Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi

Chương 24: Nỗi ám ảnh vẫn chưa chấm dứt




  • Tớ không muốn Kỳ Đông đợi tớ là vậy, đâu ai đoán trước được tớ sẽ thắng Phó gia mà không mất mạng đúng không?
Soba tự dưng khóc!
- Hic…huhu.
Hạ Nhi mở to mắt ra nhìn.
- So… Soba tự nhiên khóc vậy?
[ Huhu… số phận của cậu sao cực nhọc vậy Hạ Nhi? ] -_-
Hạ Nhi lúng túng vỗ về Soba một hồi lâu. Một lát sau tiểu yêu tinh quay về vấn đề chính.
[ Kí chủ hệ thống nhắc nhở: Phó gia đã bắt đầu hành động nên cô chuẩn bị đối phó đi nhưng mà tuyệt đối đừng để bản thân bị hôn mê. Nếu bị thì kí chủ sẽ không sống lại được đâu a. ]
Nói rồi tiểu Soba biến mất, còn Hạ Nhi thì nghiêm túc suy nghĩ vài thứ.
‘Cộp…cộp.’ [ có tiếng bước chân. ]
Giọng vệ sĩ cất lên.
- Tiểu thư tôi làm xong việc rồi ạ.
- Tiểu thư?
- Tiểu thư.
Hạ Nhi mới ngớ người hoàn hồn.
- Hả… Túc Quân gọi em à?
Túc Quân nói tiếp: Xin lỗi làm cô giật mình, tôi quay về báo cáo!
- Đại thiếu gia và Phó tổng chỉ bàn vấn đề công việc bình thường thôi ạ.
- Nhưng mà tôi cảm thấy có gì đó rất lạ.
Túc Quân vừa nói vừa ngập ngừng khiến Hạ Nhi tò mò hơn.
- Lạ? Việc gì anh nói đi.
Túc Quân khụy một gối xuống nói khẽ vào tai Hạ Nhi.
- Tôi có cảm giác thái độ Phó tổng nói chuyện lúc nãy hình như hơi kiêu ngạo dù chỉ là bàn công việc.
- Đó giờ tôi chưa thấy biểu cảm đó, mà có lẽ là cảm giác của tôi thôi, tiểu thư đừng để ý.
Hạ Nhi nghe xong thì vỗ vai Túc Quân.
- Được rồi, anh làm tốt lắm! Giờ anh hộ tống anh Kỳ Đông và Vũ Kiệt giúp em nhé.
Nói hết Hạ Nhi rời đi, cô tìm phòng của Lục Cảnh thì bắt gặp Phó Hoài và Sơ Vỹ. Bé con vội vã nấp sau bức tường và vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa họ.
Giọng của Phó Hoài.
- Alo Nhất Nam, kế hoạch nhất định phải thành công mỹ mãn đấy nhé và nếu con nhóc Lục thị đó cản trở gì thì khử luôn đi.
Hạ Nhi tự dưng xanh mặt, vội vàng lấy tay bịt miệng lại để không phát ra tiếng, lúc này cô nghe giọng Sơ Vỹ.
- Cha à nhất định phải khử sao? Đó chỉ là một đứa trẻ thôi, hãy dừng lại đi ạ.
Phó Hoài liếc nhìn Sơ Vỹ.
- Ý con là gì? Bình thường nếu có ai cản trở kế hoạch của Phó gia thì con rất ủng hộ việc khử người đó mà?
- Dạo này ta thấy con lạ lắm nha Sơ Vỹ.
- Cha thấy mỗi lần con đi gặp con nhóc đó xong đều mang tâm trạng thất thần đi về.
Ông ta cất điện thoại rồi nhìn cậu lạnh lùng nói:
- Thôi con nghĩ gì cũng được nhưng con nên nhớ con là người Phó gia, phải có nhiệm vụ loại bỏ trở ngại ngán đường Phó gia phát triển, nghe chưa?
Hai cha con họ Phó rời đi nhưng không hề biết nãy giờ Hạ Nhi đứng gần đó, thấy không có ai nên Hạ Nhi lập tức triệu hồi Soba.
- Soba cậu có ở đây không? Soba hiện ra đi.
Soba hiện ra nhanh như chớp.
