Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi

Chương 1: Trọng sinh




‹ Lách tách... Lách tách. ›
Trong buổi tối cơn mưa tầm tã nặng trĩu hạt. Gió bên ngoài khá lớn kèm theo tiếng sét vang dội.
'Cạch' [ Tiếng mở cửa. ]
- Ba mẹ, các anh có chuyện gì mà mọi người xông vào đây vậy ạ?
Người cha hối hả nói: Tập đoàn Lục thị có kẻ hãm hại rồi và giờ nó đã sụp đổ. Kẻ đó còn cho người thủ tiêu chúng ta nữa.
- Hạ Nhi con lấy số tiền này và bỏ đi tới nơi an toàn nhanh đi!
Bỗng có tiếng sét đánh mạnh cùng tiếng thủy tinh vỡ ra.
« Choang. »
Cô con gái nghe xong thì làm rớt ly nước trên tay. Cô bị sốc với thông vừa được nghe.
Cô hỏi ngược lại: Sao lại có chuyện này? Tập đoàn quyền lực như chúng ta sao sụp đổ được ạ?
Người cha trả lời:
- Không biết tại sao thông tin của toàn bộ dự án mật của tập đoàn lại có kẻ biết được rồi đánh cắp ý tưởng tất cả! Đã vậy nó còn cho người thủ tiêu toàn bộ người Lục gia nữa chứ!
Cô con gái út bắt đầu hoang mang!
- Thủ tiêu chúng ta? Ba có thể huy động lực lượng băng Mafia xử họ mà?
Anh trai lớn của cô đáp: Ba và chú Lẫm Việt, Ngự Đình có huy động nhưng không biết tại sao bọn gian ác kia lại biết chúng ta có lực lượng Mafia nên bọn nó điều động đông người hơn và xử hết người của chúng ta rồi.
- Chuyện Lục thị là ông trùm giới Mafia là tuyệt mật đối với bên ngoài nhưng tại sao có người biết chứ?
- Hạ Nhi à em mau đi đi!
Hạ Nhi lấy tay bịt miệng, không muốn tin vào sự thật.
Giọng cô run rẩy đáp: Không được... nếu như vậy mọi người thì sao?
Lục phu nhân rơi nước mắt ôm Hạ Nhi rồi bảo:
- Con là tài sản quý giá cuối cùng của Lục thị đó, chúng ta sẽ ở lại và đối phó với bọn kia và đánh lạc hướng để con bỏ đi. Con hãy tìm nơi an toàn ẩn náu đi Hạ Nhi.
Hạ Nhi rơi nước mắt lã chã.
'Hức... hức.'
Cô nói:
- Không được, con không muốn bỏ mọi người trong tình hình này đâu.
- Hãy đợi con! Con đi tìm anh Sơ Vỹ giúp chúng ta. Anh ấy yêu con lắm nên sẽ giúp thôi!
______________________
[ Lộp độp... Tiếng mưa rơi. ]
Hạ Nhi chạy đi, cô chạy nhanh nhất có thể dưới cơn mưa nặng hạt chỉ mong sao tới nơi thật nhanh.
» » »
Tới nơi cô vừa thở dốc, vừa run lẩy bẩy vì lạnh. Mình mẩy thì ướt nhem không khác gì chuột lột, tay lạnh buốt gõ cửa rồi nói vọng vào trong.
Cửa vang lên hai tiếng: Cốc cốc.
- Sơ Vỹ anh có đó không?
'Két... Cạch!
Người con trai ngũ quan tuấn tú, thân hình cao ráo ló đầu ra ngoài giọng khàn nhẹ hỏi cô:
- Sao vậy Hạ Nhi?
Cô chộp lấy hai tay anh, nước mắt rưng rưng nói: Phó Sơ Vỹ phải làm sao đây tập đoàn Lục thị có kẻ hãm hại rồi. Hơn nữa họ còn cho người thủ tiêu hết người Lục thị nữa.
