc đó không nói đến có vỡ nát, mà sợ là cũng sẽ nở
thành con.”
Liên Mạn Nhi liền liên tưởng đến một rổ trứng gà vỡ tan. Nhất thời
liền vui vẻ. Nàng cười, Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi cùng Trương Thải Vân cũng cười theo.
Nữ hài tử tuổi này, vốn là vô ưu vô lự, có chuyện gì vui một chút,
thậm chí sự tình gì đều không có, các nàng cũng có thể đột nhiên liền
cười vui vẻ.
Trong nhà cuộc sống càng tốt, người nhà càng ngày càng đoàn kết, nhất là Liên Thủ Tín và Trương thị không hề là bánh bao để người ta nắm nữa, trong lòng Liên Mạn Nhi buông lỏng. Nàng trở nên thích nở nụ cười.
“Mẹ. Trứng gà không nên đưa, làm xiêm y hay hài gì thì cũng không kịp. Vậy đưa vải vóc đi.” Liên Chi Nhi liền đề nghị nói.
“Tứ thẩm, muội tính đưa vải gì?” Triệu thị liền hỏi, “Ta cũng đưa giống muội.”
“Đừng, Tam bá mẫu, như vậy đi, chúng ta đưa theo tỷ. Tỷ xem, tỷ muốn đưa gì?” Trương thị nghĩ nghĩ, nói.
“Đoạn vải xanh lúc trước tết muội đưa ta vẫn chưa dùng…” Triệu thị
nói, nếu là quê nhà, bình thường thân thích lui tới, ba thước vải này
cũng không tồi lắm.”Nếu không, ta lại đưa thêm vài thước vải bông?”
“ Vậy ta sẽ đưa giống nhau.” Trương thị nghĩ nghĩ, nói, “Ba thước vải xanh, cộng thêm ra chợ đến tiệm, nhờ người tinh mắt cắt cho ba thước
vải hoa nữa, là đủ rồi.”
“Được, quyết định như vậy đi.” Triệu thị gật đầu nói.
“Thống nhất nhé, lễ tặng cho bên kia cũng không ít…” Trương thị liền cùng Triệu thị nhỏ giọng bắt đầu nói chuyện.
Liên Mạn Nhi ngồi ở bên cạnh Lý thị, đang chuyên tâm làm việc. Tài
may vá của nàng còn không tốt, khâu xiêm y không phải phần của nàng,
nàng chỉ có thể giúp đỡ làm chút chuyện, thuận tiện tôi luyện công phu
kim chỉ.
Tỷ như nói hiện tại, trong tay nàng là đoạn vải sa tanh nhũ đỏ, đây
là mẩu vải thừa còn lại lúc cắt làm xiêm y. Đem sa tanh đều cuốn lại,
cuốn thành dây rắn chắc tinh tế, sau đó dùng kim chỉ khâu lại. Thời điểm khâu, phải chú ý giấu đi đường chỉ khâu.
Đây là việc Lý thị giao cho nàng. Liên Mạn Nhi đã khâu xong mấy cái như vậy rồi, mấy sợi dây này là dùng để thắt cúc áo.
*
Liên Mạn Nhi đi theo Trương thị và Liên Chi Nhi, đã có thể làm loại
đơn giản nhất, chính là loại cúc áo thẳng. Chính là đem sợi dây vải chia làm hai đoạn, mỗi đoạn có chiều dài như nhau, sau đó dùng hai đoạn làm
một đôi. Trong đó một đoạn vòng một vòng, thắt lại, kéo thành một cái
nút thắt, một khác đoạn thắt thành một cúc áo, hai đoạn làm thành một
khâu ở trên áo, là được.
Trương thị tay nghề tốt, là theo Lý thị học. Nói đến thắt cúc áo, Lý
thị có thể làm rất nhiều kiểu mẫu, còn nhiều hơn Trương thị.
“Ngoại, con khâu xong rồi, ngoại dạy con làm cúc áo đi.” Liên Mạn Nhi khâu xong mấy sợi dây vài, liền nói với Lý thị.
“Được.” Lý thị cười đáp ứng.
Liên Chi Nhi, Trương Thải Vân cùng Liên Diệp Nhi liền đều chạy qua
đây, ngay cả Trương thị và Triệu thị cũng đều buông việc trong tay, sang bên này nhìn.
Chỉ thấy Lý thị cầm sợi dây vải, hai tay như con bướm trong bụi hoa,
linh hoạt phiên phiên, xoay xoay, vòng vòng như vậy, không cần có kim
chỉ, có dùng kim chỉ thì chỉ may vài cái, thì một cái cúc áo xinh đẹp
giống là ảo thuật liền xuất hiện từ trong tay của bà.
Cúc áo hoa mai đơn giản khéo léo, cúc áo song nhĩ, cúc áo con bướm
đoan trang quy củ, cúc áo tỳ bà, còn có cúc áo phượng hoàng diễm lệ đẹp
đẽ quý giá, cúc áo hoa cúc, thậm chí còn có cúc áo chữ song hỉ rườm rà
khó làm, khiến người xem hoa cả mắt, kinh diễm không thôi.