[ Sao gọi tớ gấp vậy? Ủa làm gì mặt cậu xanh lè vậy? Trúng độc gì nữa hả? ]
Hạ Nhi xua tay phủ nhận.
- Không… không phải, lúc nãy tớ nghe được cuộc hội thoại của hai cha con Sơ Vỹ.
- Giờ đã rõ lý do bọn họ thủ tiêu tớ cho bằng được! Họ sợ tớ phá hỏng chuyện của họ.
- Dù biết kiếp trước gã Phó Hoài hại chết tớ nhưng kiếp này ông ta vẫn ấp ủ âm mưu đó.
- Điều này làm tớ nhớ lại ký ức ghê gớm đó.
- Tiếng súng và nỗi đau mà viên đạn bay xuyên qua đau lắm Soba à.
- Hức… tự nhiên thấy buồn nôn quá.
Hạ Nhi toàn thân lạnh run rẩy như ở cái thời tiết giá rét 0°, nhớ về tiền kiếp. Cô ôm lấy mình và nét mặt trắng bệch.
Soba ở bên thấy cũng lo lắng liền động viên cô.
[ Kí chủ đừng nhớ về nó nữa, hãy nhìn vào thực tại đi. ]
[ Ở thực tại kí chủ có gia đình quyền lực bên cạnh, họ chính là động lực của cô và họ sẽ sưởi ấm cho cô ở kiếp này. ]
Hạ Nhi dần thả lỏng hơn một chút.
Cô đáp: Cảm ơn Soba!
_______________________
Hạ Nhi đang “nấu cháo” cùng Soba mình thì có thế lực nhấc bổng lên và giọng nói quen thuộc truyền vào tai:
- Bảo bối của anh thì ra ở đây, nghe anh cả nói em lên đây chơi mà nãy giờ không thấy, anh tìm em mãi.
Hạ Nhi mới quay lại nhìn.
- Ơ anh hai, Em tưởng anh đang ở show diễn thời trang chứ ạ?
Diệp Thần cười tươi đáp: Hôm nay anh không quay hình vì giúp ba một số việc nhưng mà sắc mặt em kém thế? Bị gì hửm?
Diệp Thần áp sát mặt vào trán Hạ Nhi vì thấy nét mặt xanh xao của bé con, Hạ Nhi đỏ mặt liền đổi chủ đề.
- Em… em ổn ạ, em đi vệ sinh xong thì lạc đường, anh ẵm em tới chỗ ba đi.
Diệp Thần vui vẻ bế Hạ Nhi tới phòng làm việc, vừa mở cửa Hạ Nhi ngạc nhiên khi thấy khá nhiều người có cả Lẫm Việt và Ngự Đình. Vừa thấy Hạ Nhi, hai ông lớn Mafia liến thoa liến thoắng nháo nhào đi tới.
- Ể Hạ Nhi rồi không thấy cháu, lại đây Papa Ngự Đình ẵm cái nè. _
Lục Cảnh nổi gai óc.
- Gì? Ngự Đình ai cho cậu làm ba con bé?
Làm lơ Lục Cảnh phẫn nộ Ngự Đình vẫn ẵm bé con lên.
- Sức khỏe cháu ổn chứ? Mà hồi nãy có gặp Vũ Kiệt và Kỳ Đông không?
Hạ Nhi tươi rói trả lời: Dạ cháu khỏe rồi ạ, cháu có gặp nghe hai anh nói sẽ đi du học.
- Khi nào đi chú nhớ nói để cháu ra tạm biệt hai anh ấy.
Hạ Nhi cười xinh xắn dễ thương khiến trái tim hai ông lớn Mafia gục ngã, họ quay sang nói Lục Cảnh:
- Lục Cảnh mốt Hạ Nhi lớn để con bé làm con dâu của tôi đi. _
Tâm trạng Lục Cảnh: “…”
Ông đáp lại: Gì chứ?
- Không đời nào Hạ Nhi sẽ ở với tôi mãi mãi, hai cậu nằm mơ đi!
Hai ông lớn Mafia hiện lên ba chấm, bất lực trước sự cuồng con gái của ông. Lục Cảnh ngoắt Hạ Nhi lại, ông bế lên ngồi với mình.
Hạ Nhi thắc mắc: Ba sao hôm nay có nhiều người ở đây vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.