- Anh chắc chắn là giúp em tìm ra kẻ đó đúng không?
Hạ Nhi mong chờ sự cứu giúp từ người mình yêu là Phó Sơ Vỹ.
Nhưng tự nhiên hắn ta cười phá lên đầy khó hiểu.
- Phụt hahaha!
- Vậy sao?
Hắn ta hỏi.
Rồi nói tiếp:
- Cô đúng là ngốc thật đấy Lục Hạ Nhi, cô nghĩ là tôi thích cô thật à?
- Kẻ khiến tập đoàn Lục thị ra nông nỗi như vậy là Phó gia làm đó. Phó gia tính loại bỏ cô trong âm thầm nhưng giờ cô biết rồi nên không cần giấu nữa. Cô hết giá trị lợi dụng rồi nên giờ Phó gia đành loại bỏ cô công khai luôn.
- Cũng nhờ cô nói ra hết thông tin Phó gia cần nên cảm ơn cô nhiều!
- Người loại bỏ cô sẽ là cha tôi, còn tôi thì đi tìm Thẩm Di Huệ đây.
Hạ Nhi nghe xong đứng như trời trồng, miệng nói lắp bắp:
- Không... Sơ Vỹ anh đang nói gì vậy? Em không hiểu.
Anh ta khinh bỉ cô ra mặt.
- Hừ! Não cô bị úng nước à? Có vậy cũng không hiểu.
Hạ Nhi hoang mang!
- Anh nói là thật sao nhưng mà tại sao?
Hắn ta nhìn cô một cách nham hiểm rồi ngang ngược trả lời:
- Chứ tôi đùa cô chắc?
- Ai bảo Lục gia luôn chiếm ưu thế hơn Phó gia chứ.
Sơ Vỹ bước tới nắm lấy cằm của cô rồi cười khẩy.
- Ngày nào cũng phải giả vờ lấy lòng và chiều chuộng cái gương mặt này khiến tôi phát ngấy rồi nè.
- Với lại nhờ có cô mà tôi gia biết chuyện động trời ba cô là ông trùm giới Mafia, nên Phó gia đã lên kế hoạch triệt tiêu bọn người của ba cô trước rồi.
- Bí mật này rất hữu ích nên cảm ơn cô rất nhiều!
Hạ Nhi mở to mắt ra nhìn anh ta, miệng không ngừng run rẩy: Anh nói gì kỳ lạ vậy? Không phải anh yêu em sao Sơ Vỹ?
Hắn nhếch mép trả lời: Yêu cái rắm chứ mà yêu!
- Cho cô biết từ trước tới nay tôi nói yêu cô và cầu hôn chỉ là giả vờ thôi.
- Nếu như không vì nhiệm vụ của Phó gia, thì còn lâu tôi mới để ý tới cô.
Anh ta đẩy mặt cô ra thật mạnh và trước khi bỏ đi hắn quay lại nói một câu: À cái vụ tai nạn của anh hai cô đấy, không phải do trùng hợp đâu. Mà là Phó gia đã tính trước rồi, chúng tôi hành động kiểu loại bỏ ai được thì loại bỏ đấy.
Cô bây giờ nhìn bộ dạng ung dung và nham hiểm của hắn ta thì kiềm lòng không được, liền nhào tới túm lấy cổ áo hắn.
Cô hỏi hắn: Anh nói nãy giờ là thật sao Sơ Vỹ? Anh nói chỉ yêu mỗi em thôi mà?
Anh ta trả lời:
- Tôi nói rồi, người tôi thích là Thẩm Di Huệ! Cô chỉ là công cụ để tôi lợi dụng thôi!
Nói hết anh ta hất tay và đẩy cô mạnh xuống đất xong rồi bỏ đi. Cú ngã khiến tóc Hạ Nhi phủ kín mặt, tới lúc vén lên thì có bóng người trung niên đứng trước mặt.
