Trong lúc suy nghĩ tìm cách đánh lén đối thủ, Phó Nhất Nam nhìn về hướng lối ra vào chính và khều tay cha hắn.
- Cha nhìn kìa! Vệ sĩ bên cạnh Lục Cảnh ít hơn so với mấy người kia.Thủ tiêu gã trước đi cha!
Ông ta thấy vậy liền lộ nụ cười nham hiểm.
- Ta có ý này, con tìm cách lắp quả bom điều khiển từ xa ở hàng ghế giữa đi, nếu chúng ta bị dồn vô đường cùng thì kích động quả bom. Ở khoảng cách này chúng ta sẽ an toàn thoát ra còn những kẻ ở gần đó sẽ bị thổi bay.
Tên Nhất Nam cũng cười nham hiểm y như gã!
- Để con làm liền. Em cũng giúp mọi người đi Sơ Vỹ!
…----------------…
Bên đây sau quãng thời gian không quá dài, Soba đã thiết lập khế ước cho Hạ Nhi cũng gần hoàn thành.
« Ting… ting. »
‹ Thiết lập khế ước hoàn tất. ›
[ Xong rồi kí chủ! Bây giờ cơ thể cậu đã có nguồn sức mạnh vô cực có thể cùng lúc đẩy ngã 5 người to lớn luôn a. Có điều nguồn sức mạnh sẽ giảm yếu đi từ từ nên cậu tranh thủ sử dụng nó đi. ]
Hạ Nhi gật đầu!
[ Kí chủ biết xài súng sao? ]
Hạ Nhi đáp:
- Biết một chút từ kiếp trước! Có điều bỏ lâu quá nên khả năng ngắm bắn có thể giảm xuống một tí! “…”
Hạ Nhi bỗng nhiên nghe có âm thanh quen thuộc vang lên chói chang bên tai, tiểu Soba cuống cuồng lên.Tay chân múa loạn xạ.
[ Kí chủ hệ thống báo động đỏ! Người nhà của cậu đang bị kẻ thù rình mò, chờ thời cơ ra tay kìa! ]
Vừa nghe xong Hạ Nhi lập tức ló đầu ra nhìn dao dác tìm vị trí kiếm cả nhà cô, Hạ Nhi nhìn tứ phương tám hướng, dù bị che tầm nhìn nhưng cô vẫn thấy được năm người anh của mình vẫn có thể chống chọi lại được. Còn mẹ của cô cũng ổn mặc dù là phụ nữ. Tới khi cô nhìn về hướng gần cửa ra vào, nơi Lục Cảnh đang xả súng về mấy tên sát thủ bên Phó gia, nhìn qua bên trái cô vô tình thấy có vật gì đó màu đen không dài lắm hướng về ba của mình.
Chớp mắt Hạ Nhi liền nhận ra thứ đó!
- Đó là… aizzz không ổn rồi!
Hạ Nhi phóng lăn vai về trước một cách điêu luyện, cô khom người đi lòn qua mấy tấm rèm dày đặc. Qua được tấm rèm cuối cùng, cô thấy gã Phó Hoài đang trong tư thế khụy một chân xuống đất, tay cầm khẩu súng lục nhắm về hướng Lục Cảnh. Nhanh chóng cô móc ra khẩu súng mà trước đó bảo Túc Quân chuẩn bị cho mình, nạp đạn vào và nhắm về hắn.
‹ Lạch cạch. ›
« Đoàng. »
Hạ Nhi bắn một phát, viên đạn bay thẳng và trúng vào vai bên phải của gã Phó Hoài, do là tiếng súng của cô hoà vào tiếng súng ồn ào, vang dội bên ngoài nên không ai để ý điều đó bao gồm Lục Cảnh.
Còn gã Phó Hoài bị phát súng của Hạ Nhi làm đau, tay hắn bắt đầu đơ đơ, giây sau liền thả cây súng xuống đất.Tay còn lại ôm lấy vết thương. Viên đạn nằm khá sâu trong vai hắn nên máu chảy ròng ra khá nhiều và nhanh chóng thấm xuống đất, máu cũng dần chuyển màu đậm hơn. Có vài giọt máu văng lên sau gáy và dính vào áo gã. Tay gã ôm vết thương cũng nhuốm màu theo máu. Gã ngoái đầu lại nhìn, thì sửng sốt khi thấy Hạ Nhi. Mắt hắn mở to và kinh ngạc hơn bởi vì người bắn hắn không phải là sát thủ hay một người lớn nào cả. Chỉ có dáng vẻ của đứa trẻ, tay cầm khẩu súng và nhìn hắn bằng cặp mắt thù địch đang đứng trước mắt mình thôi.
Hạ Nhi cũng không hề đánh úp rồi bỏ chạy, mà trực tiếp đứng đó nhìn vào mắt gã.Tiểu hệ thống chứng kiến toàn bộ sự việc, liền đứng trên vai Hạ Nhi rồi hỏi.
[ Kí chủ, sao cậu không ngắm bắn ngay đầu hắn? Không phải cậu hận cả nhà họ Phó sao? ]
[ Ngắm ngay đó chỉ cần một phát thôi cũng tiễn hắn “đi chầu ông bà” rồi a. ]
Hạ Nhi lau vội vệt mồ hôi trên trán rồi trả lời:
- Đúng vậy! Tớ hận tất cả liên quan tới Phó gia, hận thù tất cả âm mưu nham hiểm giáng xuống cả nhà tớ. Đặc biệt tớ ghét cay đắng cái bản chất “cáo già hai mặt độc ác, đội lốt cừu non thân thiện” của bọn họ.
- Nhưng mà nếu để ông ta chết như vậy thì quá dễ rồi. Kiếp trước ông ta bắn một viên đạn vào ngực và kết liễu cuộc đời tớ. Kiếp này tớ cũng trả lại một viên đạn cho gã biết nỗi đau xương thịt là như thế nào. Có điều tớ sẽ không giết hắn!
- Cả nhà ông ta phải sống để trả giá cho mọi tội lỗi mình gây ra. Phải hứng chịu sức ép và lời khiển trách của người đời và pháp luật. Để cho cả nhà họ Phó biết rằng “kế hoạch có hoàn hảo tới đâu nhưng nếu nó là âm mưu không trong sạch, thì cuối cùng cũng bị vạch trần cho dù có ngụy trang cỡ nào đi nữa.”
Còn tên tên Phó Hoài kia vẫn nhìn chăm chú vào Hạ Nhi như thể gã đang nhìn sinh vật lạ nào vậy, gã đứng dậy, tiến tới vài bước rồi dừng lại.
- Phát súng này là mày bắn sao?
Hạ Nhi không che giấu sự thật, liền thẳng thắn trả lời:
- Đúng vậy! Là tôi làm đó!