Lý thị cũng cố ý ở trước mặt bọn tiểu bối bày ra bản lĩnh bên dùng là màu sắc khác nhau, sợi dây vải khác nhau, làm đủ loại kiểu dáng.
Mắt Liên Mạn Nhi đã sáng như sao, rất đẹp, cúc áo này nàng muốn cất giữ, nàng muốn học cùng Lý thị.
“… Lúc trẻ, có thể làm nhiều cái khác kia. Hiện tại lớn tuổi, một vài mẫu đều đã quên.” Lý thị làm xong một cái cúc áo cuối cùng, thì cười
nói.
“Mấy cái này con đều có thể học được thì tốt rồi. Bà ngoại, dạy con.” Liên Mạn Nhi liền ôm lấy cánh tay Lý thị, “Bà ngoại, bà ngoại đừng đi,
về sau bà ngoại ở nhà con đi.”
“Tốt cho muội ha.” Trương Thải Vân liền nhéo Liên Mạn Nhi một phen.
Liên Mạn Nhi cũng không khách khí, xoay tay lại liền cho Trương Thải Vân một cái tát.
Trương Thải Vân liền vươn hai tay đến cù Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi
dễ ngứa, chỉ sợ người ta cù nàng, liền lôi kéo Lý thị giúp đỡ.
“Bà ngoại, cứu mạng a, Thải Vân tỷ khi dễ con.” Liên Mạn Nhi kêu to cứu mạng.
“Học tập bà ngoại con đi, chính là mẹ, cũng chỉ mới học được một nửa của bà ngoại con kia.” Trương thị cười nói.
“Ta cũng phải cùng dì cả học.” Triệu thị nói.
Triệu thị từ nhỏ làm việc, nhưng là việc xinh đẹp tinh tế như vậy,
cho tới bây giờ còn không có người dạy nàng. Cho nên, nàng cũng vẻ mặt
cực kỳ hâm mộ, hạ quyết tâm thừa dịp cơ hội này, phải cùng Lý thị học
tay nghề.
Lý thị mượn sợi dây vải, cẩn thận dạy Liên Mạn Nhi vài mẫu cúc áo.
Chu thị kim chỉ cũng tốt, nhưng trừ bỏ chính bà, Liên Lão gia tử và
Liên Tú Nhi ra, bà không thiêu thùa may vá cho người khác. Cũng chưa
từng thấy bà dạy ai. Đừng nói là Liên Mạn Nhi làm cháu gái, chính là
Liên Tú Nhi đến bây giờ, cũng chỉ biết chút may vá đơn giản.
Đương nhiên, có lẽ còn có nguyên nhân là Liên Tú Nhi không muốn học…
Liên Mạn Nhi mấy ngày nay, ngày ngày rất quy luật, trừ bỏ mỗi ngày kiểm
kê, ghi lại thu chi cửa hàng điểm tâm cùng xưởng dưa chua, chính là ở
trong phòng đi theo Lý thị học may vá. Chính là làm cúc áo xinh
đẹp như Lý thị, nàng học kim chỉ nhiệt tình. Trước kia Trương thị bảo
nàng học, nàng đều chỉ ứng phó, chưa bao giờ dụng tâm.
Liên Mạn Nhi nếu thật sự học, thật đúng là học rất nhanh. Đầu tiên là cúc áo, sau đó là thêu hoa. Hiện tại, nàng cũng có thể đem khăn căn ở
khung thêu bằng trúc, căn cứ vào hoa vẽ trên đó mà dùng hai ba loại sợi
tơ thêu ra một hai phiến lục sắc, hai ba đóa giống dạng hoa hồng nhỏ.
Khuê nữ hộ nông dân người ta, con dâu nhỏ học thêu thùa may vá, phần
nhiều là truyền qua miệng. Liên Mạn Nhi biết chữ, sẽ viết chữ, trừ bỏ
nghe, nàng còn làm bút ký, học tương đương như học nghề ở trường. Điều
này làm cho Trương Thải Vân cười nàng, chẳng qua tốc độ học tập của
nàng, cũng làm cho Trương Thải Vân thực hâm mộ.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, lá cây rốt cục cũng rơi hết, Liên Mạn
Nhi đã mặc thêm áo ấm. Lý thị giúp đỡ Trương thị làm xong xiêm y của mấy người trong nhà, liền phải đi về, bị người một nhà ngăn cản, bảo bà và
Trương Thải Vân lại ở lâu mấy ngày nay.
Trước kia không ở riêng, cho dù là ở riêng, ở dưới mí mắt Chu thị, Lý thị mỗi lần đến, ở không quá ba ngày là phải đi. Hiện tại Trương thị
làm đương gia, không có người nói ba nói bốn, nên muốn để Lý thị ở lâu
một chút, hai mẹ con thật nhiều năm không có cơ hội này rồi.
Hôm nay, người một nhà làm cơm buổi trưa, một tiểu nhị Duyệt Lai tửu lâu ở trấn trên đột nhiên chạy đến.
“… Một vị khách cũ từ Thái Thương đến, chuyển thư giúp, nói là thư khẩn.” tiểu nhị đem một phong thơ đưa cho Liên Thủ Tín…