Lạch... cạch ( tiếng nạp đạn)
Giọng người đàn ông cất lên, cô thoáng nhìn qua liền nhận ra ngay người đó là cha Sơ Vỹ.
- Chú Phó... thật sự là Phó gia làm chuyện này sao nhưng tại sao?
Ông ta đáp:
- Sơ Vỹ đã nói hết rồi, tao không cần nói gì nữa! Chỉ cần biết là giờ giết sạch sẽ người Lục gia thôi bởi vì tao cực kỳ căm ghét bọn người họ Lục! Tao ghét đã qua nhiều đời mà Phó thị mãi không bằng Lục thị, tao ghét cũng là tập đoàn như nhau nhưng tại sao tất cả chỉ dồn vào và chọn bản dự án của Lục thị thôi chứ?
- Chính vì thế suốt mấy năm nay tao mới bảo Sơ Vỹ khiến mày phải yêu nó, mục đích là lợi dụng mày không đề phòng mà nói ra những thứ Phó thị cần. Tao mong ngóng ngày Lục thị chính tay Phó gia hạ bệ và nó đã thành sự thật. Hahaha!
- Lục Hạ Nhi à! Kiếp này Phó thị mới là kẻ chiến thắng nhé!
Ông ta bóp cò.
Đoàng!
Một viên đạn bay xuyên qua ngực Hạ Nhi khiến cô ngã khụy tại chỗ, máu văng tung tóe rồi đầm đìa chảy ra và hoà tan vào dòng nước mưa.
Ngay sau đó có bóng dáng người phụ nữ, thân hình cực kỳ gợi cảm và quyến rũ đứng trước mặt Hạ Nhi, cô ta uốn éo như con lươn, khoác tay người đàn ông nào đó. Hạ Nhi nhìn lên thì nhận ra ngay, cô lên tiếng:
- Chị... chị dâu! Chị đang khoác tay ai vậy? Lục thị đang gặp nguy rồi! Đó cũng là nhà của chị, chị tới giúp đi ạ.
Cô ta khom người xuống vỗ vào mặt Hạ Nhi.
- Tại sao tao phải giúp chứ? Người tao yêu bây giờ là người bên cạnh đây, còn Học Nhiên thì tao sẽ ly hôn!
- Cho cưng biết, chị đây vì nhiệm vụ khiến Lục thị sụp đổ nên mới quyến rũ anh ta thôi!
- Vì anh ta quá lạnh lùng nên 9 năm trước tao bỏ thuốc vào đồ uống của anh ta, để mà sáng tỉnh dậy Học Nhiên phải chịu trách nhiệm và rước tao về làm dâu thôi!
- Còn giờ thì tự hiểu nha!
Người phụ nữ mang tiếng là chị dâu cười đểu rồi bỏ đi. Cô nhìn theo bước chân của đám người họ Phó rời đi mà tự lẩm bẩm:
- Ư... hức... tại sao lại ra nông nỗi này?
- Phó gia đáng ghét, chiếm lòng tin của Lục gia và cả tôi để lúc lơ là thì các người mới bộc lộ mục đích thật sự sao?
- Hức... Phó Sơ Vỹ thằng khốn gian xảo kia, nếu được trọng sinh trở lại tôi thề sẽ không bị mê hoặc bởi anh nữa!
- Nếu được thì tôi sẽ phá hủy âm mưu của các người, bảo vệ gia đình của tôi!
- Người Phó gia từ đây về sau sẽ là kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung của Lục Hạ Nhi này.
Đôi mắt cô toát lên sự hận thù và phẫn nộ nhưng đồng thời cũng trách móc bản thân.
_____________________________________
« Cộp... cộp... cộp. »
Có nhiều tiếng bước chân phát ra ngay sau khi gã đàn ông kia bỏ đi và nó tiến tới chỗ Hạ Nhi.
Giờ đây có giọng nói trầm nhẹ của hai thanh niên vang lên bên tai cô.
- Hạ Nhi, cuối cùng cũng tìm được em rồi!
