“Keng!”
Tiếng va chạm vô cùng kịch liệt truyền đến, lập tức, vị cường giả Yêu tộc này lộ ra vẻ mặt đáng sợ.
Kiếm quang đánh úp lại, có một cỗ lực lượng rất lớn đánh vào cơ thể ông ta.
“Phụt!”
Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể quay cuồng, ngay sau sắc mặt vị cường giả này trắng bệch, máu tươi trong miệng không ngừng phun ra.
“Sao có thể mạnh như vậy?”
Ông ta nhìn Diệp Tinh, trong mắt lại tràn đầy sợ hãi, lực công kích của Diệp Tinh ít nhất cũng gấp đôi ông ta.
Nhưng không đợi ông ta phản ứng, đạo kiếm quang thứ hai đã đánh úp lại. Vẻ mặt Diệp Tinh lạnh nhạt, ra tay vô tình.
Trên thực tế, nếu là lúc trước thì hắn rất khó giết được vị cường giả Yêu tộc này, nhưng sau khi đạt được bảo vật Huyết Thử Xỉ có thuộc tính phụ kia của Cự Thử, đã khiến cho lực công kích của hắn được xếp vào hàng đầu trong thế giới ảo.
Vài phút sau, dù cho trong lòng vị cường giả Yêu tộc này có bao nhiêu không cam tâm, thì ông ta vẫn bị Diệp Tinh đánh chết.
Ong…
Dao động hiện lên, ngay sau đó, trên người cường giả Yêu tộc hiện lên ba viên tinh thạch màu trắng lại còn có một quang đoàn.
Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên thu hồi, sau đó, quang đoàn tan biến hiện ra vật bên trong.
“Giày Lưu Vân: Tăng 3 tốc độ”.
“Chẳng lẽ Tiểu Bảo Nhi muốn đổi giày Lưu Vân này?” Diệp Tinh nghĩ thầm trong lòng.
Tốc độ của hắn đã đạt tới 4, nên đôi giày đen này cũng không có tác dụng gì với hắn.
Nhìn cô bé đứng ngơ ngác đằng xa, Diệp Tinh tiến đến, cười gọi: “Bảo Nhi”
Nghe thấy tiếng gọi của Diệp Tinh, cô bé giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tinh rồi hỏi: “Sao ngươi biết ta tên là Bảo Nhi vậy?”
Diệp Tinh bất đắc dĩ, cô bé trước mặt này dễ quên vậy sao?
Hắn suy nghĩ một chút, đáp: “Không phải một tháng trước người vừa đổi áo giáp trắng của ta sao? Dùng hai điểm ảo trắng để đổi đó”.
Cô bé nhìn Diệp Tinh rồi nghiêng đầu suy tư, qua vài giây, khả năng là đã nhớ ra nên nỗi sợ hãi trong mắt đã tan đi rất nhiều, cô vui vẻ nói: “Thúc thúc, thì ra là ngươi nha”.
Hình như việc nhớ ra Diệp Tinh là ai khiến cô bé rất vui.
“Khả năng trí nhớ của cô bé không được tốt lắm”. Diệp Tinh nghĩ thầm.
Hắn đưa đôi giày đen trong tay cho cô, cười nói: “Cho ngươi này”.
“Cho ta sao?” Tiểu Bảo Nhi sửng sốt, ngây ngốc nhìn Diệp Tinh.
Cô biết mọi người rất cần mấy thứ này, phải trả điểm ảo thì họ mới đưa cho.
“Đúng vậy, ta không cần cái này.” Diệp Tinh cười cười, làm bảo vật cánh chim sau lưng lay động, cái này cũng có thể gia tăng tốc độ.
Hắn đưa giày qua cho cô.
Tiểu Bảo Nhi ngơ ngác nhận lấy, nhưng sau đó đã khôi phục lại, lễ phép nói: “Cảm ơn thúc thúc”.
Diệp Tinh cười, hắn không để ý đến cô bé nữa, mà là nhìn về phía dị thú giống báo hung dữ cách đó không xa, khả năng lúc này yêu thú báo đang đi tuần tra lãnh địa của mình.
“Đi thôi! Thử xem thực lực của loài báo hung dữ này thế nào!” Bóng dáng Diệp Tinh vừa động, nhanh chóng tiến lên.
“Rống!”
Tức khắc yêu thú báo nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh chóng vọt tới.
Thực lực của con yêu thú báo này mạnh hơn Cự Thử rất nhiều, phương diện lực công kích xấp xỉ Diệp Tinh, tốc độ và phòng ngự của nó lại càng vượt xa nên hiển nhiên Diệp Tinh không phải đối thủ của nó.
“Tuy lực công kích của ta đã tăng lên rất nhiều, nhưng những mặt khác còn quá yếu”. Diệp Tinh lắc đầu.
Trình độ phòng ngự và tốc độ của hắn hiện tại phỏng chừng chỉ là trung bình đối với vô số cường giả trong thế giới ảo.
Nếu gặp phải sinh mệnh có tốc độ nhanh trong thế giới ảo thì thậm chí hắn còn không thể chạm tới những sinh mệnh này.
Dù sao tốc độ nhanh sẽ chiếm được ưu thế.
Tuy sinh vật trong thế giới ảo này rất ngốc, cho dù đã bị thương nặng vẫn không sợ chết là dũng mãnh lao tới như cũ, nhưng chúng có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
“Bảo Nhi, ngươi còn chưa đi sao?” Rời khỏi lãnh địa của yêu thú báo, Diệp Tinh nhìn cô bé đứng ngơ ngác cách đó không xa, không khỏi bật cười, hỏi.
Lúc này, ánh mắt của Tiểu Bảo Nhi lại đang nhìn về nơi xa.
Nơi đó có mấy con thỏ trắng mắt đỏ hoảng loạn kêu la, lúc này đang có một cường giả Nhân tộc đang chiến đấu với chúng.
Cuối cùng những con thỏ trắng đó đã bị vị cường giả Nhân tộc kia đánh chết hết nhưng lại không xuất hiện bất cứ điểm ảo hay bảo vật gì.
“Mẹ kiếp, đánh không công”. Sắc mặt vì cường giả Nhân tộc đó rất khó coi, bất mãn rời đi.
Lần đánh đầu tiên mà không đạt được bảo vật thì xác suất những lần tiếp theo sẽ càng ngày càng thấp.
Sau khi vị kia rời đi vài giây, những con thỏ trắng đó đều sống lại, tiếp tục nhàn nhã tản bộ.
Thấy cô bé vẫn đang nhìn chằm chằm, Diệp Tinh không kìm được cũng nhìn một hồi.
Hai mươi mấy ngày trước hắn đã từng đánh chết đám thỏ đó, nhưng cũng không đạt được món bảo vật nào.
“Thúc thúc”. Tiểu Bảo Nhi nghe được tiếng gọi vừa nãy của Diệp Tinh, bỗng nhiên nói: “Ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi có thể không nói cho người khác biết được không?”
Ánh nhìn chăm chú của cô bé làm Diệp Tinh cảm thấy có chút quen thuộc. Nghe âm thanh và giọng điệu của cô, hắn có thể tưởng tượng đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lúc này tràn ngập căng thẳng, dáng vẻ cực kỳ lo lắng.