Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi

Chương 20: Cuộc truy tìm thủ phạm




Lục Cảnh trả lời:
- Tôi cũng muốn biết câu trả lời lắm chứ, hà cớ gì lại nhắm vào Hạ Nhi chứ?
Lát sau Cẩn Lâm lên tiếng:
- Ba à, thằng khốn này ngất rồi, tính sao đây? Hay là khử luôn?
Lục Cảnh nhếch miệng cười: Khoan hãy khử Cẩn Lâm.
Lục Cảnh liếc nhìn tên Mục Thiên mặt mũi bị bầm đen, máu me rỉ ra và đang nằm bất động trên sàn kia.
Ông nheo mắt lại rồi hạ lệnh: Trác Thần, tạt thau nước cho hắn mau lên.
'Dạ.'
⟨ Ào... ào. ⟩
Trác Thần tạt nguyên thau nước vào mặt Mục Thiên và hắn bị sặc nước nên tỉnh dậy.
- Khụ... khụ... khụ.
Lúc này Lục Cảnh nhìn Hoắc Lẫm Việt và ông đã hiểu ra ý người bạn của mình. Hoắc Lẫm Việt đứng lên và tiến tới chỗ tên Mục Thiên ông tỏa ra sát khí cực độ.
- Nói đi kẻ thuê cậu cho bao nhiêu tiền mà cậu dám chống đối lời ông trùm Mafia vậy hả?
Tên Mục Thiên đáp trả: Hừ! Tại sao tôi phải nói cho kẻ thù của mình cơ chứ?
Lẫm Việt lúc này khom người xuống, tay nắm lấy cằm hắn và khẽ cười.
- Mục Thiên đừng có mà thách thức tôi.
- Tôi biết rất rõ hoàn cảnh của cậu, cậu gia nhập giới xã hội đen này cũng vì tiền để mưu sinh thôi.
- Có phải kẻ đứng sau đang nắm điểm yếu của cậu đúng không?
- Nếu cậu khai ra kẻ đứng sau thì tôi đảm bảo người con gái cậu thương sẽ an toàn tuyệt đối.
Mục Thiên mặt ướt nhèm trố mắt ra nhìn Lẫm Việt, lát sau cậu ta cúi mặt xuống rồi khẽ nói:
- Cho tôi vài ngày được không?
Lẫm Việt cười đắc ý.
- Được!
- Cậu nên lựa chọn khôn ngoan chứ đừng rước họa vào thân đấy nhé.
_____________________
« Ở phòng bệnh của Hạ Nhi. »
[ Ký chủ, có biết ai ám sát cậu chưa? ]
Hạ Nhi thở dài.
- Chưa, vụ hạ độc và bắn tỉa có lẽ cùng một người nhưng mà vẫn chưa biết kẻ đó.
- Tớ đang phân vân không biết phải Phó gia gây ra không?
- Kiếp trước không có tình huống này. "..."
[ Nè, cậu muốn có thêm gợi ý không? Hệ thống sẽ giúp chỉ cần cậu trả một cái giá thôi a.]
Hạ Nhi hỏi: Một cái giá, là gì?
[ Một chút máu của cậu, được chứ? ]
Hạ Nhi lặng lẽ suy nghĩ và cô đã đồng ý với điều kiện đó. Soba bắt đầu ký khế ước, máu của cô cũng tự động bị hút đi, do chưa bình phục hoàn toàn nên Hạ Nhi cảm thấy thấy choáng váng và hoa mắt.
«Ting... Ting! Thiết lập khế ước hoàn tất. »
[ Được rồi, đây là gợi ý cho ký chủ. ]
[ Gợi ý: người hạ độc không nhất thiết phải là người lớn. ]
Gợi ý rất ngắn gọn và không có gì thêm, Hạ Nhi tiếp tục phiền não suy nghĩ, lát sau cô mới dần hiểu ra.
- Không phải người lớn vậy ám chỉ trẻ con à?
- Đúng là hôm đó không có người lớn nào tiếp xúc với mình cả.
Giọng của Túc Quân bên ngoài vang lên:
- Thưa tiểu thư, Hoắc thiếu gia và Lý thiếu gia tới thăm ạ.
_______
‹ Cửa được mở ra. ›
'Cạch'
Kỳ Đông và Vũ Kiệt rạng rỡ chào Hạ Nhi nhưng bây giờ cô chỉ nhìn họ chăm chăm rồi suy nghĩ:
Nếu trẻ con thì hôm đó Kỳ Đông đã đưa ly nước cho mình... không lẽ là anh ấy sao? Không đúng! nếu có độc thì mình đã gục ngay lúc vừa uống lần đầu rồi.
Thấy Hạ Nhi điên cuồng lắc đầu rồi nhìn đủ hướng và không phản ứng gì, Kỳ Đông và Vũ Kiệt phải hét lớn lên cho cô nghe. Tới khi hoàn hồn lại thì cô giật mình vì thấy mặt của Kỳ Đông áp sát trán mình.
Hạ Nhi: Giật mình. "..."