- Sao nghiêm trọng vậy? Em ráng lên anh gọi cấp cứu liền.
Hạ Nhi dùng chút sức cuối cùng nắm nhẹ tay áo hai người họ rồi nói:
- Anh Kỳ Đông - anh Vũ Kiệt, đừng gọi nữa sẽ không kịp đâu!
- Em đúng là quá ngốc khi mà đi yêu tên Sơ Vỹ kia! Phó gia là chủ mưu của mọi chuyện.
Kỳ Đông lúc này hét toáng lên:
- Vũ Kiệt cậu gọi cấp cứu cho Hạ Nhi đi nhanh lên.
Vũ Kiệt cấp tốc gọi điện.
_______________
Còn Hạ Nhi thì thở gấp đôi mắt bắt đầu mơ hồ, vị thiếu gia của Hoắc gia mắt bắt đầu rướm lệ, anh vội vã kéo cô vào trú mưa. Rồi cúi người xuống ôm Hạ Nhi để sưởi ấm cho cô.
Anh ngẹn ngào lên tiếng: Đừng nói vậy Hạ Nhi, em sẽ ổn thôi!
- Ráng lên Hạ Nhi, em đừng bỏ anh mà!
Hạ Nhi cười đau đớn đáp lại:
- Giá như em nghe lời khuyên của hai anh, đừng quá thân thiết với Sơ Vỹ và tin lời Phó gia thì đâu có chuyện xảy ra.
- Giờ nhận ra thì muộn màng rồi!
Bên này cậu thanh niên kia gọi cấp cứu xong liền chạy tới và cùng sưởi ấm Hạ Nhi. Người con trai họ Lý lên tiếng:
- Em ráng lên Hạ Nhi, bọn anh sẽ cố gắng trả thù thằng khốn kia cho em. Chỉ cần em đừng rời xa tụi anh!
Đôi tay lạnh ngắt của Hạ Nhi khẽ chạm tay hai người họ rồi đáp lại:
- Cảm ơn hai anh!
- Hai người bạn tốt của em nhưng xin lỗi đây là cái giá em phải trả!
Nói xong tay Hạ Nhi dần buông thõng xuống đất, đôi môi trắng bệch. Do mất máu quá nhiều nên cô không còn thở nữa. Cả hai người cùng hét lên:
- Hạ Nhi!
- Hạ Nhi em tỉnh lại đi! Đừng làm tụi anh sợ mà Hạ Nhi!
Nhưng có gọi khản cổ họng cỡ nào thì cô cũng không hề đáp lời lại. Trong cái thời tiết cơn mưa nặng trĩu tầm tã hai người ôm cô mà nước mắt rơi đầm đìa, dưới hạt mưa lạnh buốt cũng không lạnh bằng lòng họ lúc này. Nước mắt của họ cùng máu của Hạ Nhi hòa tan vào vũng nước.
.........
‹ Ting... Thiết lập chuỗi quay ngược thời gian. Ting ting. ›
‹ Ting ting... Hệ thống gặp sự cố. Tít tít... ›
_______________________
Buổi sáng tinh mơ cùng nắng ấm nhẹ rọi quanh căn biệt thự tráng lệ, xa hoa. Bên trong căn phòng ngủ lớn có cô gái nhỏ đang ngủ say giấc.
‹ Ting ting - tiếng đồng hồ báo thức. ›
[ Kí chủ ơi tỉnh dậy đi. ]
Cô chợt mình tỉnh giấc.
Có một vật gì đó bay qua nhanh như gió khiến bé con sợ hãi tính hét lên: Ma... ma... cứu với!
Nhưng khi chưa nói hết thì vật đó dừng lại trước mặt và ngăn Hạ Nhi lại.
[ Kí... kí chủ đừng la lên. ]
[ Tôi không phải ma đâu. ]
Hạ Nhi lấy lại bình tĩnh, từ từ nhìn vật nhỏ đó cô phát hiện vật thể đó rất tròn trịa, có hai răng nanh nhỏ dễ thương và nhỏ nhắn cực kỳ.
- Ừm... tiểu yêu tinh, cậu là ai vậy?
[ Kí chủ còn hỏi nữa, thật sự không nhớ gì sao? Ta tìm cô biết cực lắm không? ]
- Tìm tôi làm gì?
Hạ Nhi mắt còn buồn ngủ mơ màng nhưng lại gặp phải sinh vật lạ này. Gương mặt ngơ ngác khó hiểu của Hạ Nhi khiến vật nhỏ đó càng khó chịu.
[ Trời ạ, đúng là trong lúc quay ngược thời gian, hệ thống bị hư nên trí nhớ của cô cũng biến mất thật sự luôn rồi. ]
[ Kí chủ, bộ cô quên nhiệm vụ của mình ở thế giới này rồi sao? ]
Nói hết vật nhỏ đó chạm một tay vào trán bé con, có một luồng sáng xuất hiện trên đầu Hạ Nhi dường như bị cuốn theo ánh sáng đó chốc lát Hạ Nhi cúi thấp đầu lấy tay ôm một cách đau đớn.
- Ư... a... này tiểu yêu tinh, cậu làm gì sao đầu tôi đau vậy hả?
[ Kí chủ đừng lo, chỉ là ký ức của cô đang trở lại thôi. ]
Hạ Nhi đau đớn khó tả, vài phút sau thì mới thả lỏng được.
- Đây... đây là gì... ký ức tiền kiếp của ta sao?
Hệ thống nhỏ đáp:
[ Đúng đó kí chủ, thứ cô nhìn thấy chính là ký ức trước khi cô trọng sinh trở lại đó. ]
- Tiểu yêu tinh... ta nhớ lại rồi, lý do ta trọng sinh trở lại.
- Nhưng mà lúc trước ta có nhớ gì đâu, tại sao vậy?
Tiểu yêu tinh thở dài.
[ Trong lúc quay ngược thời gian, hệ thống bị lỗi khá nặng nên khiến cô không nhớ gì, chỉ là đứa trẻ bình thường. ]
[ Giờ hệ thống đã ổn định, cô đã nhớ lại hết chưa? ]
Cô điềm tĩnh trả lời:
- Ừm, ta đã nhớ lại rồi... ta là cô con gái út của tập đoàn Lục thị quyền lực, kiếp trước bị người khác hãm hại và trước khi chết ta đã nói rằng:
- Nếu được trọng sinh trở lại, ta nhất định sẽ phá hủy âm mưu nham hiểm của kẻ xấu đó và bảo vệ gia đình của ta.
Tiểu yêu tinh vỗ tay liên tục.
[ Đúng rồi kí chủ, vậy cô có nhớ lúc mình chết là năm nhiêu tuổi và tình hình lúc đó ra sao không? ]
- Dĩ nhiên là nhớ rất rõ rồi, ta bị lời nói ngon ngọt dụ dỗ và phải chết lúc 15 tuổi và tập đoàn Lục thị lúc đó rơi vào khủng hoảng và sụp đổ nhưng mọi người vẫn cố bảo vệ ta.
- Lần trọng sinh quý giá này ta nhất định sẽ phá hủy âm mưu xấu xa và bảo vệ những người thân quý giá của mình.
- Khỏi kẻ cầm đầu gian xảo đó chính là Phó gia!
- Họ không chỉ hại ta mà nhiều lần tính kế hại luôn người thân của ta, ta nhất quyết lần này không tha cho họ.
- Đặc biệt tôi sẽ không tiết lộ cho bọn đó cái gì về Lục gia nữa, bao gồm việc ba là ông trùm Mafia.
Hạ Nhi nói với giọng tự tin, dõng dạc và ánh mắt đầy thù hận.
- Kiếp này tôi nhất định phải vạch trần cho bằng được bọn gian ác đó, các người cứ đợi đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.