Mở mắt ra là thấy Kỳ Đông ở cự ly gần.
- Em không có sốt, mà sao nhìn em có vẻ lạ vậy?
Hạ Nhi bối rối:
- Em... em không sao, chỉ là đang nghĩ vài việc vu vơ thôi.
Cô tiếp tục suy nghĩ: Kỳ Đông - Vũ Kiệt và Sơ Vỹ một trong ba người họ chắc chắn là thủ phạm. Mình cần kiểm tra họ.
Phút sau cô lên tiếng:
- Anh Kỳ Đông - anh Vũ Kiệt, tới giờ em vẫn chưa biết ai lại muốn hại chết em nữa.
Kỳ Đông và Vũ Kiệt nắm tay Hạ Nhi.
- Em đừng lo, Hoắc gia và Lý gia sẽ giúp những gì Lục gia cần!
Hạ Nhi tiếp tục đặt nghi vấn: Vậy khoanh vùng được kẻ tình nghi chưa?
Kỳ Đông lắc đầu:
- Vẫn chưa! Hôm đó không có người lớn nào ngoài tụi anh với Sơ Vỹ ở gần em.
Vừa dứt câu xong Kỳ Đông lẫn Vũ Kiệt cùng nhau xua tay.
- Anh nói vậy thôi chứ em đừng nghi ngờ tụi anh nha.
- Tên Sơ Vỹ thì không biết nhưng tụi anh tuyệt đối không hại em đâu Hạ Nhi à.
Hạ Nhi chỉ im lặng và câu trả lời đó chính là điều cô mong chờ nãy giờ. Lặng lẽ nhìn làn khói vây quanh. Tâm trí Hạ Nhi nhẹ nhõm khi thấy màu làn khói bay quanh họ.
Cô mỉm cười vì chắc rằng hung thủ không phải hai người đó vì màu sắc bay làn khói quanh quẩn là trắng, không phải đỏ!
__________________
Thấy Hạ Nhi không như thường ngày, Kỳ Đông dang tay ôm bé con vào lòng.
- Ơ... anh Kỳ Đông có chuyện gì sao?
- Không có gì, chỉ là thấy em hơi lạ! mau chóng khỏe lại nha.
Hạ Nhi tạm gác mọi suy nghĩ qua một bên để trò chuyện cùng họ... và tới tối điều Hạ Nhi mong chờ cũng đã đến
________________________
7 giờ tối.
Tiếng nói Túc Quân truyền vào: Tiểu thư, Phó thiếu gia đến thăm ạ.
- Ừm, cho cậu ta vào.
< Cánh cửa mở ra. >
'Cạch.'
Sơ Vỹ đến thăm Hạ Nhi như thường lệ.
- Lục tiểu thư, cơ thể cậu bình phục chưa? Có thể xuất viện không?
Hạ Nhi đáp: Ừ, tôi ổn rồi. Cảm ơn cậu!
- Tứ thiếu gia, tôi có vài việc hỏi cậu, sao cậu lại thường đến thăm tôi vậy?
Phó Sơ Vỹ trả lời:
- Ờ tại tôi lo cho cậu thôi!
Nhìn làn khói trắng ngần bao bọc Sơ Vỹ, Hạ Nhi càng thắc mắc nhiều hơn, tại sao cậu lại lo lắng thật lòng đến vậy chứ?
Tiếp theo Hạ Nhi hỏi tiếp:
- Phó thiếu gia, chắc là cậu không có giở trò gì hạ độc tôi vào hôm đó đâu đúng không?
Nghe câu đó, Sơ Vỹ như sét đánh ngang tai, cậu rùng mình nhìn Hạ Nhi.
Vừa nhìn vừa kích động trả lời:
- Tôi... tôi không có! Tại sao bây giờ đến cả cậu cũng nghi ngờ tôi vậy?
- Rõ ràng hôm đó đâu phải mỗi tôi nói chuyện với cậu, Kỳ Đông và Vũ Kiệt là người đưa đồ ăn, nước uống sao cậu không nghĩ là họ?
Hạ Nhi chỉ lặng lẽ nhìn làn khói bao quanh Sơ Vỹ và cô đã nở nụ cười khi thấy làn khói có màu đỏ thẫm, nó đỏ hơn cả máu. Nó chứng tỏ Sơ Vỹ đang nói dối.
Hạ Nhi nhếch cười:
- Tôi chỉ hỏi thôi làm gì cậu kích động vậy?
- Còn nữa Phó Sơ Vỹ, hôm qua có phải là cậu biết trước có sát thủ bắn tỉa nên mới cứu tôi đúng không?
- Lý do gì mà cậu lại cứu tôi? Trong khi cậu là người suýt tước đi mạng sống của tôi?
Phó Sơ Vỹ mắt xoe tròn nhìn vào cặp mắt kiên định của cô. Bây giờ cậu phải biện minh như thế nào đây?
Cậu trả lời lại:
- Không phải, đó chỉ là tình cờ, tôi đã nói là do ảnh hưởng từ xem ti vi rồi mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.